• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Quyên Hồng nhìn khuê nữ bị đánh thành như vậy, thị ta dĩ nhiên tức giận, bởi vì che chở Lan Tâm mà bị Tôn Xảo Cô tức giận đến nổi điên hung hăng đánh vài cái, còn cào vài đường ở trên mặt của thị ta. Cảm giác trên mặt và trên người đau đớn, Đỗ Quyên Hồng cũng tức giận, thị ta và Tôn Xảo Cô lăn vào đánh nhau.

Cuối cùng bọn họ vẫn là được người kéo ra, ba người toàn bộ đều bị thương, ngay cả người kéo cũng bị một ít thương, đều cực kỳ tức giận.

Ở đây có ba người lang trung, hơn nữa Lý lang trung bọn họ đến Tiểu Pha thôn chính là vì xem thương cho Mai Hương, đương nhiên cũng mang theo dược, ngay cả chỗ cũng không cần chuyển, ở chỗ này chữa thương cho bọn họ, bôi thuốc băng bó, rất nhanh thì đã xử lý tốt.

Đỗ Quyên Hồng đau thẳng nhếch miệng, hỏi Lý lang trung: "Mặt mũi ta sẽ không lưu sẹo chứ?"

Lý lang trung tức giận nói: "Trên mặt mũi ngươi sẽ không để lại sẹo, có điều khuê nữ ngươi trên mặt có thể lưu sẹo hay không thì nói không chừng."

"Cái gì?! Thương trên mặt khuê nữ ta sẽ để lại sẹo?!"

Đỗ Quyên Hồng vừa nghe tức giận đến nhảy dựng lên, một cô nương gia thật tốt nếu trên mặt có sẹo về sau làm sao lập gia đình?! Thị ta hướng về phía Tôn Xảo Cô liền gầm thét lên, "Tôn Xảo Cô! Ngươi đáng bị thiên đao! Ngươi vì sao ra tay liền ác như vậy? Móng vuốt của ngươi làm sao lại độc như vậy? Thế nhưng cào nát mặt khuê nữ ta! Những năm gần đây trong vòng mười dặm tám thôn ngươi nghe nói qua nữ nhân nào đánh nhau có thể cào nát mặt người không?! Ngươi là cố ý! Tim của ngươi cũng quá đen tối! Ta và ngươi không xong!"

Tôn Xảo Cô trong lòng hả giận cực kỳ, "Cùng ta không xong? Ta còn cùng các ngươi không xong đâu! Mai Hương nhà ta là cô nương đẹp bao nhiêu, cứ thế bị tiểu đĩ thõa nhà ngươi hủy dung! Nàng ta hiện tại hủy dung đó là tự làm tự chịu! Nàng ta lớn lên đã có một gương mặt xấu như vậy, hủy hay không hủy cũng giống nhau, không gả được cho người trong sạch, khuê nữ ta thì không giống! Nói đến cũng là các ngươi thiếu nhà ta! Ta mới cùng các ngươi không xong!"

Lan Tâm oa oa khóc lớn lên, nàng ta không nghĩ tới chính mình thế mà lại bị hủy dung, này làm cho nàng ta về sau làm sao lập gia đình a!

Mọi người đứng ngoài quan sát thẳng nhíu mày, nghĩ đây thật là đủ loạn, thực là một đám người không đáng đồng tình.

Lý chính nói: "Được rồi, các ngươi muốn ồn ào đi về nhà nháo, đừng ở chỗ này nháo."

Lan Tâm quỳ gối trước mặt Trương Thanh Thạch mạnh mẽ cầu xin Trương Thanh Thạch giúp nàng ta, nàng ta không muốn hủy dung.

"Ngươi không muốn hủy dung? Vậy ngươi lúc trước vì cái gì hại khuê nữ ta?!" Tôn Xảo Cô trừng Lan Tâm, lại hướng Trương Thanh Thạch ồn ào, "Nhị thúc! Nếu như ngươi muốn xen vào việc của nàng ta, vậy thì ngay cả việc của Mai Hương cũng phải quản!"

Mọi người nghe trợn mắt nhìn thẳng, nghĩ các ngươi đã làm ra chuyện này, còn muốn để cho Trương Thanh Thạch giúp các ngươi? Hắn nếu như thực giúp mới là bánh bao mềm, về sau là người cũng có thể cắn hắn một cái!

Trương Thanh Thạch xác thực sẽ không quản, hắn là có tâm đồng tình, nhưng tâm đồng tình của hắn cũng không phải là dùng ở trên thân loại người này . Hắn thỉnh bọn họ rời đi.

Mặc kệ Lan Tâm nháo ra sao, Trương Thanh Thạch đều không hề bị lay động. Hắn nhìn Trương Thanh Ngọc, ánh mắt lạnh như băng. Trương Thanh Ngọc lập tức liền đi qua kéo Lan Tâm, Trương Thanh Thạch cũng không phải là người bọn họ có thể đắn đo, nếu như hắn mất hứng, hắn còn có thể làm cho bọn họ qua không tốt. Quên đi, không thể bởi vì một khuê nữ gây chuyện thị phi lần nữa đắc tội Trương Thanh Thạch. Đỗ Quyên Hồng cũng cảm thấy để cho Trương Thanh Thạch hỗ trợ là không vui, cũng giúp Trương Thanh Ngọc cùng nhau kéo Lan Tâm. Trương Thanh Mộc mắt thấy sự tình biến thành như vậy, cũng chỉ có thể không thể làm gì khuyên Tôn Xảo Cô và Trương Bà Tử đi về nhà.

Tôn Xảo Cô còn chưa từ bỏ ý định, bà ta nói chỉ bằng lời nói Lan Tâm căn bản không có biện pháp chứng minh không phải là Phượng Đoan đem con gái bà ta đẩy xuống.

Viên Ngọc nương tức giận, cười lạnh nói: "Không đụng nam tường chưa từ bỏ ý định a! Lan Tâm cũng đã thề, hơn nữa còn là nàng ta cào nát mặt Mai Hương, ngươi còn muốn đổ thừa đến trên đầu con ta? Thật sự là muốn gả khuê nữ muốn điên rồi đi? Bằng vào câu nói đầu tiên của nàng ta có thể phản bác lời chứng của người khác, nàng ta là thân phận gì a? Tiên nữ trên trời cũng không thể như vậy đi?"

Trương Hữu Điền nghiêm nghị nói: "Trương Thanh Mộc! Còn không đem vợ của ngươi dẫn đi về nhà! Ả ta đây là muốn đem danh tiếng Trương gia chúng ta đều bại hoại hết mới cam tâm sao? Chớ quên ngươi ngoại trừ một khuê nữ còn có hai đứa con trai!"

Trương Thanh Mộc rùng mình, đúng vậy, hắn còn có hai đứa con trai, hiện tại hai đứa con trai đều ở bên ngoài làm giúp, nếu như danh tiếng truyền đi như vậy, bọn họ cũng bị người đuổi về nhà. Hiện tại Trương Thanh Thạch là một danh nhân (người có tiếng tăm), những chưởng quỹ Đông gia kia vì nịnh nọt Trương Thanh Thạch có khi nào sẽ sa thải hai tên hỏa kế không? Hắn không thể vì một khuê nữ hủy dung hư danh tiếng mà hại tiền đồ hai đứa con trai. Vừa nghĩ như thế, hắn lập tức liền bắt đầu che chở Tôn Xảo Cô, để cho thị ta đi về nhà.

Tôn Xảo Cô tự nhiên cũng nghe hiểu trong lời của Trương Hữu Điền có uy hiếp, thị ta cũng không muốn vì nữ nhi phá hủy tiền đồ các con, trong tiếng quát lớn của Trương Thanh Mộc thị ta xám xịt xoay người đi.

"Nương, ta đi thôi."

Trương Thanh Mộc đi đỡ Trương Bà Tử.

Trương Bà Tử một đôi mắt đục ngầu nhìn Trương Thanh Thạch, giống như muốn nói gì, nhưng là cuối cùng cũng không có nói ra, trước mặt nhiều người như vậy, bà ta nghĩ vẫn là đừng nói nữa. Những người này đều hướng về Trương Thanh Thạch, bà ta chiếm không được hảo, lại nói nếu là trước mặt nhiều người như vậy bị Trương Thanh Thạch chống đối, mặt già của bà để vào đâu?

Chờ những người này vừa đi, mọi người rối rít hướng Trương Thanh Thạch và Phượng lang trung nói chúc mừng, chúc mừng bọn họ cuối cùng đã giải quyết chuyện phiền lòng này.

Trương Thanh Thạch và Phượng lang trung, Viên Ngọc nương hướng mọi người nói tạ, thỉnh bọn họ lưu lại ăn cơm, mọi người rối rít nói không cần, nhưng cuối cùng vẫn là bị lưu lại.

Trương Thanh Thạch để cho người làm một bàn tiệc phong phú, cùng mọi người hảo hảo mà ăn một bữa.

Trong nhà Trương Thanh Thạch sung sướng thoải mái, Trương gia nhà cũ bên kia lại náo nhiệt vô cùng.

Mai Hương ở nhà, Lý lang trung mang theo sư huynh của hắn đến xem thương cho nàng ta, lại không nói gì liền rời đi, trong lòng nàng ta hết sức thất vọng, trong lòng ngóng trông nãi nãi và cha mẹ đi chỗ nhị thúc phụ có thể có một tin tức trở lại cho nàng ta, nàng ta biết rõ nếu như lần này nàng ta không thể gả cho Phượng Đoan, vậy thì nàng ta xong rồi. Mặt của nàng ta đã hủy dung, về sau người sẽ lấy nàng ta sẽ kém bao nhiêu cũng có thể nghĩ, nàng ta không muốn đi qua cuộc sống như thế.

Đợi đến nãi nãi và cha mẹ trở lại, Mai Hương chỉ nhìn vẻ mặt trên mặt bọn họ cũng biết kết quả không tốt, nàng ta thoáng cái ngã ngồi ở cạnh giường đất. Chờ từ trong miệng nương nàng ta biết rõ thì ra nàng ta là bị Lan Tâm động thủ thương mặt, nàng ta cơ hồ muốn điên rồi, muốn đi tìm Lan Tâm liều mạng.

"Được rồi! Liều mạng cái gì? Còn hiềm khích không đủ mất mặt sao?!"

Trương Bà Tử mắng, hiện tại Mai Hương bị hủy dung, bà ta lại cũng không cảm thấy nàng ta như tiểu nữ nhi của mình, hơn nữa bởi vì vài ngày nay gặp ác mộng, trong lòng bà ta cũng oán tiểu nữ nhi kia, nghĩ nàng ta quá không hiếu thuận, lại dám làm cho bà ta kẻ làm mẹ này gặp ác mộng! Còn có Mai Hương, không có việc gì lại nói có người lớn lên giống tiểu nữ nhi mình như vậy, nếu không phải là nghe nàng ta nói như vậy, bà ta sẽ gặp ác mộng sao? Nghĩ như vậy, Trương Bà Tử không còn thương tiếc Mai Hương nữa.

"Nãi nãi!"

Mai Hương ủy khuất vô cùng.

Trương Thanh Mộc nhíu mày nói: "Được rồi, đừng khóc, càng khóc càng xúi quẩy! Nương cũng báo thù cho ngươi, mặt Lan Tâm đều bị nương ngươi cào nát, Lý lang trung bọn họ đều nói mặt Lan Tâm cũng sẽ hủy dung."

"Nàng ta đáng đời!" Mai Hương oán hận mắng, trong nội tâm có chút hả giận, nhưng là vừa nghĩ tới mặt của mình cũng sẽ không tốt lắm, nàng ta lại khóc lên.

Tôn Xảo Cô cũng lười khuyên Mai Hương, mặt của thị ta cũng bị Đỗ Quyên Hồng làm bị thương, cũng đau lắm.

Trương Thanh Ngọc trước vì theo Lan Tâm muốn nịnh nọt Trương Thanh Thạch, hắn và mẹ hắn còn có Trương Thanh Mộc đều xé rách mặt, hiện tại không bám vào được Trương Thanh Thạch, Trương Thanh Ngọc hối hận, lại chạy đến bên này hướng mẹ hắn và ca ca tẩu tử chịu tội, kết quả bị Trương Bà Tử hung hăng mắng một trận, lại đến cùng không có đuổi hắn ra ngoài. Trương Thanh Ngọc lại kéo Đỗ Quyên Hồng đến chịu tội. Đỗ Quyên Hồng quỳ trên mặt đất dập đầu, cầu xin Trương Bà Tử tha thứ bà ta lúc đó nói ác, thị ta khóc lóc nỉ non bản thân lúc ấy chỉ là vì để cho Trương Thanh Thạch tín nhiệm thị ta, cho nên mới phải vô lễ với bà bà, kỳ thật trong lòng thị ta là muốn chờ từ chỗ Trương Thanh Thạch đạt được chỗ tốt liền hiếu thuận bà bà. Trương Bà Tử mới không tin lời của thị ta, nhưng cũng lười vạch trần.

Trương Thanh Mộc và Tôn Xảo Cô cũng không muốn tha thứ người một nhà lão Tam, nhưng Trương Bà Tử bắt bọn họ tha thứ, Trương Thanh Ngọc và Đỗ Quyên Hồng lại mạnh mẽ chịu tội, bọn họ lúc này thái độ tuy hung dữ nhưng không đuổi bọn hắn. Nhưng là trong lòng bọn họ vẫn là hận người một nhà lão Tam, nghĩ tới đợi khi tìm được cơ hội liền thu thập bọn hắn.

Mai Hương thấy nãi nãi và cha mẹ đều tha thứ người nhà Tam thúc phụ, nàng ta cảm thấy ủy khuất vô cùng.

Mai Hương cảm thấy nãi nãi và cha mẹ không giống như trước đau chính mình, là vì thanh danh của nàng ta hư, tướng mạo cũng bị phá hủy đi? Nàng ta cảm giác mình sống không bằng chết, nhưng là nàng ta lại không muốn chết, chết vinh còn hơn sống nhục.

Ngày của Lan Tâm so với Mai Hương còn khó qua hơn, nàng ta cả ngày khóc, kết quả càng khóc miệng vết thương lại càng nghiêm trọng, đợi nàng ta phát hiện không đúng đã là quá chậm, miệng vết thương đã nặng hơn. Vốn là Lý lang trung nói mặt của nàng ta dùng dược có thể tốt hơn nhiều, nhưng là cha mẹ nàng ta đều không muốn bỏ tiền, mà nhà bọn họ cũng không có nhiều tiền như vậy, trên mặt của nàng ta đến cùng là lưu lại sẹo nhàn nhạt.

Mai Hương và Lan Tâm đều thành trò cười, hai người trốn ở nhà không dám ra cửa.

Cha mẹ và huynh đệ Mai Hương và Lan Tâm cũng thành trò cười, nhưng bọn họ lại không thể không ra cửa, mỗi ngày ra cửa bị chọc tức sẽ trở lại phát hỏa, đương nhiên là đối với hai cô nương này phát hỏa số lần nhiều nhất, ai bảo bọn họ là đầu sỏ gây nên đâu?

Mai Hương và Lan Tâm càng ngày càng không dễ chịu, các nàng đã từng là cô nương được sủng ái trong nhà, nhưng bây giờ so với Đại Hoa lúc trước, cuộc sống của các nàng còn không dễ chịu bằng, hai người đều là khổ mà không nói được.

Phượng Đoan đi tham gia viện thử, chiếm được công danh tú tài, từ nay về sau có thể gặp quan không quỳ, miễn thu thuế, còn có thể mỗi tháng được cấp một lượng bạc.

Nhà Phượng lang trung lập tức nghênh đón vô số người tới thăm, đây chính là tú tài đầu tiên của Tiểu Pha thôn bọn họ! Hơn nữa bởi vì Phượng Đoan là con rể chuẩn của Trương Thanh Thạch, người đến chúc lại nhiều hơn rất nhiều, cho lễ cũng trọng vài phần!

Mai Hương chỉ hận chính mình tính kế không có thành công, sau đó nàng ta vuốt mặt của mình hận người hai nhà Trương Thanh Thạch và Phượng lang trung, cũng càng thêm hận Lan Tâm.

Lan Tâm chỉ hận chính mình tính kế không có thành công, sau đó nàng ta vuốt mặt của mình hận người hai nhà Trương Thanh Thạch và Phượng lang trung, cũng càng thêm hận Mai Hương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK