Tôn Xảo Cô nhìn nữ nhân trẻ tuổi lớn lên cùng nữ nhi của mình có vài phần tương tự, trong lòng thị ta dấy lên nồng đậm ghen tị cùng thống khổ, thị ta nghĩ rõ ràng khuê nữ mình cũng lớn lên đẹp mắt như vậy a, rõ ràng khuê nữ mình cũng có thể mặc kim mang ngọc một thân lăng la như thế, kết quả bây giờ bị hủy dung, tương lai dù có thể lập gia đình cũng không thể gả cho hảo nhân gia, vì cái gì ông trời bất công như vậy?!
"Nhị thúc, đây là khách nhân của ngươi? Ngươi cứ để cho nàng đối với mấy người chúng ta vô lễ như vậy? Dầu gì bà bà cũng là nương ngươi, ta cũng là đại tẩu ngươi a! Chẳng lẽ chúng ta ngay cả khóc cũng không được? Xem chúng ta người nhà bị người ngoài bắt nạt, trong lòng ngươi chắc vui lắm nhỉ?!"
Tôn Xảo Cô trong lòng khó chịu, lá gan cũng lớn không ít, dưới con mắt nhìn chằm chằm của Bích Ngọc, thị ta chất vấn Trương Thanh Thạch.
Trương Thanh Thạch cũng có chút kỳ quái, nghĩ thê tử Hoa Thế Vinh đây là làm sao, bình thường xem nàng cười dịu dàng rất hào phóng khéo léo a, hôm nay làm sao lại quản đến chuyện của người khác? Chẳng lẽ là muốn lo lắng chuyện bất công của thiên hạ?
Bích Ngọc, Tuyết nương và Viên Ngọc nương cũng cực kỳ kinh ngạc, vừa rồi bọn họ nghe Trương Ma ma mẹ chồng, con dâu hai người làm ầm ĩ bọn họ cũng tức giận, thế nhưng Bích Ngọc là người lên tiếng trước so với bọn họ, xem bộ dáng như vậy còn tức giận hơn so với bọn họ! Thật đúng là dọa bọn họ nhảy dựng. Mặc dù sợ hết hồn, cũng cảm thấy hành vi Bích Ngọc có chút đường đột, nhưng là ai bảo bọn họ là đứng ở cùng một chiến tuyến đây? Hiện tại Tôn Xảo Cô chỉ trích Bích Ngọc, bọn họ đương nhiên phải giúp đỡ Bích Ngọc.
Viên Ngọc nương lạnh giọng nói: "Các ngươi cố tình gây sự như vậy, bất luận kẻ nào nghe đều nhìn không được. Các ngươi nếu như thực coi trọng thân phận của mình nên thu liễm chút ít, cũng tránh cho người ta nhìn không được đến ngăn cản các ngươi."
"Hoa đệ muội với chúng ta thân như một nhà, cũng không phải là ngoại nhân."
Tuyết nương bình tĩnh nói, thái độ rõ ràng đứng ở bên Bích Ngọc, mấy năm qua đi, nàng vẫn là nữ nhân ôn nhu hiền lành như trước, nhưng đã không khoan dung như trong quá khứ. Nhìn bà bà đại tẩu ầm ĩ đại náo lớn như thế, còn nhắc tới chuyện công công và em gái của chồng đến uy hiếp trượng phu, nàng thật sự là tức giận. Đây chính là tâm sự nặng nề nhất trong lòng trượng phu, trượng phu và nàng còn có ba đứa nhỏ vì thế mà bị bao nhiêu tội a, hiện tại thật vất vả sống tốt lên, bọn họ lại nhắc lại!
Đại Hoa kéo cánh tay Bích Ngọc, dùng hành động chứng minh nàng là đứng về phía Bích Ngọc.
Tiểu Hoa dùng giọng nói mềm mại nói: "Nãi nãi và Đại bá mẫu khóc quá lớn tiếng, quấy rầy thanh tĩnh của người ngoài, như vậy không tốt."
Nhị Hoa vuốt vuốt mũi Tiểu Hoa, cười nói: "Tiểu Hoa thực hiểu chuyện, biết rõ ở nhà người ta lớn tiếng khóc rống như vậy không tốt, còn hiểu biết hơn so với vài người nào đó."
Trương Ma ma và Tôn Xảo Cô cơ hồ bị vài người làm cho tức chết, không quản bọn họ cãi lộn là đúng hay không, nhưng bị người ngoài quát lớn như thế vậy ý là chỉ người ngoài mới đúng sao? Kết quả mọi người tất cả đều hướng về nàng kia, thật sự là bắt nạt bọn họ a! Tôn Xảo Cô càng lớn tiếng chất vấn Trương Thanh Thạch, hỏi hắn hiểu hay không hiểu cái gì gọi hiếu đạo. Trương Ma ma ngược lại lôi kéo Tôn Xảo Cô, nói với Trương Thanh Thạch bà ta có thể không quan tâm mấy người Trương Thanh Thạch đều che chở Bích Ngọc, chỉ cầu Trương Thanh Thạch đem Trương Hoa cứu về.
"Ngươi có thể không quan tâm nương có phải hay không bị người làm mất mặt, dù sao ta đối với ngươi cũng không tốt, nhưng là cha ngươi và muội muội ngươi thì chưa từng có có lỗi với ngươi, là ngươi có lỗi với bọn họ. Cha ngươi dưới cửu tuyền nếu là biết rõ ngươi mặc kệ đại tôn tử, hắn khẳng định cũng không nhắm mắt! Muội muội ngươi vốn cùng Đại Hoa (TH) chơi rất thân, nàng cũng nhất định đau lòng hắn, cũng nhất định hy vọng ngươi cứu hắn. Ngươi giúp đỡ chút đi! Coi như ta kẻ làm mẹ này cầu xin ngươi a!"
Trương Ma ma biết rõ cãi lộn không nhất định có tác dụng, để xuống tư thái may ra còn có cửa.
Bích Ngọc thật sự tức giận, nghĩ mẹ mình thật không biết xấu hổ, đem nhược điểm này uy hiếp Nhị ca đã bao nhiêu năm a, bây giờ còn không chịu buông tha hắn, nàng không nhìn thấy coi như xong, thấy được thì tuyệt không cho phép bà ta lợi dụng nàng để uy hiếp Nhị ca!
"Đừng nghe bà ta! Bà ta là đang dối gạt người!" Bích Ngọc lớn tiếng nói.
"Vị tiểu nương tử này! Ngươi đừng quá đáng!" Trương Ma ma giận, cũng mặc kệ Bích Ngọc có phải người có tiền hay không, lên tiếng giận dữ mắng mỏ nàng.
Đám người Trương Thanh Thạch cũng cảm thấy Bích Ngọc có chút hơi quá, mặc dù nàng là hảo tâm, nhưng là nhúng tay vào chuyện của người khác như vậy xác thực hơi quá. Trương Thanh Thạch đã nghĩ để Tuyết nương mang Bích Ngọc đi.
Bích Ngọc cũng không chờ Trương Thanh Thạch mở miệng, nàng đi đến trước mặt Trương Thanh Thạch, "Nhị ca! Cha chết căn bản không có quan hệ với ca! Ta cũng không phải là do ca làm lạc mất! Nhị ca, ta là Thanh Thúy a! Vốn là muốn chờ lúc sinh nhật ca sẽ cùng ca nhận thân, cho ca một kinh hỉ, hiện tại không được, ta không thể nhìn ca bị người ta lừa!"
Lời kia của Bích Ngọc vừa thốt lên, tất cà mọi người đều sững sờ, bởi vì lời nói cùa Bích Ngọc thật sự là quá ngoài dự đoán của mọi người.
Trương Thanh Thạch nhìn Bích Ngọc, cho dù hắn trải qua như nhiều đại tai đại nạn như vậy, ngay cả chuyện trung sinh cũng đã trải qua, vẫn không khống chế nổi cà người run rẩy.
“Muội, muội là Thanh Thuý?”
Bích Ngọc dùng sức gật đầu, hốc mắt ửng hồng, “Nhị ca, ta là Thanh Thuý! Năm đó ta căn bản không phải bị lạc, là bị cha ta bán đi! Nương cũng biết! Cho nên cha bị xe ngựa đụng phải khẳng định là không phải bởi vì tìm ta! Chuyện này không trách được trên đầu của ca! Nhị ca, những năm này ca đều bị gạt!”
Trương Thanh Thạch giống như bị sét đánh, hắn không nghĩ tới muội muội bị lạc nhiều năm sống chết không rõ đột nhiên trở lại, kết quà còn chưa kịp cao hứng, nàng đã tự nói với mình chân tướng làm cho người ta khó có thể tiếp nhận! Hắn thế mà lại bị gạt? Muội muội không phải là vì hắn làm thất lạc, nàng là bị cha bán đi! Cha cũng không phải là vì lạc mất muội muội mà sốt ruột tìm kiếm muội muội nên bị xe ngựa đụng! Chuyện bán muội muội nương cũng biết! Không ngờ mẹ hắn liên tục gạt hắn làm trâu làm ngựa?! Không ngờ đời trước hắn vì cái nhà kia hy sinh nhiều như vậy, ngay cả mệnh thê tử nữ nhi đều dân lên, tất cả là bị gạt?!
Trương Thanh Thạch không thể tin được chân tướng như vậy, ánh mắt của hắn trừng đến đỏ lên.
“Cha! Cha không sao chớ?!?
Nhị Hoa nhỉn dáng vẻ Trương Thanh Thạch có cái gì không đúng, nàng sợ hãi, chạy tới lay động cánh tay Trương Thanh Thạch.
Tuyết nướng cũng đến bên cạnh, nàng nhịn không được rơi xuống nước mắt, vì chính mình, vì nữ nhi, vì Trương Thanh Thạch, nàng nghĩ đây rốt cuộc là vì cái gì a! Vì cái gì mà người một nhà đối với hắn như vậy đây?!
Đại Hoa dắt tay Tiểu Hoa cũng thẳng lau nước mắt, nàng tinh tường còn nhớ năm đó người cả nhà bọn họ bị khổ, biết rõ cha hắn mang tội danh như vậy thống khổ dường nào, kết quà đây hết thảy cũng chỉ là âm mưu! Thật sự là quá hoang đường! Thật sự là rất đáng hận! Tiểu Hoa tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng nhìn đến cha mẹ và tỷ tỷ tất cà đều khóc, bé cũng khóc.
Viên Ngọc nương vội vàng ôm Tiểu Hoa dụ dỗ, trong lòng suy nghĩ chuyện ngày hôm nay thất đúng là làm cha người ta kinh hãi rồi, nghĩ nàng Viên Ngọc nương cũng đã từng thấy qua cổng lớn đấu tranh, nhưng người kia tâm một người so với một người càng ngoan độc hơn, một người so với một người càng quanh co khúc khuỷu hơn, nhưng là Trương Ma ma lừa gạt con trai mình như vậy vẫn là làm cho nàng hết sức kinh ngạc, quả nhiên mặc kệ nhà nghèo hay là phú hộ, người nếu tâm đã bắt đầu hư thì sẽ không có chừng mực.
Trương Ma ma và Tôn Xảo cô cũng ngốc rồi, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới Bích Ngọc lại là Trương Thanh Thuý.
Dưới cái nhìn chằm chằm của Trương Thanh Thạch và Trương Thanh Thuý còn có mấy người Tuyết nương, Trương Ma ma tâm hoảng ý loạn, bà ta cũng mặc kệ Tôn Xảo Cô, xoay người liền chạy.
“Nương! Ngươi chờ ta một chút! Chờ ta một chút!”
Tôn Xảo Cô vừa thấy Trương Ma ma chạy, thị ta cũng xoay người chạy theo.
Trương Ma ma chạy, càng chứng minh bà ta chột dạ, càng chứng minh Bích Ngọc nói là thật.
Trương Thanh Thạch và Bích Ngọc quen biết nhau, từ thống khổ đến vui sướng, trường cảnh kia có bao nhiêu náo nhiệt tự không cần nói.
Hoa Thế Vinh đau lòng giúp đỡ nương tử lau nước mắt, càng thêm không thích Trương Ma ma, nghĩ rõ ràng nương tử hôm nay thật cao hứng, kết quà thế nhưng chọc cho nàng khóc, thật sự là làm cho người ta tức giận! Lão ma ma này không thể để cho bà ta sống thoải mái! Hắn nghĩ như vậy, lập tức nói với Trương Thanh Thạch cần phải đem chuyện này tuyên bố ra ngoài, để cho mọi người biết rõ hành động cùa Trương Ma ma, lật lại bản án cho hắn, không thể lại để cho người cho rằng hắn là đầu sỏ hại chết cha ruột lạc mất muội muội.
“Cũng đỡ cho bọn họ về sau tìm huynh thêm phiền toái. Không phải là ta đa tâm, ta còn sợ bọn họ tìm nương tử ta gây phiền toái đây!”
Hoa Thế Vinh nghĩ mấy người Trương Ma ma có thể lừa gạt Trương Thanh Thạch trước khi ở riêng, sau tiếp tục còn mặt mũi lăn qua lăn lại Trương Thanh Thạch, như vậy bọn họ cũng dám dù bán vợ hắn mà vẫn còn tìm vợ hắn (chiếm tiện nghi)! Người này chỉ cần không biết xấu hổ lên, vậy thật là chuyện gì cũng làm ra được! Hắn cũng từng gặp qua người bán nữ còn đến tìm con trai con gái đòi tiền, còn là lẽ thẳng khí húng!
Nhị Hoa lập tức nói: “Dượng nói rất đúng! Phải nói việc này ra ngoài, chúng ta tiện hạ thủ vi cường!”
Đại Hoa cũng nói: “Cha, chúng ta không thể lại đeo cái nồi đen này! Cha thật sự là quá uỷ khuất!”
Tuyết nương cũng đỏ hồng mắt nhìn Trương Thanh Thạch.
Trương Thanh Thạch gật đầu, hắn nghĩ chuyện này là không thể gạt, chỉ cần nghĩ đến những chuyện đời trước hắn gặp được, nghĩ đến thê tử chúng nữ nhi thống khổ qua đời, hắn đã không có biện pháp bình tĩnh. Hắn chẳng những muốn xả giận cho mình, còn nuống xả giận cho bọn họ!
Trương Phú đang ngồi ở trong nhà đánh thuốc lá rời tự sướng, chỉ thấy Trương Thanh Thạch mang theo một đám người tiến vào, từng người từng người mắt phiếm hồng sắc mặt khó coi, ông ta bị hù doạ thoáng cái đứng lên, vội hỏi hắn đây là thế nào. Chờ ông ta nghe Trương Thanh Thạch nói rõ ý đồ đến đây, ông ta tức giận đến thoáng cái ném luôn cà thuốc lá.
“Cái đồ tâm can đen tối! Lại dám gạt người như vậy! Đi! Tìm bà ta tính sổ đi! Bà ta chẵng những là lừa gạt một nhà các ngươi, còn đem mọi người chúng ta thành ngốc tử đùa giỡn a! Lão Trương nhà chúng ta lại có bà vợ tâm địa như vậy thật sự là gia môn bất hạnh a! Hôm nay ta sẽ phải thay lão Trương dọn dẹp một chút cái lão ma ma này!”
Trương Phú quát, rống xong liền ho khan, ông đây là đang tức giận.
Người trong nhà Trương Phú đều đi ra ruộng, ông ta gọi tiểu oa nhi trong nhà đi ra ruộng gọi mấy người Trương Hữu Điền, muốn toàn gia thảo phạt Trương Ma ma, chuyện ngày hôm nay nhất định phải vỡ lở ra. Trương Phú sở dĩ muốn quậy lớn chuyện, là vì Trương Ma ma thật sự quá đáng, nhà Trương gia thật vất vả mới có được Trương Thanh Thạch một người có khả năng, chẳng những có khả năng còn nguyện ý giúp đỡ thôn nhân cùng nhau kiếm tiền, ông ta rất thích a, kết quả cứ bị Trương Ma ma mang tội danh hắn hị chết cha ruột lạc mất muội tử đè nặng, bôi nhọ thanh danh Trương Thanh Thạch, Trương Phú sớm đã không vui, lần này vừa vặn đem sự tình giải quyết.
Lý chính cũng thông tri, dọc đường đi vừa vặn củng gặp gỡ, liền đi đến nhà Trương Thanh Mộc, dọc theo đường đi người càng tụ càng nhiều, bởi vì tiểu oa nhi Trương gia lúc đi ra ruộng la to gọi mấy người Trương Hữu Điền, phàm là người làm việc trong ruộng cũng nghe được. Bọn họ vừa nghe muội muội Trương Thanh Thạch trở lại, còn muốn tìm Trương Ma ma tính sổ, mặc dù không biết rõ là thế nào, nhưng đều thật tò mò, hơn nữa Trương Thanh Thạch hiện tại là người có tiền ở thôn bọn họ, bọn họ trồng khoai lang khoai tây đều bán cho Trương Thanh Thạch, hắn là cha của mẹ một nửa cơm áo của bọn họ, thì đều rất để bũng chuyện của hắn, chọn làm việc hay chọn đi xem Trương Thanh Thạch muốn làm cái gì, cuối cùng bọn họ vẫn là lựa chọn trước đem việc để xuống. Cứ như vậy người càng đến càng nhiều.
Nửa đường vừa vặn đụng phải đám người Trương Bà Từ, đúng như Hoa Thế Vinh đoán, Trương Ma ma tù trong kinh hoảng phục hồi tinh thần lại, lại muốn trở về nhận thức khuê nữ đây! Kết quà không nghĩ đến chạm mặt nhiều người đến đây như vậy.
Trương Ma ma sắc mặt đổi tới đổi lui, bà ta vừa nhìn tình huống này liền hoài nghi mọi người đều biết hết thảy, trong lòng bà ta thầm mắng con trai khuê nữ không bớt lo, chuyện như vậy là chuyện xấu a, làm sao có thể nói ra? Người một nhà tụ cùng một chỗ có cái gì không thể giải quyết? Vì cái gì để cho người khác chế giễu?
Trương Phú lớn tiếng chất vấn Trương Ma ma, hỏi bà ta có biết tội không.
Trương Ma ma thoáng cái khóc lớn lên, nói năm đó muốn bán Trương Thanh Thuý là chủ ý Trương Hữu Lương, bà ta cũng là không có biện pháp, về sau Trương Hữu Lương chết, tiểu nữ nhi lại bị bán, bà ta thực tại quá thương tâm, cho nên tự mình gạt mình, đem tất cả sai lầm đổ lên đầu Trương Thanh Thạch, kết quả cứ như vậy bà cũng tự lừa gạt mình. Bà ta cầu xin Trương Thanh Thạch tha thứ cho bà ta, hơn nữa nói nhìn thấy Trương Thanh Thuý trở lại, còn trôi qua tốt như vậy, trong lòng bà ta hết sức an ủi.
“Thuý a! Nương nhưng năm ngày nhớ ngươi, nương nghĩ ngươi nghĩ đến ngày ngày ngủ không ngon a!”
Trương Ma ma nhìn Bích Ngọc, hướng nàng giương tay, một bọ khát vọng.
Bích Ngọc bĩu môi một cái, “Ngươi lừa Nhị ca những năm này, còn muốn gạt ta sao? Năm đó rõ ràng chính là ngươi muốn nói bán ta, cha còn có chút do dự, là ngươi nói tiểu nha đầu không dùng được.”
“Tiểu cô, ngươi khi đó còn nhỏ, nhất định là ngươi nhớ lầm a!” Tôn Xảo Cô nở nụ cười nói, “Ngươi và khuê nữ nhà ta lớn lên có tám phần giống nhau! Này trong thôn người nào không biết bà bả thương yêu nhất khuê nữ ta, đây còn không phải là bởi vì ngươi sao? Năm đó nhất định công công muốn bán ngươi, nhất định là ngươi nhớ lộn, cho là bà bà muốn bán ngươi.”
Bích Ngọc cưởi lạnh một tiếng: “A! hiện tại lại đem tất cả sai đẩy tới trên đầu người mất?”
Tôn Xảo Cô bị nghẹn lại.
Trương Thanh Mộc, Trương Thanh Ngọc, và Đỗ Quyên Hồng tất cà đều thay phiên làm hoà, bọn họ cũng không biết chuyện năm đó, nhưng là bọn họ biết rõ chuyện này nếu vãn hổi không được, vậy danh tiếng cả nhà bọn họ càng sẽ kém! Nếu như vãn hồi rồi, như vậy thì có một thanh thích có tiền! Hoa Thế Vinh thoạt nhìn còn nhiều tiền hơn so với Trương Thanh Thạch a! đây chính là cơ hội tốt để bọn họ xoay người!
Hoa Thế Vinh cười nói: “Nương tử ta bay giờ là người Hoa gia chúng ta, cùng các ngươi là một chút quan hệ cũng không có, cho nên các ngươi cũng đửng phí tâm tư. Hiện tại chỉ cần nói chuyện của Trương đại ca là được. Các ngươi là thật sự lừa hắn a!”
Trương Ma ma hướng Trương Thanh Thạch chịu tội, bà ta nói: “Thanh Thạch, xem ở ta là mẹ ngươi, ngươi hãy tha thứ cho ta, lão ma ma này bởi vì trượng phu chết, mất nữ nhi mà trở nên quá mức khó chịu đi!”
Tất cà mọi người không nói ra lời, nghĩ Trương Ma ma cũng thật sự là quá không biết xấu hổ, bà ta đây là thật mang thân phận mẹ ra làm bùa hộ mệnh a, làm chuyện sai lớn như vậy thế nhưng vẫn nghĩ để cho người tha thứ bà ta?
Trương Thanh Thạch đương nhiên không chịu tha thứ Trương Ma ma, nhưng hắn cũng biết mình không có cách nào làm gì Trương Ma ma, bởi vì bà ta là mẹ hắn.
“Từ nay về sau, ta sẽ không còn tin tưởng bất kỳ câu nói nào của ngài! Ta không muốn gặp lại ngày!”
Trương Thanh Thạch nói xong câu đó xoay người rời đi, hắn thật không muốn gặp lại người mẹ này.
Tuyết nương Đại Hoa đám người thật sâu nhìn Trương Ma ma một cái, xoay người đi theo Trương Thanh Thạch.
Bích Ngọc hừ lạnh một tiếng, cũng đi, Hoa Thế Vinh đương nhiên theo sát bước chân nương tử.
Trương Phú lớn tiếng nói về sau cũng sẽ không quản chuyện nhà Trương Ma ma, lớn tiếng hỏi Trương Hữu Điền bọn họ có nghe hay không, mấy tôn tử lập tức lớn tiếng đáp ứng, bọn họ vốn không thích mấy người Trương Ma ma, lại hướng về Trương Thanh Thạch, hiện tại càng phài như vậy. Sau đó Trương Phú cũng mang theo người nhà rời đi.
Lý chính nhìn đám người Trương Bà Từ, lắc đầu, cũng đi. Lý chính nương tử trong lòng thật cao hứng, nàng đã coi nhà Trương Thanh Thạch thành thân gia, hiện tại nhà Trương Thanh Thạch rốt cuộc thoát khỏi danh tiếng không tốt, còn có thể vứt bỏ Trương Ma ma một cái – phiền, thật sự là hỉ sự. Nàng nói như vậy với Lý chính, Lý chính để cho nàng nhỏ giọng chút ít, nhưng cũng đồng ý gật đầu, trong lòng hắn nghĩ Trương Ma ma thật đúng là không có phúc khí, con trai, con gái có tiền đều hận bà ta nhất!
Đám người lưu lại chỉ chỉ trỏ trỏ mấy người Trương Bà Từ, rối rít nói Trương Ma ma không phải.
Đám người Trương Ma ma xám xịt chạy trở về nhà.