• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tây Viên đợi ngoài cửa hồi lâu mới thấy Lục Nam Châu mở cửa phòng đưa máy sấy cho mình.

"Anh," Lục Tây Viên cầm máy sấy thắc mắc, "Bạn học cũ của anh đâu rồi?" Hình như không thấy nữa nhỉ?

"Cậu ấy......" Lục Nam Châu nhìn lảng đi chỗ khác nói, "Cậu ấy đi dạo rồi."

"Đi dạo?" Lục Tây Viên ngờ vực hỏi, "Đi một mình thôi à? Không sợ lạc đường sao?"

"Không sao," Lục Nam Châu nói qua loa, "Cậu ấy biết đường mà......" Mới là lạ, đi thêm mấy vòng đã bị lạc rồi.

"Lát nữa anh sẽ đi tìm cậu ấy," Lục Nam Châu đuổi người, "Em mau sấy tóc đi, sấy xong ngủ sớm một chút."

Lục Tây Viên băn khoăn rời đi.

Lục Nam Châu đóng cửa phòng rồi quay lại nhìn người ôm chăn ngủ say trên giường.

Diệp Nhiên thở rất nhẹ, dường như mơ thấy gì không vui nên nhíu mày.

Lục Nam Châu đi tới đứng bên giường nhìn cậu một hồi, sau đó giơ tay nhẹ nhàng xoa lông mày nhíu chặt của cậu.

Diệp Nhiên có vẻ hơi thả lỏng, lẩm bẩm gọi: "Lục Nam Châu......"

Giờ biết tìm tôi rồi à? Lục Nam Châu buồn buồn nghĩ, lúc trước em đi đâu, sao không biết tìm tôi chứ?



Anh đứng bên giường hồi lâu, đến khi tỉnh táo lại thì tự hỏi mình ở đây làm gì?

Anh lặng lẽ thở dài rồi mở cửa đi đến phòng khách.

Cũng may trong nhà có ba phòng và một phòng khách nên dù Lục Tây Viên trở về cũng vẫn ở đủ.

Sáng hôm sau, Lục Tây Viên ngáp dài xuống giường, đi ra phòng khách lại nằm phịch xuống ghế salon ngủ tiếp.

Lục Nam Châu bưng trứng ốp la ra khỏi bếp giục cô: "Mau đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng đi."

Lục Tây Viên mơ màng nói: "Cho em ngủ thêm năm phút nữa thôi......"

Cửa phòng đột nhiên lạch cạch, Lục Tây Viên vội vàng ngồi dậy, trông thấy Diệp Nhiên dụi mắt đi ra từ phòng Lục Nam Châu.

Lục Tây Viên: "...... Chào buổi sáng."

Diệp Nhiên: "......Chào buổi sáng."

Diệp Nhiên lúng túng xoay người vào toilet đánh răng.

Lục Tây Viên nhìn Lục Nam Châu cạnh bàn rồi lại nhìn sang toilet, do dự nói: "Các anh......"

Lục Nam Châu nói ngay: "Anh ngủ phòng khách mà. Tụi anh có ngủ chung đâu!"

Lục Tây Viên mờ mịt: "Anh ngủ phòng khách à?"

Lục Nam Châu nhớ lại lần trước Diệp Nhiên bảo phòng khách có chuột nên nói: "Cậu ấy bảo phòng khách có chuột nên không dám ngủ."

"Nhà mình có chuột á?!" Lục Tây Viên chụp lấy gối ôm trên ghế salon rồi sợ hãi quay đầu nhìn quanh, "Ở đâu cơ?"

Lục Nam Châu: "Anh cũng không thấy, chắc chạy rồi."

Lúc này Lục Tây Viên mới thở phào nhẹ nhõm, "Thế thì tốt rồi, làm em sợ muốn chết."

Lúc còn bé nửa đêm cô bị chuột dọa nên sau này vẫn luôn sợ vật nhỏ đen thui này.

"Chắc không phải trốn trong phòng em đấy chứ?" Lục Tây Viên nghĩ ngợi, "Tìm trong phòng em chưa?"



Lục Nam Châu: "Chưa."

"Mau tìm thử xem," Lục Tây Viên kinh hãi nói, "Lỡ nó ở phòng em thì sao!"

Đúng lúc Diệp Nhiên vừa ra khỏi toilet, Lục Tây Viên vội hỏi: "Con chuột kia to không ạ?"

Diệp Nhiên sững sờ không kịp phản ứng, "Chuột?"

"Vâng," Lục Tây Viên nói, "Anh Hai em nói anh thấy chuột mà."

Lúc này Diệp Nhiên mới nhớ ra lần trước mình gạt Lục Nam Châu phòng khách có chuột nên đành nói: "...... To lắm."

Lục Tây Viên càng sợ hơn, "Các anh mau vào phòng em tìm đi. Nếu không ban đêm em không dám ngủ đâu."

Diệp Nhiên không khỏi chột dạ, "Chắc nó chạy rồi đó."

"Lỡ chưa chạy thì sao?" Lục Tây Viên vẫn không yên tâm, "Anh Hai, anh mau tìm đi."

"Được được," Lục Nam Châu bất đắc dĩ nói, "Để anh đi xem thử."

"Thật ra......" Diệp Nhiên ngượng ngùng nói, "Có thể anh nhìn lầm thôi."

Lục Tây Viên khẩn thiết nhìn cậu, "Lỡ không nhìn lầm thì sao?" Lỡ có chuột thật thì sao?!

Diệp Nhiên: "...... Vậy anh cũng đi tìm thử xem."

Lục Nam Châu vào phòng tìm hơn nửa ngày nhưng cái gì cũng không thấy.

"Làm gì có chuột chứ? Một cọng lông chuột cũng chẳng có nữa là." Anh đến bên cửa sổ kéo màn ra, đang định quay người thì bị Diệp Nhiên ôm chầm từ phía sau.

"Cậu làm gì vậy?" Lục Nam Châu khẩn trương nhìn ra ngoài --- Em gái anh còn đang ở ngoài kìa!

Diệp Nhiên vùi mặt vào bờ lưng rộng ấm áp của anh, "Chính anh nói phải ôm lén mà."

Lục Nam Châu: "......" Nhưng có nói phải ôm bây giờ đâu!

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, Diệp Nhiên buông Lục Nam Châu ra, Lục Tây Viên đứng ở cửa hỏi họ, "Có chuột không ạ?"

Lục Nam Châu: "Không, không có."

"Không có thì tốt rồi." Lục Tây Viên vỗ ngực một cái, lúc này mới yên tâm đi đánh răng.

Diệp Nhiên nhìn vành tai ửng đỏ của Lục Nam Châu, thì thầm hỏi: "Thế này có giống...... yêu đương vụng trộm không nhỉ?"

Lục Nam Châu giật mình, suýt nữa quát lên "Ai......" nhưng còn chưa nói ra miệng đã vội vàng hạ thấp giọng, "Ai yêu đương vụng trộm với cậu hả?! Nói bậy bạ gì đó?" Bạn học cũ ôm một cái...... cũng là bình thường thôi.

Anh bình tĩnh lại rồi nói tiếp: "Không cho ôm nữa."

Diệp Nhiên: "Nhưng lúc nãy mới ôm chưa đầy một phút, hôm nay còn bốn phút nữa mà."

Lục Nam Châu: "...... Còn lâu vậy sao?"

Diệp Nhiên: "Cũng có thể đổi cái khác, không cần lâu vậy đâu."

Lục Nam Châu: "Đổi cái gì?"

Diệp Nhiên nhìn anh nói: "Hôn một phút, trừ bốn phút."

Lục Nam Châu: "......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK