"Tôi biết chứ," Lâm Nhược nói, "Nhưng tôi đoán chắc anh cũng muốn hỏi vậy."
Lục Nam Châu: "...... Đâu có."
"Thế à?" Lâm Nhược chợt nói, "Vậy tôi muốn xem Diệp Nhiên tắm."
Lục Nam Châu: "......"
Lục Nam Châu: "Tạm biệt." Xem gì mà xem?! Nghĩ hay lắm!
Mình còn chưa xem, anh nghĩ, à không phải, chỉ là chưa thấy cậu tắm thôi...... Cũng không đúng, hôm đó trời mưa, Diệp Nhiên run chân đi không nổi nên anh bế người đi tắm...... Phi, nghĩ bậy bạ gì đó?! Không được nghĩ nữa!
Đúng lúc này, cửa phòng tắm cót két mở ra.
Lục Nam Châu lập tức giật thót, có tật giật mình bấm bấm màn hình điện thoại đen thui, trượt mấy lần không mở khóa được mới nhớ ra đây là điện thoại của Diệp Nhiên.
"Sao thế?" Diệp Nhiên lau tóc đi tới.
"Khụ," Lục Nam Châu cố tỏ vẻ thản nhiên đưa di động cho cậu, "Lúc nãy bạn em gọi tìm em đấy."
Diệp Nhiên cầm điện thoại ngồi xuống cạnh anh, đưa khăn trong tay cho anh rồi nói: "Lau tóc."
Lục Nam Châu sờ mái tóc ướt sũng của cậu, người trước mắt tỏa ra mùi sữa tắm thơm ngát, da thịt trắng nõn bị hơi nước làm cho ửng hồng, nhìn vừa ngoan vừa mềm.
Cổ họng Lục Nam Châu nhấp nhô, cầm khăn lau tóc cho cậu, thấy Diệp Nhiên mở điện thoại ra nhắn địa chỉ cho Lâm Nhược --- Là một quán cà phê ở Nguyên Thị, cách chỗ anh họp lớp không xa lắm.
Lục Nam Châu tò mò hỏi: "Cậu ta là người Nguyên Thị à?"
"Không phải," Diệp Nhiên nói, "Cậu ấy làm việc ở đó thôi."
Lục Nam Châu: "Vậy quê cậu ta ở đâu?"
"Hình như ở một vùng quê xa lắm," Diệp Nhiên nghĩ ngợi, "Hồi đó có nghe cậu ấy nói nhưng quên rồi."
"Chứ không phải cậu ta ở chỗ em à?" Lục Nam Châu buồn bực nói, "Vậy sao hai người quen nhau được?"
Diệp Nhiên bỗng cứng đờ, sắc mặt cũng tái đi, "Em......"
Lục Nam Châu nhíu chặt mày, "Sao thế?"
Diệp Nhiên nắm chặt điện thoại, đột ngột đứng dậy nói: "Khăn lau không khô đâu, để em đi tìm máy sấy."
Lục Nam Châu nhìn cậu hấp tấp đi vào phòng lục tìm máy sấy.
Nhưng rõ ràng máy sấy để trong ngăn kéo ở phòng khách, hôm qua chính Diệp Nhiên đã để đó.
Lục Nam Châu im lặng một lát rồi đi tới cầm máy sấy vào phòng, "Đây nè."
Lúc này Diệp Nhiên mới thôi tìm kiếm, "Ở ngoài à......"
Lục Nam Châu kéo cậu ngồi xuống giường rồi bật máy sấy tóc cho cậu.
"Sao ngày càng lú lẫn vậy?" Lục Nam Châu vừa sấy vừa làm như thuận miệng hỏi, "Chẳng phải hôm qua em để bên ngoài sao?"
Diệp Nhiên lẩm bẩm: "Quên rồi."
Lục Nam Châu: "Mau quên vậy à? Chắc không phải già rồi lú lẫn đấy chứ?"
Diệp Nhiên: "...... Ai già hả?"
"Anh già, được chưa?" Lục Nam Châu vuốt tóc mềm của cậu rồi tắt máy sấy, "Xong rồi, ngủ sớm chút đi."
Anh quay người định đi nhưng lại bị Diệp Nhiên kéo áo, "Vậy còn anh?"
Lục Nam Châu: "Anh khỏi tắm mà ngủ luôn nhé?"
Diệp Nhiên lập tức thả áo anh ra, "Không được." Không tắm không được tới gần.
"Giờ chê rồi à?" Lục Nam Châu hỏi, "Sao lúc đòi hôn trong xe thì không chê?"
Diệp Nhiên yên lặng chui vào chăn làu bàu: "Lúc đó em cũng chưa tắm mà." Còn nữa, sau đó anh đè em ra hôn, miệng bị anh hôn trầy da rồi này.
Cậu nghe thấy Lục Nam Châu đứng ngoài chăn cười một tiếng, sau đó tiếng bước chân dần đi xa.
Diệp Nhiên kéo chăn xuống, băn khoăn tự hỏi vậy đêm nay Lục Nam Châu còn về ngủ nữa không?
Nghĩ một hồi cậu ngủ quên mất, trong lúc nửa tỉnh nửa mê hình như có người kéo chăn ra rồi ôm cậu vào lòng.
Hai ngày sau, Lục Nam Châu dẫn Diệp Nhiên đến Nguyên Thị.
Anh đưa Diệp Nhiên đến quán cà phê trước, vì còn sớm nên trong tiệm khá vắng vẻ, Lâm Nhược cũng chưa tới.
"Vậy anh đi trước nhé," Lục Nam Châu dặn dò, "Có gì gọi điện cho anh."
Diệp Nhiên khẽ gật đầu.
Lục Nam Châu lái xe đến nơi họp lớp, chưa lái bao lâu thì gặp kẹt xe giữa đường.
Trần Du gọi điện hỏi anh sắp đến chưa?
"Sắp rồi," Lục Nam Châu đáp, "Chỗ này hơi kẹt xe."
"Ừ," Trần Du nói, "Vậy tớ......"
Hắn đang nói nửa chừng thì chợt thốt lên: "Í? Hình như tớ gặp đồng hương thì phải?"
Lục Nam Châu thắc mắc: "Đồng hương?"
Trần Du: "Là đứa lần trước tớ kể cậu nghe đó, dẫn bạn trai về bị bố nó rượt chạy khắp làng."
Lục Nam Châu nghĩ ngợi, "Bị té gãy chân ấy à?"
"Không phải nó gãy mà là bạn trai nó." Trần Du nói, "Nhưng sau này tớ nghe nói bạn trai kia là nó bỏ tiền ra thuê, còn đuổi theo nó đòi tiền thuốc men nữa, kết quả té gãy chân kia luôn."
Lục Nam Châu nheo mắt --- Vậy cũng quá phí chân rồi.
"Hình như là nó thật đó," Trần Du nói, "Cậu chờ chút nha, để tớ sang chào hỏi nó đã."
Sau đó Lục Nam Châu nghe Trần Du gọi: "Lâm Nhược!"
Lục Nam Châu: "......"