Lục Nam Châu ngẩn ngơ nghĩ bạn học cũ hôn nhau cũng là...... Hừ, bình thường cái quỷ! Có bạn học cũ nào hôn môi nhau đâu chứ?! Không được hôn!
"Không cần," anh nghiêm mặt nói, "Không đổi."
"Không đổi thật à?" Diệp Nhiên xích lại gần nói, "Một phút đổi bốn phút lận đó......"
"Vậy cũng không được," Lục Nam Châu đi như trốn, "Không cho nói nữa, ăn sáng đi."
Diệp Nhiên theo anh tới ngồi cạnh bàn, dừng một lát lại hỏi: "Không đổi thật sao?"
Lục Nam Châu chém đinh chặt sắt, "Không đổi!"
"À." Diệp Nhiên yên lặng cúi đầu húp cháo.
Lục Tây Viên rửa mặt xong đi ra, thấy Lục Nam Châu uống hai ba hớp hết cháo rồi bưng bát đũa vào bếp, chỉ còn một mình Diệp Nhiên ngồi cạnh bàn ăn từng miếng, vừa nhã nhặn vừa đẹp mắt.
Cô nghĩ ngợi rồi đi vào bếp, nghi hoặc hỏi Lục Nam Châu đang rửa chén, "Anh, hình như em đâu thấy bạn học cũ này trong hình tốt nghiệp đại học của anh nhỉ?"
Lục Nam Châu chẳng buồn ngẩng đầu lên, "Hình tốt nghiệp nhiều người như vậy làm sao em nhớ nổi chứ?"
"Nhưng ai đẹp em cũng nhớ mà," Lục Tây Viên tràn đầy tự tin nói, "Không tin anh lấy hình tốt nghiệp ra xem đi."
Lục Nam Châu im lặng giây lát mới nói: "Cậu ấy không học chung lớp với anh."
"Thế ạ," Lục Tây Viên gật đầu rồi lại hỏi, "Vậy sao hai anh quen nhau được?"
Lục Nam Châu không trả lời mà đuổi cô đi, "Em hỏi lắm thế làm gì? Không đói à, ăn sáng đi."
"Em chỉ cảm thấy anh ấy trông khá quen thôi," Lục Tây Viên nghĩ ngợi, "Có phải gặp ở đâu rồi không nhỉ?"
"Có ai đẹp hơn em mà em không thấy quen đâu?" Lục Nam Châu ngắt lời cô, "Mau ăn sáng đi."
Lục Tây Viên bất đắc dĩ ra khỏi bếp rồi ngồi xuống bàn ăn cháo với Diệp Nhiên.
Ăn một hồi, đột nhiên cô ngẩng đầu thì thào hỏi Diệp Nhiên, "Diệp ca, có phải lúc anh trai em học đại học từng hẹn hò đúng không?"
Diệp Nhiên: "...... Ừm."
"Em biết ngay mà," Lục Tây Viên vỗ bàn một cái, "Hồi đó anh ấy nói khi nào nghỉ sẽ dẫn người về, hỏi có phải bạn gái không thì anh ấy cười ngốc nói không phải!"
Diệp Nhiên: "......" Đúng là không phải thật, là bạn trai cơ.
"Vậy anh đã gặp bạn gái anh ấy chưa?" Lục Tây Viên tò mò hỏi, "Đẹp không ạ?"
Diệp Nhiên: "Chưa." Anh ấy có bạn gái đâu.
"Ngay cả anh cũng chưa gặp sao," Lục Tây Viên thất vọng nói, "Nhưng sau đó anh ấy không dẫn người ta về, chắc người ta không cần anh ấy nữa."
Trong lòng Diệp Nhiên chua xót, "Không phải đâu......"
Nhưng Lục Tây Viên cảm thấy chính là như vậy, thở dài nói: "Em nghe đồn lúc anh ấy theo đuổi người ta còn đem đồ ăn sáng, kết quả người ta tưởng anh ấy là shipper."
Diệp Nhiên: "......"
"Lục Tây Viên!" Lục Nam Châu vừa ra ngoài thì nghe thấy em gái mình nói hươu nói vượn, "Ăn no quá đúng không? Nói bậy bạ gì đó?!"
Lục Tây Viên vội vàng cúi đầu húp cháo.
Lục Nam Châu xụ mặt đi ra ngoài tưới rau.
Anh đã lắp ống nước bên cạnh vườn rau nên chỉ cần mở vòi là có thể tưới ngay.
Nắng sớm hòa vào giọt nước óng ánh.
Lục Nam Châu đang tưới thì thấy Diệp Nhiên chậm rãi đi tới.
"Né xa một chút," Lục Nam Châu thản nhiên nói, "Coi chừng nước văng trúng người bây giờ."
Diệp Nhiên nhìn nước bắn tung tóe rồi nói: "Cho em thử được không?"
Lục Nam Châu: "Có gì để thử đâu? Cậu tưởng đang nghịch nước đấy chắc?"
Diệp Nhiên nhìn anh, đột nhiên nói: "Thì ra lúc đó anh đang theo đuổi em sao?"
Lục Nam Châu run tay một cái, "Đâu có."
Diệp Nhiên: "Vậy sao anh lại đưa đồ ăn sáng cho em?"
Lục Nam Châu: "Tôi làm shipper bán thời gian mà."
Diệp Nhiên: "Vậy sao chỉ đưa cho một mình em thôi?"
Lục Nam Châu: "......"
Đúng là lúc đó anh đang học cách theo đuổi người ta.
Lần đầu tiên anh có người mình thích, thấy người khác đều đưa đồ ăn sáng cho đối phương, thế là một buổi tối nào đó, anh trùm chăn âm thầm nhắn tin cho Diệp Nhiên.
Lục Nam Châu: "Sáng mai cậu muốn ăn gì?"
Hồi lâu sau, Diệp Nhiên gửi lại một dấu hỏi.
Lục Nam Châu: "Ăn bánh bao nhé?"
Diệp Nhiên: "Ừm."
Lục Nam Châu: "Thích nhân bánh gì?"
Diệp Nhiên: "Bắp."
Lục Nam Châu: "Vậy sáng mai tớ đưa cho cậu nhé?"
Điện thoại bên kia không có động tĩnh gì, Lục Nam Châu tưởng cậu không đồng ý nên còn tự hỏi có phải mình dọa người ta sợ rồi không, sau đó thấy khung chat rung lên, Diệp Nhiên trả lời một chữ "Ừ".
Lục Nam Châu vui vẻ chui ra khỏi chăn --- Cậu đồng ý rồi sao?!
Sau đó anh thấy Diệp Nhiên lại hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Lục Nam Châu: "......"
Tiền gì? Lục Nam Châu khó hiểu hỏi: "Hả?"
Diệp Nhiên: "Bánh bao bao nhiêu tiền?"
Lục Nam Châu càng khó hiểu hơn, "Không lấy tiền."
Diệp Nhiên: "Không phải đồ ăn mua ngoài sao?"
Dĩ nhiên không phải rồi! Sao lại thành đồ ăn mua ngoài chứ? Anh định phủ nhận nhưng lại nghĩ nếu Diệp Nhiên biết không phải đồ ăn mua ngoài, không chịu nhận thì làm sao bây giờ? Ngay cả người anh cũng không gặp được.
Anh do dự một lát rồi trả lời: "Ừ, tớ làm thêm mà."
Diệp Nhiên: "Vậy bao nhiêu tiền?"
Lục Nam Châu: "Mười tệ."
Chỉ chốc lát sau, Diệp Nhiên chuyển mười tệ sang.
Lục Nam Châu nhìn rồi hài lòng nằm xuống ngủ.
Mấy ngày tiếp theo, tối hôm trước anh đều hỏi Diệp Nhiên hôm sau muốn ăn gì, sáng mai lại đưa tới cho cậu.
Phòng ký túc xá của Diệp Nhiên chỉ có hai người, bạn cùng phòng đã sớm dọn ra ngoài trường ở chung với người yêu, lâu lâu mới về nên cũng chẳng ai biết Lục Nam Châu ngày ngày đưa đồ ăn sáng cho Diệp Nhiên.
Tối hôm đó, Lục Nam Châu lại hỏi Diệp Nhiên sáng mai muốn ăn gì?
Diệp Nhiên nói mì trứng cà chua.
Sau đó như thường lệ hỏi bao nhiêu tiền?
Lục Nam Châu: "Năm tệ hai."
Diệp Nhiên: "Chỉ có năm tệ hai thôi à?"
Lục Nam Châu: "Ngày mai có sự kiện nên được giảm giá."
Diệp Nhiên cũng chẳng nghĩ nhiều mà chuyển cho anh năm tệ hai.
Lục Nam Châu nhìn chằm chằm con số "5.20" trên điện thoại, nhịn không được cười khúc khích trong chăn.
Trần Du nằm giường dưới đạp ván giường anh, "Cậu phát điên gì thế hả?"
Lục Nam Châu đang vui nên cũng không so đo với hắn, "Tại tớ vui chứ sao."
"Có gì mà vui?" Trần Du thuận miệng nói, "Nhặt được bảo vật à?"
Lục Nam Châu còn chưa lên tiếng thì điện thoại đột nhiên hiện ra một lời mời kết bạn ghi là: Bạn học của Diệp Nhiên.
Anh không khỏi băn khoăn, bạn học của Diệp Nhiên add mình làm gì?
Anh bấm đồng ý, chỉ giây lát sau bên kia đã nhắn tin sang, "Bạn ơi, mình ở phòng bên cạnh Diệp Nhiên, bạn giao đồ ăn đúng không? Ngày mai giao cho mình một phần nhé? Năm tệ hai đúng không?"
Lục Nam Châu: "......"
Lục Nam Châu: "Xin lỗi, ngoài phạm vi giao hàng rồi bạn."
Bên kia: "???"