"Ưm......" Cậu bị ép ngửa mặt lên, âm thanh tràn ra giữa răng môi bá đạo của Lục Nam Châu, đứng cũng không vững, vô thức bám vào bả vai trần trụi của Lục Nam Châu, ngón tay siết chặt trong hơi thở chìm đắm.
Chẳng biết qua bao lâu, người trên thân hơi thả lỏng, Diệp Nhiên chậm chạp mở mắt ra thấy Lục Nam Châu nặng nề nhìn mình, đáy mắt hơi đỏ.
"Lục Nam Châu......" Diệp Nhiên khẽ chớp đôi mắt ướt át, bàn tay bám trên vai Lục Nam Châu khẽ động, muốn sờ dấu răng ửng đỏ bên cổ anh.
Lục Nam Châu đột nhiên mở cửa phòng đẩy cậu ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Diệp Nhiên: "......"
Một phút sau, giọng nói trầm thấp của Lục Nam Châu vọng ra từ sau cửa khó lòng nghe rõ, "Đủ rồi."
Diệp Nhiên đứng cạnh cửa bị gió thổi lạnh, đầu cũng hơi đau.
Sao đã...... đến nước này mà còn muốn đuổi mình ra nữa chứ?
Cậu tức giận đạp cửa một cái --- Cho anh nín chết luôn đi!
Lục Tây Viên đi dạo về thì thấy Diệp Nhiên buồn buồn ngồi một mình trên ghế salon, nhìn có vẻ không vui lắm.
Chuyện gì nữa đây? Cô không thấy Lục Nam Châu nên kỳ quái hỏi: "Anh em đâu rồi ạ?"
Diệp Nhiên nhìn sang cửa phòng nói: "Đang thay đồ."
"Chưa thay xong nữa à?" Lục Tây Viên giật mình, "Thay đồ gì mà lâu thế? Hay là xỉu trong đó luôn rồi?!"
"Nói nhảm gì đó?" Đúng lúc này Lục Nam Châu mở cửa đi ra, áo sơmi cài kín mít che khuất quá nửa cổ.
Anh nhìn Diệp Nhiên trên ghế salon rồi dời mắt đi, mất tự nhiên nói: "Tôi đến trại gà đây."
Diệp Nhiên đứng dậy: "Em cũng đi."
Lục Nam Châu ra cửa mang giày, "Cậu ở nhà đi."
Diệp Nhiên: "Không muốn."
Lục Tây Viên yếu ớt giơ tay lên, "Vậy em cũng đi."
"Em đi làm gì?" Lục Nam Châu nói, "Khó khăn lắm mới được nghỉ mà còn muốn làm việc nữa à?"
"Nhưng các anh đi hết em ở nhà một mình chán lắm," Lục Tây Viên thúc giục, "Đi đi đi, đi chung đi mà, em muốn xem gà."
Thế là Lục Nam Châu đành phải dẫn cả nhà đến trại gà.
Tiểu Trương đang cho gà ăn thì thấy ba người đi đến.
"Tiểu Trương," Lục Tây Viên cười híp mắt chào hắn, "Cho gà ăn đấy à?"
"Tiểu Lục tổng," Tiểu Trương thắc mắc, "Sao chị lại về đây? Không đi làm à?"
Lục Tây Viên đi tới cho gà ăn chung với hắn, "Mấy ngày nay chị được nghỉ."
Khi Tiểu Trương mới tới đây, Lục Tây Viên vẫn chưa lên thành phố làm nên hay đến trại gà phụ giúp.
Tiểu Trương luôn gọi cô là sếp Hai, cô cảm thấy khó nghe quá, người ta đều gọi Trương tổng Lý tổng chứ có ai gọi sếp Hai đâu?. ngôn tình sủng
Thế là Tiểu Trương gọi cô Lục tổng, cô lại cảm thấy giống như đang gọi Lục Nam Châu, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui rồi bảo hắn gọi Tiểu Lục tổng đi, nghe trẻ trung hơn nhiều.
Hôm nay Lục Nam Châu không cần đi giao hàng nên muốn chỉnh lại sổ sách mấy ngày nay, chưa đi mấy bước đã bị Diệp Nhiên níu tay áo.
Anh ngờ vực quay đầu lại, "Sao thế?"
Diệp Nhiên nhìn anh nói: "Miệng em đau."
Lục Nam Châu: "......"
"Anh dữ quá à," Diệp Nhiên nói tiếp, "Hôn trầy da luôn rồi."
Trong lòng Lục Nam Châu giật thót, cứng cổ nói: "Ai bảo cậu cắn cổ tôi."
Diệp Nhiên: "Anh sợ cắn cổ à?"
Lục Nam Châu: "...... Đâu có."
Diệp Nhiên nhìn anh với vẻ nửa tin nửa ngờ.
Lục Nam Châu vô thức đưa tay sờ khóe môi cậu, "Trầy da thật à?"
Diệp Nhiên gật đầu: "Vậy lần sau...... anh nhẹ chút được không?"
Lục Nam Châu: "......" Lần sau cái gì? Không có lần sau!
Cách đó không xa, Lục Tây Viên mờ mịt nhìn hai người họ.
Cô không nghe rõ họ nói gì mà chỉ thấy anh mình đưa tay sờ môi người ta.
"Hai người họ......" Lục Tây Viên sững sờ hỏi, "Hình như hơi lạ thì phải?"
Tiểu Trương quay đầu nhìn thoáng qua, tập mãi thành quen nói: "Có gì đâu." Người yêu cũ sờ môi thì thế nào?
Mặc dù là người yêu cũ đã chia tay rồi.
"Không lạ sao?" Lục Tây Viên đột nhiên hoài nghi chính mình, đưa tay lên xoa môi rồi nói, "Làm thế này mà không lạ sao?" Bạn học cũ đều vậy à?
Tiểu Trương: "Không lạ mà." Người yêu cũ dù có hôn môi cũng đâu có gì lạ chứ?
Lục Tây Viên vẫn băn khoăn, "Nhưng......"
Đúng lúc này, điện thoại của cô chợt reo vang.
Cô cầm lên xem, lập tức nổi quạu: "Chỉnh gì mà chỉnh?! Cả ngày chỉnh số liệu, ngày nghỉ cũng không để bà yên nữa!"
Tiểu Trương nơm nớp lo sợ hỏi: "Phải làm việc à?"
"Hừ!" Lục Tây Viên hậm hực chạy tới tìm Lục Nam Châu, "Anh, máy tính anh để ở nhà đúng không? Em phải làm việc rồi."
"Để trong phòng anh đấy," Lục Nam Châu hỏi, "Anh đi lấy cho em nhé?"
"Thôi ạ," Lục Tây Viên nói, "Anh cứ làm đi, em tự về được rồi."
Lục Nam Châu nghĩ vậy cũng được nên đưa chìa khoá nhà cho cô.
Lục Tây Viên về nhà, sau khi tìm ra máy tính trong phòng Lục Nam Châu thì bất đắc dĩ ngồi trên ghế salon bắt đầu làm việc.
Bận rộn hơn nửa ngày, cuối cùng cũng chỉnh xong số liệu, Lục Tây Viên choáng váng ấn nút save rồi tắt văn bản đi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch trên salon nheo mắt vài giây rồi đột nhiên mở mắt ra.
Khoan đã, lúc nãy mình lưu vào đâu nhỉ?
Cô vội vàng mở mấy thư mục ra xem, chợt nhìn thấy một thư mục tên là "Nhiên Nhiên".
Nhiên Nhiên? Đầu óc Lục Tây Viên lóe lên, Nhiên trong Diệp Nhiên?
Cô tò mò mở ra xem, thoáng chốc ngây ngẩn cả người.
Màn hình tràn ngập hình ảnh Diệp Nhiên --- Đi trên đường, chạy trên sân, ngủ trong lớp, vẽ tranh bên hồ, tươi cười, giận dỗi...... To to nhỏ nhỏ, ít nhất cũng mấy trăm tấm.
Lục Tây Viên lập tức nhớ ra, thảo nào cứ thấy Diệp Nhiên rất quen, cô đã từng thấy Diệp Nhiên trong album ảnh điện thoại của Lục Nam Châu, cũng là dáng vẻ như vậy, mà hình như không chỉ một tấm.
Sao anh mình lại giữ nhiều ảnh Diệp Nhiên thế nhỉ? Lục Tây Viên cau mày nghĩ, bạn học cũ có thân nhau cỡ nào cũng đâu cần giữ nhiều như vậy?
Hơn nữa những hình ảnh này bạn học cũ của anh có biết không?
Chẳng lẽ anh chụp lén người ta?
Trong lòng Lục Tây Viên chấn động, má ơi, chắc anh mình không phải đồ biến thái đấy chứ?!