- Mau dậy thôi Diana.
- Ưm, cho em ngủ thêm chút nữa đi mà.
- Mau lên, nếu còn không chịu dậy là nhịn ăn sáng đấy nhé.
- Ấy, đừng! em dậy rồi.
- Mau vào trong kia vệ sinh cá nhân đi nhóc con.
- Vâng, em vào ngay.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi xuống phòng ở dưới gọi Umy.
Gõ cửa: "Cốc...cốc"
- Ra liền. /Umy nói/
- Mau đi thôi.
- Ừm. Rade chúng ta đi thôi.
Chúng tôi tiếp tục đi loanh quanh xem có thứ gì mới mẻ không.
Chợt chúng tôi đi qua một nhà sách nhỏ, biết em thích tiểu thuyết nên lôi kéo, nài nỉ mọi người vào trong.
- Anh định mua tiểu thuyết à?
- À...ừm.
- Ở nhà em có nhiều lắm, em sẽ cho anh mượn, không cần phí phạm tiền như vậy đâu.
- Em không biết được đâu, anh mua tặng một người rất quan trọng với anh.
Tôi vừa nói vừa đem những cuốn sách đó ra quầy thanh toán.
- Bộ đối với cậu còn có ai quan trọng hơn em gái bé bỏng Rynee của mình sao? /Umy hỏi/
- Ừm. /tôi đáp/
- Cô gái ấy là ai đây?
- Là ai thì đến lượt cậu quan tâm à?
- Rốt cuộc là hôm nay cậu bị cái quái gì mà khó chịu xong ăn nói bực dọc, thái độ với mình vậy?
- Im đi, đồ phiền phức.
- Cậu còn dám nói mình phiền hả? /Umy lên giọng quát lớn/
- Ừ.
- Thôi mà, chúng ta đang đi chơi vui vẻ sao giờ lại thành cãi nhau rồi. /em nói chen vào cắt đứt cuộc cãi vã của chúng tôi/
- Hừm.
- Nếu anh đã thanh toán xong rồi thì chúng ta đi tiếp thôi.
- Ừm, anh biết rồi.
- Hứ, cậu nhớ cái bản mặt của mình đấy. /Umy cau mày nói/
- Cậu thì lúc nào chả như cái thứ âm hồn vất vưởng, quên sao được.
- Thôi mà.
Umy bực rọc chả nói gì thêm, kéo tay Rade và em ra khỏi nhà sách nhỏ.
Tôi cầm theo túi đựng những cuốn sách chạy vội theo sau ba người. Đi lại gần liền kéo tay em lại.
- Cậu đang dắt người yêu mình đi đâu vậy?
- Đi đâu thì chưa biết, cậu cứ cầm đống sách đó đem đi tặng "người rất quan trọng" của cậu đi.
- Ừ, cầm lấy đi Diana. Cái này là anh mua cho em, không biết em thích cái nào nên cứ lựa vài cuốn hay hay. Nếu không thích thì để anh đổi. /tôi hạ giọng xuống nói/
- Anh mua cho em? /em vừa hỏi vừa tỏ thái độ ngạc nhiên/
Umy nhìn tôi đầy khó hiểu, chắc hẳn trong đầu cô ấy hiện tại là hàng vạn câu hỏi liên quan đến cô gái mà tôi nhắc đến.
- Cậu chắc là đang băn khoăn lắm nhỉ?
- Hả?!
- Câu trả lời vừa nãy của mình chắc hẳn khiến cậu có chút không vui.
- Tất nhiên là vậy rồi, cậu nhắc đến cô gái khác trước mặt em gái mình thì mình vui nổi không?
- Em ấy còn chẳng hề bận tâm mà mắc cái mớ gì cậu cứ làm sồn sồn lên vậy?
- Mình tức khi thấy bạn trai em gái lại lo cho nhỏ khác không phải em ấy thôi.
- Ha, cậu đúng là cái đồ khó ưa. Chưa biết gì mà đã nói người ta rồi. Đúng là mình không tặng cho em gái Rynee của cậu, nhưng mình tặng cho cô bạn gái Diana của mình.
- Cậu đang nói cái gì vậy? Nghe khó hiểu thật đấy.
- Thứ nhất, Diana không phải em gái cậu. Thứ hai, Diana là bạn gái mình. Thế nên mình chỉ đang tặng sách cho người quan trọng nhất là bạn gái mình thôi.
- Ý cậu nói mình đang nhận vơ.
- Đúng vậy.
- Mặc kệ cậu.
Nói xong Umy kéo Diana đi theo bỏ lại tôi và Rade đứng đờ ra đó.
Một lúc sau tôi định hình lại liền nói.
- Này, hai người đi đâu vậy?
- Đi chơi.
Vậy là chúng tôi đã cách biệt thành hai nhóm lẻ. Vì không biết nên tới chỗ nào vì vậy tôi và Rade đã quyết định đi tới quán nước một lúc sau đó về lại khách sạn đánh một giấc.