Bạch Cẩm: ĐKM! Đồ khốn kiếp Ninh Dật
Dưới sân khấu, tiếng bàn luận huyên náo!
"Ngày bọn họ đính hôn, chẳng phải Kỷ Noãn Noãn đã ngủ với chú nhỏ của Ninh Dật sao? Bọn họ đã hủy hôn rồi!"
"Có lẽ là một hiểu lầm!"
"Nếu là hiểu lầm, thật mong bọn họ ở bên nhau, thật quá xứng đôi rồi! Nếu không phải là hiểu lầm, vậy Ninh Dật quá độ lượng rồi, thế giới này, còn tồn tại đàn ông tốt như vậy không?"
Bạch Cẩm nhìn Kỷ Noãn Noãn, vô cùng áy náy, cô thật sự không biết, Ninh Dật làm sao mà vào được!
Kỷ Noãn Noãn đã nhanh chóng bình tĩnh lại! Suy nghĩ cách giải quyết có lợi nhất cho mình.
Bất luận là dư luận hay đạo đức, Ninh Dật đều chiếm thế thượng phong!
Tình cảm giữa cô với Ninh Dật lúc trước, trong mắt người ngoài trước nay luôn luôn ổn định! Sự việc hôm đính hôn, cô là bên phạm lỗi!
Nếu hôm nay lật mặt với Ninh Dật ngay tại đây, "Phách phách phách" đánh chính là mặt của Kỷ Noãn Noãn cô! Danh tiếng của Kỷ Thị cũng theo chuyện này mà nhanh chóng sụt giảm!
Tính toán một hồi, Kỷ Noãn Noãn lập tức quyết định, danh tiếng của Kỷ Thị là quan trọng nhất!
"Ninh Dật? Sao anh lại đến đây?" Cô hỏi Ninh Dật.
Bạch Cẩm:.
Ngữ khí vừa hưng phấn vừa chờ đợi vừa có chút không thể tin này, là cái quỷ gì vậy? Noãn Noãn, cậu thật sự nghĩ như vậy sao?
Ninh Dật cũng ngây người.
Vì ngữ khí nói chuyện của Kỷ Noãn Noãn với anh gần đây chưa bao giờ ôn hòa như vậy.
Ninh Dật nâng bó hoa, đi về hướng Kỷ Noãn Noãn, ánh mắt dịu dàng đến nỗi có thể vắt ra nước.
Giây phút này, trong mắt anh chỉ sự tồn tại của Kỷ Noãn Noãn. Mà Kỷ Noãn Noãn cũng đang nhìn Ninh Dậy, trong đôi mắt ấy, dường như có giấu hai vì sao, lung linh tỏa sáng.
Một cảnh tượng thật đẹp đẽ.
Lúc bước đến trước mặt Kỷ Noãn Noãn, Ninh Dật bỗng nhiên quỳ một gối xuống.
"Oa!" Người dưới sân khấu lập tức bùng nổ.
Kỷ Noãn Noãn: Thân ái chào Ninh Dật – tổ tông của hình tượng, đều đã tự động mã hóa cả rồi sao!
"Noãn Noãn, gả cho anh đi! Đời này, em đều là người quan trọng nhất trong tim anh! Anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, vào lúc em cần anh sẽ là người đầu tiên xuất hiện. Đôi vai của anh, mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất cho em! Bất luận những đau thương và ủy khuất đã qua kia để lại ảnh hưởng lớn trong tim em như thế nào đi nữa, anh đều sẽ ở bên cạnh em, cùng em vượt qua."
Kỷ Noãn Noãn thật hận không thể lấy cái micro trước mặt trực tiếp nhét vào cái mồm nói láo không biết ngượng của Ninh Dật!
Ha ha! Đau thương và ủy khuất cái đầu anh! Còn muốn lôi Bắc Bắc của cô xuống nước! Đúng là không thể tha thứ!
"Ninh Dật, cảm ơn anh đã làm tất cả vì em, em thật sự vô cùng vô cùng cảm động! Anh còn nhớ không? Điệp Thúy Viên là dự án được định vào ngày lễ kỷ niệm một năm quen nhau của mình! Chúng ta còn từng cùng nhau đến thành Phượng Hoàng, đây là lần thứ hai chúng ta đến đây."
Ninh Dật:.
Kỷ Noãn Noãn cười thật đẹp thật đẹp, ngay cả lúc nói dối, mắt cũng không chớp một cái. Quỷ mới cùng Ninh Dật đi thành Phượng Hoàng! Cô bước lên trước, đón lấy bó hoa của Ninh Dật, "Ninh Dật, anh mau đứng lên."
"Em còn chưa đồng ý lời cầu hôn của anh." Ninh Dật tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này!
Dưới sân khấu lúc này vang lên tiếng reo: Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!
Kỷ Noãn Noãn cười cười, mang vài phần xấu hổ trả lời, "Có đồng ý hay không, chút nữa về khách sạn, em chính miệng trả lời anh!"
Aizz ya! Đáp án này, chính là đồng ý rồi nha!
Có sao thì người ta cũng là con gái mà. Xấu hổ cũng là rất bình thường thôi! Còn ép người ta thì có chút quá đáng rồi đó!
Dưới sân khấu, một trận hoan hô, mọi người đều nghĩ, đôi tình nhân này đã hòa giải rồi!
Chỉ có mình Ninh Dật biết, anh thua rồi!
Cô không đồng ý, thậm chí, còn nói dối!
Kỷ Noãn Noãn nhìn Bạch Cẩm một cái, Bạch Cẩm liền ra hiệu với MC.
MC lập tức cầm micro lên sân khấu, "Trước khi mở màn chương trình còn phát sinh một khúc dạo đầu đầy lãng mạn ngọt ngào như vậy, tại đây, tiện thể tôi xin kính chúc các đôi tình nhân trong thiên hạ cuối cùng cũng trở thành người nhà!"
"Thật sự quá lãng mạn nha!" Một giọng nói đột ngột chen ngang.
Tôn Mông đứng làm cảnh nãy giờ bước lên phía trước sân khấu, "Thì ra, thành Phượng Hoàng có câu chuyện lãng mạn như vậy của Kỷ tổng và Ninh tổng, hoạt động này, nên để Kỷ tổng và Ninh tổng cùng nhau mở màn mới đúng."
Ánh mắt Kỷ Noãn Noãn khẽ lạnh đi, nhìn Tôn Mông một cái.
Tôn Mông bị ánh mắt này dọa chết khiếp, đột nhiên căng thẳng lùi về sau một bước. Ánh mắt lúc nãy của Kỷ Noãn Noãn thật dọa người!
Hạ Nhất Luân nhìn Tôn Mông đột nhiên lên trước tìm cảm giác tồn tại, tự đánh mạnh một cái lên đỉnh đầu! Thật không biết, người phụ nữ này là ngốc thật hay giả ngây thơ! Cô ta chỉ cần đứng trên sân khấu, làm tốt vai bình hoa của cô là được rồi!
Cô ta có biết hay không, một câu này tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng như thế nào!
Đột nhiên, điện thoại của Hạ Nhất Luân reo lên, vừa nhìn cái tên hiển thị trên màn hình đầu liền đau!
BOSS?
MC cũng ngây người, nhìn Bạch Cẩm. Như vậy phù hợp không?
Bạch Cẩm: Đương nhiên là phù hợp!
Cùng nhau mở màn ý nghĩa là gì? Ý nghĩa là Kỷ Thị và Ninh thị khôi phục quan hệ! Ý nghĩa là bước tiếp theo Ninh Dật liền dùng sự trợ giúp của dư luận ép Noãn Noãn tiếp tục tham gia dự án vịnh Hải Tân!
Nhất cử nhất động của Noãn Noãn, đều sẽ bị phóng đại đến vô hạn, sẽ khiến Noãn Noãn một lần nữa bị đưa lên đầu sóng! Danh tiếng của Kỷ Thị cũng sẽ bị dính vào sự việc này! Đây là ép Noãn Noãn đến không còn đường lui!
Người dưới sân khấu, lại bắt đầu cùng nhau hô.
"Cùng nhau mở màn!"
"Cùng nhau mở màn!"
Noãn Noãn hít sâu một cái, có một nghìn câu ahihi muốn nói! Có một ngàn dòng ahihi you chạy trước mặt!
Lệ Bắc Hàn kết thúc cuộc họp sớm, nhìn Ninh Dật đang đứng bên Kỷ Noãn Noãn trên sân khấu qua màn hình máy tính. Ánh mắt thâm sâu đến đáng sợ! Ninh Dật vậy mà lại ép cô đến bước đường này!
"Ninh Dật, anh đồng ý mở màn cùng em không?" Kỷ Noãn Noãn nhìn Ninh Dật. Trong ánh mắt không có sự hư tình giả ý lúc nãy nữa, mà là đen láy thâm trầm!
Ninh Dật nhìn ánh mắt của cô, trong lòng sợ hãi.
Cô thật sự, không phải là Kỷ Noãn Noãn mà anh thân thuộc nữa! Mà không phải tính tình thay đổi là vì nghe tin đồi giữa anh với Tô Lâm!
KHông hiểu vì sau, tim anh đau đớn, lại như mất đi một vật quan trọng nhất mà luôn bị anh lơ là.
Trong lòng, đột nhiên trống trải.
Ninh Dật bước lên trước, nắm tay của Kỷ Noãn Noãn, phí hết công sức sắp xếp được như vậy, không thể tới bước cuối cùng lại về tay không được.
"Noãn Noãn, anh đồng ý!"
Kỷ Noãn Noãn cười.
Được! Ninh Dật, đây là anh tự mình tìm đến!
Anh muốn tạo hình tượng? Muốn vẽ cho mình một lớp da của người đàn ông tốt, hôm nay tôi sẽ thành toàn cho anh! Thật sự nghĩ, chút chuyện rách của anh với Tô Lâm không để lại một chút chứng cứ nào sao?
Hôm nay, sẽ để anh nếm thử! Trèo càng cao, té càng đau. Tới lúc bị tát vào mặt, lại để anh biết, cái gì gọi là đau để giác ngộ!
"Ninh Dật, hôm nay là một ngày đặc biệt, cả đời này em sẽ không quên đâu!" Trong mắt của Kỷ Noãn Noãn lại xuất hiện biểu cảm lúc nãy. Ánh mắt lấp lánh, che khuất đi tất cả những cảm xúc của cô.
"Anh cũng vậy." Ninh Dật khẽ gật đầu.
"Gặp được anh, phúc ba đời! Nếu không phải hôm nay, em thật không biết anh lại yêu em đến như vậy!"
"Noãn Noãn, anh trước nay đều yêu em như vậy!"
Nhìn cảnh này, trong lòng Tôn Mông thầm thích, nếu Kỷ Noãn Noãn yêu Ninh Dật, liền không dây dưa với Lệ tổng nữa rồi!