" Mình vốn không thể để người đàn ông này bị mê muội bởi con nhỏ đó được "
" Sao thế? Có chuyện gì cậu kể mình nghe đi! "
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia không ai khác chính là Lâm Giai Ninh, chị gái của Lâm Tĩnh cô, Châu Mạn Đình vốn là bạn tốt của cô ta. Nhưng cô ta cũng không vì thế mà để lộ bản chất thật của mình được. Lâm Giai Ninh cũng đóng kịch làm bạn tốt của Châu Mạn Đình
" Em gái cậu đó. Lâm Tĩnh, cô ta ngang nhiên lại dám dành Hành của mình "
" Là em ấy thật sao? "
" Phải, nếu không phải là cô ta thì còn ai khác dám cả gan dành anh ấy với mình?! "
" Mình lại không thể tin được những gì cậu nói. Làm sao Tĩnh Tĩnh lại có thể được "
" Cậu vốn đã bị nó che mờ mắt rồi. Con nhỏ đó chắc là vì giữ Thiếu Khanh không được, sau khi đó với chuyển sang câu dẫn Hành của mình "
" Mạn Đình cậu đừng nói như thế, lần trước ở bữa tiệc của Mạc gia mình thấy Cố tổng và em ấy có đi cùng nhau tới đó. Mình nghĩ hai người họ chỉ là cấp trên và cấp dưới mà thôi. Cậu đừng nghĩ nhiều "
" Cái gì thật sao?! Cậu không biết đó thôi, cô ta lần đầu mới vào làm. Đã là người mới vào mà đã làm biếng ngồi không ở đó tám chuyện này nọ, mình cũng chỉ phạt nhẹ cô ta một chút để cảnh cáo mà thôi. Vậy mà cô ta và bạn cô ta lại dám tố cáo mình vì chuyện nhỏ nhặt này phạt cô ta khiến cho Hành tức giận mắng mình "
" Thật như vậy sao? Sao em ấy lại có thể như vậy được chứ "
" Đó cậu cũng thấy rồi. Vậy mà còn bênh vực cô ta nữa. Cô ta vốn không phải là người tốt lành gì, chỉ giỏi diễn xuất trước mặt người khác mà thôi "
" Mạn Đình, mình vẫn sẽ không tin em ấy là loại người như vậy đâu "
" Giai Ninh...haiz, cậu không tin cũng được mình vốn sẽ chứng minh cho cậu thấy con người thật sự của cô ta "
" Mạn Đình cậu đừng làm hại đến em ấy! "
" Được rồi mình biết rồi! "
Nói xong Châu Mạn Đình cúp máy
" Mình nhất định phải cho cậu thấy bản chất thật vốn có của cô ta "
Ở bên phía Lâm Giai Ninh, cô ta hiện giờ rất vui vì cô đã có thêm kẻ thù nữa chính là Châu Mạn Đình, bây giờ cô ta đang rất là chờ mong đến lễ cưới của mình. Đêm đó nhất định sẽ có kịch hay để coi
...
Đến ba giờ chiều, Cố Duật Hành dừng việc lại. Anh đưa cổ tay lên xem đồng hồ sau đó sắp xếp đồ gọn lại
" Trợ lý Lâm, em đi theo tôi! "
" A vâng! "
Anh đưa cô cầm tài liệu sau đó cùng cô ra khỏi phòng. Họ đến một quán nước Nhật để bàn chuyện làm ăn với một vị khách, trong khi anh đang ngồi nói chuyện với khách hàng còn cô ngồi kế bên, ngồi mãi một tiếng rốt cuộc cũng trôi qua
" Cảm ơn ngài, chào ngài! "
" Vâng chào ngài, Cố tổng lần này hợp tác vui vẻ "
" Được! "
Cả hai người đứng dậy thấy thế cô cũng đứng theo. Bọn họ bắt tay nhau rồi người đàn ông đó ra về
" Cuối cùng cũng xong rồi! "
" Em đói rồi đúng chứ? "
Cô khẽ gật đầu
" Anh đưa em đi ăn món Nhật, chịu không? "
" Thôi, hay là chúng ta đi ăn món Trung đi "
- " Theo ý em! "
Cố Duật Hành nói sau đó anh cùng cô ra về...
Ở trong nhà hàng, anh gọi những món cô thích ăn. Khi món ăn được bày ra cô ăn như chết đói vậy, thế cô ăn như thế Cố Duật Hành nhíu mày
" Ăn từ từ, anh cũng đâu có dành ăn với em? "
Cô lắc đầu thay vì trả lời
" Trưa nay anh thấy em ăn cũng không ít vì sao mới có bốn tiếng mà đói nữa? "
" Em không biết...nhưng, em rất đói "
" Thật là, em xem em kìa. Ăn nhiều như vậy không biến thành heo cũng sẽ mắc nghẹn cho coi "
" Mặc kệ e..."
Đúng như lời anh nói cô mắc nghẹn thật. Cố Duật Hành vội lấy ly nước đưa cho cô, cô nhận lấy và uống sạch nó. Cố Duật Hành nhíu mày trách mắng cô
" Anh vừa mới nói xong liền như vậy. Em đó ăn từ từ thôi, anh sẽ không giành ăn với em đâu "
"...em biết rồi "
Cô tiếp tục ăn nhưng ăn một cách bình thường không nhanh cũng không chậm. Thấy cô nghe lời như thế khóe môi anh cong lên: Cô gái ngoan
" Anh cũng ăn đi chứ, sao cứ nhìn em mãi thế? "
" Anh không đói, em mau ăn đi "
Cố Duật Hành nói sau đó đưa tay nhâm nhi rượu trong chiếc ly thủy tinh kia. Cô cũng không màn sau đó tiếp tục ăn
Tối đó tại Cố gia, cũng đã không còn sớm nữa cô cũng đã về phòng ngủ. Ở trong thư phòng của Cố Duật Hành, hiện giờ anh vẫn còn đang ngồi trên bàn làm việc của mình. Anh không còn làm việc nữa mà thay vào đó là đang nói chuyện với bà qua video
" Ta nghe bác quản gia bảo rằng Tĩnh Tĩnh đã dọn đồ tới nhà chúng ta ở cùng con? Là thật sao? "
" Vâng, là thật! "
Cố Duật Hành nhàn nhã trả lời bà sau đó đưa tay cầm ly cafe bên cạnh do ban nãy cô đã pha cho mình lên uống
" Vậy thì tốt quá, bây giờ con bé đang làm gì thế? Ta muốn gặp con bé một chút "
" Mẫu thân muối giờ bên mẹ và bên con vốn là khác hoàn toàn không giống nhau. Bên đây cũng đã không còn sớm nữa, cô ấy hiện tại đã ngủ "
" Vậy sao. Tiếc thật, ta rất nhớ con bé. Con nhớ là không được ức hiếp con bé đâu đấy, nếu như để ta biết được con bắt nạt con bé ta sẽ lập tức quay về Trung Quốc tìm con tín sổ "
" Con biết rồi, mẫu thân đừng lo "
" Nhưng mà có điều ta muốn hỏi, nếu đã nói con bé hiện giờ cùng con sống chung một nhà như thế. Vậy tình cảm của hai đứa..."
" Cô ấy và con hiện đang ngủ chung một căn phòng "
" Cái gì? Con trai à con thật là cao tay đó nha, chẳng những dụ được con bé về Cố gia mà còn lại để con bé ở chung phòng cùng mình? "
" Tình cảm của chúng con đó giờ vẫn luôn tốt như vậy tại vì mẹ không biết đó thôi "
" Nói như vậy là con đã vốn biết Tĩnh Tĩnh sớm hơn ta? Sau đó hai đứa... "
" Phải! "
Cố Duật Hành nhếch môi cười nói
" Vậy còn không mau hỏi cưới người ta đi "
" Mẹ đừng vội... "
" Sao lại không vội được chứ, mẹ biết là con đang tự tin vì cả hai đứa đã về cùng sống chung một căn nhà, nhưng nếu không nhanh chân rước về thì đứa con dâu này của mẹ sẽ..."
" Mẹ yên tâm đi, gạo đã nấu thành cơm rồi thì dĩ nhiên sẽ không bị ai cướp mất nữa "
Cố Duật Hành nhàn nhã nói. Khi bà nghe con trai mình nói vậy có chút bất ngờ
" Vậy là hai đứa đã...! "
" Phải! Không phải chỉ một lại còn rất nhiều lần nữa "
" Vậy thì tốt quá rồi. Con trai nhớ cố gắng một tí để mai này mẹ có cháu bồng "
" Được! Nếu mẹ muốn vậy thì con sẽ cố gắng. Không chỉ có một đứa, hai hoặc ba đứa vẫn có thể "
" Được vậy ta đợi tin tốt của con, con trai. Duật Hành con thật là giỏi, vậy mẹ đã không còn lo về việc đứa con dâu này mai này sẽ không bị người khác cướp mất nữa rồi "
" Dù cho con và cô ấy chưa gạo nấu thành cơm thì cũng sẽ không có một tên đàn ông này lại dám lảng vảng trước mặt cô ấy đâu. Tên nào cả gan lại dám theo đuổi cô ấy? Con nhất định sẽ cho hắn một bài học vì dám theo đuổi người phụ nữ của Cố Duật Hành "
" Mẹ biết là con giỏi mà, thôi cũng không còn sớm nữa đâu. Con mau về phòng đi ngủ đi để sáng mai còn đi làm nữa "
" Con biết rồi, tạm biệt mẹ "
" Được rồi tạm biệt con, ngủ ngon! "
Cố Duật Hành khẽ gật đầu rồi tắt cuộc video này với bà. Anh tắt máy rồi chở về phòng ngủ. Vừa mở cửa phòng ra, căn phòng tối thui. Nhưng bên ngoài ban công, vì không kéo rèm cửa nên ánh trăng ban đêm chiếu thẳng vào căn phòng. Ở giữa căn phòng lớn có một chiếc giường kingsize, trên giường đang có một người con gái đang nằm say giấc ở đó. Anh không nhanh không chậm bước tới chỗ cô, nhưng bước đi vô cùng nhẹ nhàng sợ rằng gây tiếng động sẽ làm người con gái ấy thức giấc
Cố Duật Hành vén chăn lên, anh nằm xuống kế bên cô ngủ, cẩn thận kéo chăn lên cho cô sau đó vươn tay ôm lấy cô vào lòng, nhường như cảm nhận được một luồn hơi ấm của người nào đó truyền tới cơ thể mình, cô khẽ dụi dụi mắt
" Duật Hành?...oáp "
Cô mệt mỏi ngáp một cái. Cố Duật Hành khẽ cười nhìn cô gái nhỏ đang nằm gọn trong lòng mình, cưng chiều cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô
" Ngoan, ngủ đi! "
Sau đó anh nhắm mắt lại ngủ. Cô cũng vì mệt mỏi nên không bận tâm, cô đưa cánh tay của mình vòng qua ôm lấy thắt lưng của anh rồi cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ