• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Duật Hành ra khỏi công ty cũng vừa đúng sáu giờ tối. Anh bước gần lại chiếc xe Lamborghini màu đen của mình đang đậu gần đó

" Cố tổng! "

Từ xa có giọng của một người phụ nữ cất lên gọi tên anh, Cố Duật Hành theo phản xạ mà quay đầu lại nhìn. Trước mặt là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp

Cô ấy chính là cháu gái cưng của Tống gia, Tống Tử Lam, cô ta cũng rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực làm ăn này. Hôm nay cô ta đến tìm anh chính là muốn cùng anh hợp tác giữa Cố thị và Tống thị, vốn cũng muốn cùng anh đi ăn cơm tối cùng

Thật ra mà nói thì...cô ta cũng như bao nhiêu người phụ nữ ngoài kia, cũng rất thích anh

" Tống tiểu thư! Cô tìm tôi có việc? "

" A thật ra là có, Tống thị muốn cùng Cố thị hợp tác với nhau trong một vụ làm ăn sắp tới! "

" Vậy sao? Cô cũng không cần nhất thiết tự mình đến tận đây để nói cho tôi biết đâu Tống tiểu thư, Tống tổng cũng có thể gọi điện thoại cho tôi! "

" Không sao đâu. Tôi cũng có chuyện muốn nói, tôi đến đây là...là muốn mời Cố tổng, cùng tôi đi ăn cơm tối. Không biết như thế có phiền anh không? "

Tống Tử Lam e thẹn cười, lại ngại ngùng không dám nhìn anh. Cố Duật Hành vẫn giữ y nguyên thái độ ấy, gương mặt không chút cảm xúc. Giọng nói cất lên không nhanh cũng không chậm mà điềm đạm đáp lại Tổng Tử Lam

" Thật xin lỗi, tôi hiện tại còn rất bận. Không thể cùng cô đi ăn tối rồi! "

Nhớ đến cô đang ở nhà đợi mình, vậy thì anh làm sao lại phải cùng người phụ nữ khác đi dùng bữa tối? Cố Duật Hành anh nhất định phải nhanh chóng về nhà

Tổng Tử Lam sau khi nghe anh từ chối như thế cũng có chút tiếc nhưng rồi cũng nở nụ cười

" Không sao, nếu anh bận như thế vậy bữa khác chúng ta mới cùng nhau đi ăn có được không? "

" Được! "

Anh buông một câu sau đó mở cửa mà lên xe về, vẫn không quên nhắc nhở Tống Tử Lam

" Tống tiểu thư, trời đã tối thế này. Cô vẫn nên về nhà đi. Một mình đi về đêm sẽ không an toàn! "

" Cố tổng, cảm ơn anh đã quan tâm. Anh không cần lo đâu, xe của tôi ở đằng kia! "

Làn gió đêm tối nhè nhẹ thổi tới. Mái tóc dài mềm mượt của Tống Tử Lam thổi bay phấp phới, bàn tay xinh đẹp vén nó sang một bên một cách tao nhã. Tổng Tử Lam cứ ngỡ đâu là anh quan tâm đến mình, nở nụ cười xinh đẹp của mình nhìn anh

Cố Duật Hành chỉ buộc miệng mà nói đại vậy thôi, nào ngờ ai kia lại ảo tưởng. Anh cũng không màng quan tâm đến Tổng Tử Lam mà khởi động xe lái đi

...

Đồ ăn cô làm vừa xong mà anh vẫn chưa về. Cô mệt mỏi khẽ thở dài, vừa kéo ghế chưa kịp ngồi xuống thì anh đúng lúc về tới

" Thiếu gia chào mừng trở về! "

" Ừ! "

Bác quản gia hơi khom lưng xuống mà cung kính chào anh, Cố Duật Hành thái độ vẫn như cũ. Gương mặt lạnh cùng với giọng điệu cất lên có chút không quan tâm mấy

" Anh về rồi? "

Cô vui vẻ từ trong bếp chạy ra ngoài đón anh. Nhìn thấy dáng vẻ hớn hở khi thấy anh về của cô mà Cố Duật Hành trong lòng bật cười, cô gái ngốc này

" Xin lỗi vì để em đợi như thế! "

Cố Duật Hành cúi đầu hôn lên mái tóc cô một nụ hôn cưng chiều đồng thời cũng như một món quà nhỏ bù đắp cho việc mình để cô đợi cơm tối. Tuy cô có chút ngại bởi hành động quá đột ngột này của anh và anh lại hôn cô như thế trước bao ánh mắt đang nhìn họ. Nhưng khi nghĩ lại lại thấy như thế cũng còn đỡ hơn rằng anh hôn trên môi

" Sao ngẩn ra thế kia, hay là muốn anh hôn trên môi? "

Nghe Cố Duật Hành nói thế cô bất giác đỏ mặt tức giận nói:

" Em mới không có!...vào ăn cơm đi! " Đúng là không biết liêm sỉ, đồ mặt dày, là đại cầm thú!

Cố Duật Hành nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đi vào bếp kia mà khẽ nhếch môi cười nhẹ: Thật đáng yêu...!

Cả hai cùng nhau ngồi trên bàn dùng bữa tối. Người này gắp đồ ăn cho người kia, không gắp đồ ăn thì đút cho đối phương. Cô rất hạnh phúc, mặc dù tuy có chút không quen nhưng lại rất vui

" Duật Hành, anh bàn chuyện làm ăn với đối tác Hàn Quốc thế nào rồi?

" Rất thuận lợi! ". Anh nhàn nhạt đáp

" Vậy thì tốt quá rồi, bọn họ như thế nào? Đi mấy người? "

" Hình như em có vẻ rất quan tâm? "

" Dĩ nhiên rồi, họ là đối tác Hàn Quốc sẽ hợp tác cùng chúng ta kia mà! "

" Họ đi hai người! "

" Có phụ nữ? "

Cố Duật Hành sau khi nghe cô hỏi đến câu đó mới bất giác hiểu ra, thì ra là lo cái này! Cô sợ lại có thêm người phụ nữ nào để ý đến anh nên mới hỏi như thế ư?

Cố Duật Hành nhếch môi cười:

" Không có! Bọn họ đều là đàn ông, ông ấy đi cùng con trai của mình đến "

Nghe anh nói thế cô cũng gật đầu

À à, chỉ có đàn ông mà thôi, không có phụ nữ!

" Con trai của ông ấy còn hỏi qua anh về một vấn đề! "

" Vấn đề gì? "

" Cậu ta bảo rằng một người đàn ông thành đạt lại còn đẹp trai như anh không biết đã có * ý trung nhân chưa? Cậu ta cũng đang có một cô em gái vẫn đang độc thân giống anh! "

* Ý trung nhân: Ý chỉ người mình yêu

" Anh ta muốn mai mối cho anh và cô ấy! "

" Anh biết! "

Lâm Tĩnh nghe đến đoạn rằng đối tác Hàn Quốc đó muốn làm mai mối, muốn kết hợp em gái mình với anh cô liền nổi đóa

Rầm... cô có chút tức giận, thật là quá đáng! Mai mối cái khỉ gì trong khi cô còn sống sờ sờ ra đây

" Vậy anh trả lời như thế nào? "

Cố Duật Hành cũng bị cô làm cho giật mình, anh có chút bất ngờ với hành động lẫn lời nói của cô

Cảm thấy bản thân mình có chút quá lố nên cô nhẹ giọng:

" Xin...xin lỗi, em chỉ muốn biết anh lúc đó trả lời ra sao mà thôi "

" Anh bảo mình đã có vợ rồi, không cần mai mối gì ở đây nữa! "

" Thật sao? "

" Không lừa em, anh chỉ có một mình em! "

Nghe anh nói như thế cô cũng yên lòng. Thật là lo lắng, cô sợ anh cũng giống như bao người. Rồi sẽ có một ngày, chính mình cũng bị anh phản bội như tình cảnh của Mạc Thiếu Khanh đối với mình lúc đó. Cô trầm ngâm, lặng lẽ tiếp tục dùng bữa cơm. Cố Duật Hành biết là cô đang suy nghĩ gì, vừa nãy anh cũng định lấy chuyện này ra để chọc cô một chút, muốn cô ghen. Nào ngờ chưa làm thì đã nhìn thấy vẻ mặt này của cô rồi, Cố Duật Hành trong lòng cảm thấy nhói đau

" Xin lỗi, Tĩnh Tĩnh! "

Đột nhiên Cố Duật Hành lại đi xin lỗi mình như thế. Cô cười nhẹ nhìn anh đáp

" Tại sao phải xin lỗi, anh đâu làm gì sai "

Tiếp tục nhìn cô ăn cơm như chưa có chuyện gì xảy ra, anh cũng dùng bữa cơm cùng cô tiếp

...

Tại một căn biệt thự nào đó

Bên trong lẫn ngoài căn biệt thự này đều rất sa hoa như nhau, nội thất bên trong nhà không nói cũng biết chúng không rẻ là bao. Nơi đây chính là khu nhà riêng của Lâm Giai Ninh và Mạc Thiếu Khanh sau khi họ kết hôn

Ở trên một căn phòng to lớn, Lâm Giai Ninh đang ngồi trước bàn trang điểm, trên tay cầm điện thoại xem những tin tức. Chuyện của Châu gia sau khi hai anh em họ làm loạn ở bữa tiệc cưới của cô ta đến nay tin tức ấy cô ta cũng cho người đè nó xuống hết có thể, tuy nhiên vẫn còn vài tin

Lâm Giai Ninh vẫn còn tức cái vụ ấy. Thật không ngờ không hại được cô mà ngược lại bữa tiệc kết hôn của mình cũng bị phá. Mới kết hôn xong, một phần cũng vì chuyện này, đi đến công ty cũng bị báo chí vay quanh hỏi. Mạc Thiếu Khanh sau khi biết được rất tức giận. Anh ta đã bảo cô ta ở nhà, khoảng một tuần sau hãy đi làm lại, cô ta vốn nghĩ là Mạc Thiếu Khanh quan tâm nên cũng ngoan ngoãn nghe lời

Nhìn thấy những tin tức liên quan giữa cô và anh thân mật với nhau " vô tình " bị báo chí chụp được

Lâm Tĩnh! Mày vậy mà lại có thể câu dẫn được Cố Duật Hành? Quả nhiên là tiện nhân. Mày nghĩ Cố Duật Hành sẽ bảo vệ mày mãi ư? Hừ, rồi sẽ có một ngày mày sẽ bị đá như lúc xưa mà thôi! Mày sẽ không được hạnh phúc bên người đàn ông mày yêu thương

Đang nghĩ bỗng dưng Mạc Thiếu Khanh đi làm trở về

" Giai Ninh! "

" Chồng ~ anh về rồi! "

Nhìn thấy Mạc Thiếu Khanh cô ta vui mừng chạy tới ôm chầm lấy Mạc Thiếu Khanh

" Sao hôm nay anh về sớm hơn mọi khi vậy? "

" Còn không phải em huh? ". Mạc Thiếu Khanh chấm nhẹ lên mũi Lâm Giai Ninh như vẻ cưng chiều nói

" Nghe bảo em hôm nay ăn uống không đầy đủ? "

" Là ông xã quan tâm đến em sao? Em không sao chỉ là trong người cảm thấy mệt không muốn ăn gì cả thôi "

" Sao thế? Mệt trong người à, đã gọi bác sĩ đến khám chưa? "

" Rồi! Nhưng ông ấy bảo em không sao, chỉ là ăn uống không đầy đủ "

" Đầu bếp nấu ăn không ngon có thể nói với anh một tiếng để anh đổi người. Vì sao lại không ăn đầy đủ? Như thế sẽ không có đủ dưỡng chất cho cơ thể "

" Không biết sao dạo gần đây ăn uống có chút không được, có khi nào em có thai hay không? "

" Làm sao có thể? Muốn biết chỉ cần đi kiểm tra, không cần phải ở đây đoán mò! "

" Ông xã anh làm sao vậy? Em chỉ nói là có khi thôi mà, sao anh lại gắt như thế với em "

Không hiểu vì sao sau khi nghe Lâm Giai Ninh bảo mình có thai trong lòng Mạc Thiếu Khanh bỗng dưng khó chịu mà nói lên có đôi phần gắt gỏng với cô ta. Lại còn đột nhiên nghĩ đến cô, những hình ảnh ấy của cô chính dần hiện ra trước mặt anh ta, thật xinh đẹp

" Thiếu Khanh anh làm sao vậy? Có phải là anh còn nhớ tới Tĩnh Tĩnh hay không? ". Lâm Giai Ninh nhíu mày nhìn Mạc Thiếu Khanh nói

Mạc Thiếu Khanh nhớ lại lúc đó, vì sao cô lại đi cùng với Cố Duật Hành? Bọn họ lại vô cùng thân mật với nhau, lẽ nào họ có quan hệ gì với nhau ư? Hay là lẽ nào, cô vì không muốn chịu cực mà lại bất chấp bỏ đi lòng tự tôn của mình là lên giường với Cố Duật Hành? Nghĩ đến đây anh ta trong lòng tức giận càng thêm tức

" Không có, loại đàn bà như thế đáng để anh còn nhớ tới ư? "

" Thiếu Khanh, em cũng mong rằng anh nói là thật! "

" Ý em là sao? Chúng ta gạo đã nấu thành cơm. Lẽ nào còn chưa đủ đối với em? Em nghi ngờ sợ rằng tôi còn cảm giác với Lâm Tĩnh mà bỏ mặc em về bên cô ta? "

Mạc Thiếu Khanh gắt gỏng, lạnh lùng nhìn Lâm Giai Ninh nói

Dưới đáy mắt của Lâm Giai Ninh tràn ngập hơi nước, giọng nói non nớt vang lên như đang kiềm chế cảm xúc không muốn nước mắt trào ra:

" Thiếu Khanh, anh đừng như vậy có được không? Anh...anh làm em sợ lắm. Em biết...hức....em biết là ngay từ đầu em nên không làm như thế với anh, là em chia rẽ anh và Tĩnh Tĩnh, em chỉ vì yêu anh mà thôi...là em sai rồi. Nếu như lấy em chỉ vì muốn chịu trách nhiệm với em, vậy thì em không cần đâu. Anh có thể không cần ép buộc bản thân làm như thế...con, em sẽ tự nuôi nó vậy...hức...hức "

Không kiềm chế được mà những tiếng nấc nho nhỏ của Lâm Giai Ninh cất lên

Dường như cảm thấy rằng mình có chút quá đáng. Bây giờ, hiện tại đây là Lâm Giai Ninh chứ không phải là Lâm Tĩnh, cô chỉ là quá khứ. Còn Lâm Giai Ninh mới là hiện tại, người Mạc Thiếu Khanh nên yêu và quan tâm phải là vợ của mình. Là Lâm Giai Ninh chứ không phải là " người ngoài " như cô. Nhìn thấy Lâm Giai Ninh khóc Mạc Thiếu Khanh cảm thấy có lỗi và rất đau lòng, vội ôm cô ta vào lòng

" Anh xin lỗi, là anh có phần hơi quá đáng với em...Giai Ninh đừng khóc! "

Lâm Giai Ninh không nói gì, vươn tay ôm chặt lấy Mạc Thiếu Khanh không buông

" Thiếu Khanh, cầu xin an....cầu xin anh đừng bỏ rơi em... "

" Không không, anh không sẽ không bỏ rơi em. Cả đời này cũng không bỏ rơi em, anh sẽ ở bên em suốt đời mà! "

Nghe được những lời nói này của Mạc Thiếu Khanh trong miệng nói ra Lâm Giai Ninh tin tưởng khẽ gật đầu

" Ừm... "

Dĩ nhiên, tất cả những hành động yếu ớt khóc lóc vừa nãy để cho Mạc Thiếu Khanh đau lòng vì cô ta đều là giả. Vì muốn lấy được sự yêu thương " chân thành " này mà cô ta phải diễn xuất trước mặt Mạc Thiếu Khanh. Thật không hổ danh là nữ diễn viên " xuất sắc " Lâm Giai Ninh, với chút diễn xuất " nhỏ " này mà làm khó được Lâm Giai Ninh cơ á? Chỉ cần biểu đạt được cảm xúc, thì không ai có thể nhận ra nào là thật nào là giả

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK