" Mày còn dám vác cái mặt này của mày về Lâm gia nữa kia à? "
Thấy cô về tới nhà, mẹ của Lâm Giai Ninh nhịn không được, cất giọng chua ngoa nói
" Để tôi nói, được rồi đó Yên Yên! "
Lâm Dương cất giọng, bà ta " hừ " lạnh một tiếng cũng ngồi yên không nói thêm gì
" Mẹ à, mẹ đừng như vậy, để cha nói đi! "
" Có chuyện gì thì nói nhanh đi! ". Cô nói, trong giọng nói dường như đang rất kiên nhẫn
Càng nhìn Mạc Thiếu Khanh và Lâm Giai Ninh càng khiến cô chán ghét hai người họ hơn...nhất là cái vẻ mặt " thánh nữ " kia của cô ta. Thật chướng mắt!
Thấy thái độ nói chuyện của cô như thế, ông ta nhíu mày:
" Lâm gia từ nhỏ không dạy nhị tiểu thư cách nói chuyện như thế nào cho đúng cách ư? "
" Ông nói như thế làm gì? Mau vào vấn đề chính đi. Thân là nhị tiểu thư của Lâm gia vậy mà mày dám làm xấu mặt gia đình? Dám ra ngoài ngủ với tên đàn ông khác ư? ". Đường Yên Yên chen miệng vào
" Dì, dì đang nói cái gì? Con không hiểu ". Cô khẽ nhíu mày tỏ ra vẻ khó hiểu nhìn bà ta
" Không hiểu? Mày còn làm bộ nữa kia à. Vậy cái này là cái gì? "
Bà ta nói, câu nói vừa dứt thì ngay lập tức bức hình từ trong tay bà ta vứt xuống mặt bàn, cô đưa mắt nhìn. Trong tấm hình có hai con người, người phụ nữ ở cùng người đàn ông, mà người phụ nữ trong hình đó chính là cô
Tên đàn ông trong hình còn lại là anh, trong bức hình nhìn thấy anh đã bế cô rời quán bar và tới khách sạn
" Các người theo dõi tôi? "
" Làm sao? Không cho người theo dõi mày thì chúng ta làm sao biết được mày đã ra ngoài tìm đàn ông và lên giường với hắn! ". Bà ta trợn mắt nhìn cô, cũng không quên bồi thêm một câu: " Giấy không gói được lửa đâu! Mày nghĩ có thể qua mặt được ai? "
Nhìn thấy những tấm hình trên bàn, Mạc Thiếu Khanh khinh miệt nhìn cô nói:
" Đúng là đồ đàn bà lẳng lơ, chỉ vừa mới hôm qua tôi và cô kết thúc mà cô ngay lập tức liền đã ra ngoài tìm người đàn ông khác lên giường ". Cũng chẳng hiểu tại sao anh ta lại không nhịn được nói như thế...chỉ biết, khi nhìn thấy những hình ảnh cô cùng người đàn ông khác thân mật và nghĩ đến cảnh hai người lên giường thì Mạc Thiếu Khanh đã tức giận, khó chịu đến lạ thường
" Như thế thì đã sao. Chẳng lẽ anh lên giường cùng người phụ nữ khác được còn tôi thì không được ra ngoài tìm đàn ông khác thay thế anh ư? ". Người đàn ông này không có tư cách nói những lời này trách mắng cô! Chính anh ta đã phản bội cô trước
Rầm... Lâm Dương tức giận, ông đập tay xuống mặt bàn
" Đủ rồi đó! Làm mất mặt gia đình như vậy còn chưa đủ hay sao? Lâm gia không có đứa con gái như mày. Từ nay trở về sau mày không còn là nhị tiểu thư của Lâm gia nữa, cút đi đi! "
Nghe lời nói này từ ông, Lâm Giai Ninh trong lòng cười khoái chí...cũng không quên đóng kịch, bồi thêm
" Cha, người đừng như vậy mà! "
" Ninh nhi con không cần nói giúp hộ nó, ý ta đã quyết rồi. Kể từ ngày hôm nay Lâm gia không có đứa con như nó nữa! ". Ông kiên định nói
" Nhưng... ". Lâm Giai Ninh muốn nói thêm nhưng đã bị Mạc Thiếu Khanh ngăn lại
" Ninh Ninh "
" Được! Nếu như đã đuổi thì tôi đi, từ nay về sau sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào với Lâm gia các người nữa! ". Rõ ràng bọn họ là cố ý! Vì muốn cô rời khỏi Lâm gia nên cố tình sắp đặt " chó săn "
Câu nói vừa dứt, cô xoay người lập tức bỏ đi không một chút ngoảnh mặt lại nhìn. Lâm Giai Ninh đứng dậy định đuổi theo
" Tĩnh Tĩnh chờ đã! "
Nhưng chưa kịp đứng dậy đã bị Mạc Thiếu Khanh giữ lại: " Đừng đuổi theo cô ta, sẽ không biết cô ta sẽ gây hại gì đến cho em đâu! "
" Nhưng mà nó là em gái em "
" Vậy cô ta có xem em là chị? "
" Em..."
" Ninh Ninh em lương thiện quá rồi...ngoan, nghe lời anh mặc kệ cô ta. Anh đưa em đi nghỉ ngơi? "
Suy nghĩ một lát, Lâm Giai Ninh khẽ gật đầu
Mạc Thiếu Khanh nhìn cha mẹ vợ tương lai của mình, lễ phép nói:
" Cha, mẹ con đưa Ninh Ninh đi nghỉ ngơi trước! "
"Được! "
Được sự đồng ý, Mạc Thiếu Khanh sau đó ôm Lâm Giai Ninh đi về phòng, cô ta thầm vui trong lòng: Lâm Tĩnh, cô đấu không lại tôi đâu...
Cô đi lang thang trên đường. Bây giờ gia đình không còn. Ngay cả nhà ở cũng không có, cô thở dài. Bây giờ chỉ có thể đi kiếm một công việc làm mà thôi, sau đó phải đi tìm một ngôi nhà để thuê
Không cần Lâm gia, cô cũng có thể tự mình đi làm kiếm tiền nuôi sống bản thân
Lấy điện thoại gọi cho cô bạn thân của mình. Vừa về nước cô đã quên mất việc phải gọi cho cô ấy
" Tĩnh Tĩnh? Sao bây giờ mới gọi điện cho mình, mất ngày nay nhớ cậu lắm đó! "
" Hoan Hoan mình về nước rồi! ". Tô Hoan chính là bạn thân của cô, cô và cô ấy quen biết đã từ rất lâu...có lẽ cô chỉ còn mỗi cô ấy
" Thật sao? Sao không bải mình ra đón cậu, hiện tại cậu đang ở đâu? Về nước khi nào? ". Tô Hoan không thể che giấu nỗi sự vui mừng của mình
" Mình vừa về hôm qua...cậu có thể giúp mình tùm một công việc hay không? "
" Việc đó không thành vấn đề! Hiện tại chỗ mình làm còn đang có một chỗ trống, ngày mai có cuộc phỏng vấn. Cậu nhớ đến nhé! "
" Ừ! Mình biết rồi, cảm ơn cậu "
" Khách sáo cái gì, chúng ta là bạn bè cả mà! Ngày mai, tới tập đoàn Cố thị, bây giờ cậu nghỉ ngơi sớm đi ". Tô Hoan tốt bụng nhắc nhở cô công ty làm gì
" Được! Vậy tạm biệt cậu "
" Tạm biệt! "
Cô cúp máy...thật may vì cô còn cô ấy. Mọi người không ai đã không cần cô cả...là không một ai, gia đình cô cũng không còn, chỉ có mỗi Hoan Hoan
Thật tệ...cô biết Lâm gia không ai thích cô, người ghét cô nhất cũng chỉ có Lâm Giai Ninh và Đường Yên Yên. Bọn họ nhìn cô đã rất chướng mắt, ước muốn cũng chỉ muốn cô cút khỏi Lâm gia càng sớm càng tốt mà thôi
Cô biết sớm muộn mình sẽ có kết cục như ngày hôm nay. Rồi cô sẽ rời khỏi Lâm gia theo ý muốn của bọn họ. Chỉ là...cô thật không ngờ bạn trai của cô lại phản bội cô như thế
Du học trở về liền bị Mạc Thiếu Khanh và Lâm Giai Ninh cùng nhau " đả kích " cô như thế
Cô cũng thật ngu ngốc kia mà, rất may vì cô đã không trao thân cho hắn. Bằng không cô cái gì cũng không còn...cô cười lạnh, không muốn suy nghĩ nhiều nên bắt xe trở về khách sạn của mình nghỉ ngơi...
Sáng hôm sau. Hôm nay là ngày cô đi phỏng vấn, cô thật sự rất hồi hộp
Đến nơi thì chợt nhận ra không phải chỉ riêng mình cô đến phỏng vấn xin việc không thôi, mà có rất nhiều người cũng tới!...vậy thì công việc của cô sẽ bị gió cuốn trôi đi nhanh mất
" Tĩnh Tĩnh cậu tới rồi! ". Tô Hoan từ đâu xuất hiện đã đứng kế cô
" Hoan Hoan? "
" Còn không mau vào trong? Đã kêu tên cậu rồi mà còn đứng trời trong cái gì! ". Tô Hoan khẽ quát
" A mình biết rồi ". Cô trả lời nhanh, vẫn là chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị Tô Hoan đẩy vào trong phòng...
Xong cuộc phỏng vấn cô bước ra ngoài
" sao rồi sao rồi? "
" Họ bảo mình bây giờ chỉ cần đợi thông báo là được! "
" Vậy là thành công rồi, cậu ủ rũ cái gì? ". Tô Hoan cười vỗ vỗ vai cô
" Vẫn còn chưa đâu! "
" Không sao, cậu đừng lo lắng gì nhiều. Cậu nhất định sẽ được vào mà! "
Cô cười nhẹ " Ừ " một tiếng
" Đi thôi, mình đãi cậu ăn sáng rồi chúng ta đi uống cà phê coi như mừng cậu trở về ". Tô Hoan nói xong liền nắm tay kéo cô đi ra khỏi Cố thị
Dùng bữa sáng xong thì họ đi dạo một chút rồi cùng nhau vào quán cà phê
" À phải rồi, khi nào cậu với Thiếu Khanh kết hôn? "
Nghe Tô Hoan nói thế, cô có chút trầm mặc
" Này Tĩnh Tĩnh? "
"...Người kết hôn không phải mình nữa...mà là Lâm Giai Ninh ". Cô khẽ thở dài, ngón tay trắng nõn cầm chiếc muỗng nhỏ khuấy khuấy ly cafe
" Cái gì? "
Nghe cô nói thế Tô Hoan ngạc nhiên lỡ miệng lớn tiếng, mọi người xung quanh ai nấy đều nhìn họ. Thấy mọi người đang nhìn Tô Hoan mới cưới gượng
" Xin lỗi, xin lỗi "
Tô Hoan ngồi xuống, kéo ghế nhích gần hơn nhìn cô, trong giọng nói có chút dịu lại: " Sao lại như thế? Tại sao cô ta lại kết hôn với anh ta. Chẳng phải như vậy là chị gái kết hôn với bạn trai em gái mình sao? "
" Mình và anh ta cũng đã kết thúc rồi, hôm qua cũng có một số chuyện xảy ra nên Lâm gia cũng từ mình "
" Vậy là cậu không còn là nhị tiểu thư của Lâm gia nữa? "
Cô khẽ gật đầu
" Tĩnh Tĩnh, hãy kể mình nghe tất cả mọi chuyện vừa xảy ra với cậu đi! "
Vì Tô Hoan là bạn thân tốt nhất của cô nên cô cũng rất tin tưởng cô ấy. Cô cũng đem tất cả mọi chuyện xảy ra với mình khi cô về nước cho cô ấy nghe
Sau khi nghe được toàn bộ câu chuyện Tô Hoan cũng không khỏi tức giận
" Thật là quá đáng, cô ta quả là nữ diễn viên xuất sắc đấy. Không hổ danh là nữ minh tinh Lâm Giai Ninh, diễn xuất rất hay! "
" Hoan Hoan... "
" Lại dám câu dẫn và lên giường với người bạn trai của em gái. Còn có cả tên khốn Mạc Thiếu Khanh ấy nữa, miệng thì hứa hẹn giỏi lắm! Cuối cùng thì sao?...đàn ông quả nhiên đều như nhau. Khốn nạn ". Tô Hoan không nhịn được mà mắng mỏ
" Hoan Hoan được rồi mà "
" Tĩnh Tĩnh, cậu yên tâm. Đến một ngày nào đó họ sẽ phải chịu sự hình phạt thích đáng mà thôi! "
Cô mỉm cười khẽ gật đầu
" Vậy bây giờ cậu đang ở đâu? "
" Hiện tại thì mình đang ở khách sạn. Đợi khi nào đi làm kiếm được tiền thì dọn ra ngoài thuê một căn nhà nhỏ để ở ". Tiền khách sạn không ít, ở lâu cũng không phải là cách hay...rồi túi tiền của cô sẽ sạch túi mất!
" Hay là cậu sang nhà mình ở cùng với mình đi. Cha mẹ mình cũng sẽ không phản đối đâu mà còn rất vui khi cậu tới đó "
Cô lắc đầu
" Mình không muốn làm phiền mọi người, tốt hơn mình nên kiếm một căn nhà nhỏ để thuê vậy "
" Nếu như cậu không ngại, mình sẽ cho cậu thuê một căn nhà "
" Thật sao? "
" Phải! Nhà mình còn có một khu nhà nhỏ cách đây không xa. Ở đường XXX "
" Vậy thì tốt quá rồi! ". Cô vui vẻ nói
" Nhưng cậu ở một mình sẽ nguy hiểm ". Tô Hoan lo lắng nói
" Không sao đâu mà Hoan Hoan. Chỉ cần cậu giúp mình, cho mình thuê nhà ở đó thì đã tốt lắm rồi, mình sẽ đảm bảo sự an toàn cho bản thân mà "
" Thôi được, phải cẩn thận đó! Tiền nhà không nhiều đâu nên cậu đừng lo "
" Được vậy thì cảm ơn cậu! "
" Đã bảo chúng ta là bạn bè, khách sáo gì nữa chứ ". Tô Hoan nói, ngón tay cóc nhẹ lên trán cô một cái
Cô cười gật đầu....