• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Tú Lan dẫn con gái đến thị trấn một chuyến, dạo một vòng rồi trên đường quay về mới đến cơ sở luyện thép công xã bên này. Nhiều ống khói lớn dựng thẳng đứng lên, khói đen cứ không ngừng bốc lên, còn có một vài máy móc gì đó cũng chất thành đống. Không nhìn thấy thứ gì có ích cả, dù sao cũng chỉ là một đống đồng và sắt vụn, và cả một số cặn bã từ quá trình luyện thép được thải ra.

Nhìn thấy những thứ này thì Cao Tú Lan lập tức đau lòng, cái chảo sắt lớn của nhà họ nhất định là ở bên trong đó. Cũng không biết bị phá hoại thành bộ dạng nào rồi. Dù sao thì chắc chắn là ngay cả cặn bã cũng nhận không ra nữa.

Bà ấy cũng không thể mắng chửi ở nơi này được, chỉ có thể nén vào trong lòng, trách cứ đám cán bộ địa phương này làm loạn.

Tô Thanh Hòa thì lại cảm thấy khá xúc động.

Để bắt kịp với nền sản xuất luyện thép lớn của Anh và Mỹ, kết quả là dụng cụ làm nông và chảo sắt của mỗi nhà đều bị mang đi luyện thép rồi…

Tình hình năm nay mất mùa, không tốt cũng có liên quan đến vấn đề này. Một mặt là nhân lực đều đến luyện thép hết cả, mặt khác thì dụng cụ làm nông bị đem đi luyện thép rồi, nông cụ còn lại không nhiều, đương nhiên năng suất cũng sẽ giảm xuống, sau đó lại gặp phải thiên tai, rồi tiếp đến bọn cán bộ bên dưới vì muốn mở rộng thành tích làm việc, mà phóng đại, cấu kết với nhau.

Nhìn thấy có người đến, lập tức có người mặc đồng phục lục quân đi tới cản họ lại.

Cao Tú Lan thì không hề sợ những người này, người đàn ông của bà ấy còn là liệt sĩ đấy!

“Tôi đến tìm con trai mình, Tô Ái Đảng. Người của nhóm sản xuất Hoàng Hà từ Tô gia thôn. Tôi với em gái nó đến thăm thằng bé.”

Nghe thấy lời của Cao Tú Lan, người mặc quân phục đó nhanh chóng nhận ra, lập tức gọi lớn vào bên trong.

“Tô Ái Đảng, mẹ cậu với em cậu đến thăm kìa.”

“Đến ngay đây!” Tô Ái Đảng ở trong đám người đó, kích động đáp lại một tiếng rồi lao nhanh ra ngoài, Tô Thanh Hòa vẫn chưa phản ứng lại thì Tô Ái Đảng đã đứng trước mặt cô rồi.

Nhìn khuôn mặt đen sạm trước mắt, cùng với hơi thở nam tính tràn đầy trên người của Tô Ái Đảng, cô ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh ba.”

“Đúng là em út đến rồi.” Tô Ái Đảng cười ha ha, nói: “Lúc nãy anh còn tưởng mình nghe nhầm rồi chứ. Em gái của anh là người không thích ra ngoài kia mà.”

Cao Tú Lan nghiêm mặt, nói: “Còn chẳng phải là vì thằng ranh con à, không phải đã lâu rồi con chưa về nhà sao, trong nhà có đồ ăn ngon, em gái con nhớ con đấy.”

Tô Ái Đảng cảm động: “Con biết ngay là em gái thân với con nhất mà.”

Tô Thanh Hòa cười cười, nguyên chủ quả thực thân nhất với Tô Ái Đảng, đó là vì Tô Ái Đảng biết nấu đồ ăn đấy. Lúc ở nhà anh ta thường nấu đồ ăn từ trên núi dưới biển, năm nay còn có thể thỉnh thoảng cho nguyên chủ ăn ít thức đồ mặn, còn không phải là người thân nhất sao?

“Anh ơi, em mang đồ ăn ngon đến cho anh này, chỗ anh có được nghỉ phép không?”

“Được, không sao cả.” Tô Ái Đảng tùy ý khua tay, nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm chỗ thoáng mát hơn. Ở chỗ này nóng, đừng để em với mẹ cũng nóng theo.”

Tìm được một bóng cây bên ngoài cơ sở luyện thép, Tô Thanh Hòa lấy bánh bao nhân thịt ra cho Tô Ái Đảng.

Tô Ái Đảng vừa nhìn thấy thì lập tức nuốt ngụm nước bọt: “Ở đâu mà nhà chúng ta có thứ này thế?”

“Còn không phải em gái con có bản lĩnh sao.” Cao Tú Lan lập tức nhỏ tiếng khen con gái của mình. Dù sao thì sự dũng cảm và vô tư của Tô Thanh Hòa làm cho nhà họ Tô từ nay trở đi có hi vọng rồi. Để nhà họ Tô có hi vọng thỉnh thoảng được ăn một bữa thịt.

“Nếu không phải lúc đầu mẹ mang thai em gái con quá đau lòng, làm cho em con không được nuôi dưỡng tốt từ trong bụng, hại sức khỏe con bé không tốt, nói không chừng con bé có triển vọng hơn các con hết rồi.” Cao Tú Lan tiếp tục tẩy não.

Tô Ái Đảng vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của mẹ anh ta.

Em gái quá đáng thương, chẳng những không có cha, mà lúc nhỏ sức khỏe còn yếu nữa, đồng thời còn bị người trong thôn chê cười.

Tô Thanh Hòa thấy Tô Ái Đảng không còn để ý đến ăn uống nữa, cô sốt ruột nói: “Anh ơi, anh ăn đi, tự tay em làm đó, anh xem thử có ngon không? Gần đây em ở nhà học nấu ăn, học rất nhanh đấy. Mẹ nói em thông minh. Em nhất định là giống mẹ.”

Cao Tú Lan nghe thấy thì vui sướng trong lòng. Quả thực bà ấy cảm thấy con gái của mình chỗ nào cũng giống bà ấy.

Tô Ái Đảng nghe thấy Tô Thanh Hòa nói vậy thì ngây người, ngay sau đó bèn nhìn bánh bao trong tay mình, bỗng chốc nước mắt lưng tròng, mặt đỏ bừng, sau đó anh ta cúi đầu xuống cắn một miếng thật to.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK