Chương 5: Người nhà
Thế là Tô Thanh Hòa hưởng thụ cảm giác kiệu tám người khiêng, được người khác khiêng ra khỏi bệnh viện... Sao câu này cứ sai sai thế nào ấy nhỉ?
Nói thật lòng, cách khiêng người này vẫn rất thoải mái. Mùa hè thì kê ngược chiếc giường tre, có hai thanh chống ở bốn góc. Trong giường trải chăn, đóng một giường chăn đệm.
Cho dù dễ chịu, Tô Thanh Hòa cũng cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, kéo chăn bông lên che kín mặt.
Cao Tú Lan đứng bên cạnh cười dỗ cô: “Thanh Miêu Nhi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, chờ lát nữa là đến rồi.” Sau đó nghiêm túc dặn dò hai đứa con trai: “Khiêng vững một chút, đừng làm em gái mấy đứa bị xóc.”
Tô Thanh Hòa nhắm mắt lại nói chuyện phiếm với hệ thống: “Hệ thống, tôi có thể phá vỡ thiết lập không?”
“Ký chủ là cơ thể tự do, có thể tự do lựa chọn các loại thiết lập cá nhân. Nhưng dựa trên kết quả tương xứng của hệ thống, hành vi thói quen của ký chủ và nguyên chủ có độ ăn khớp cao. Đề nghị không nên thay đổi quá lớn, để tránh sinh ra hậu quả không thể dự đoán được.”
Tô Thanh Hòa: “...” Không phải là nói cô lười hay sao? Cô lười có phiền tới ai sao? Không có những người lười như bọn họ, tương lai sau này Taobao phát triển kiểu gì?
Cô dứt khoát không muốn nói chuyện với hệ thống nữa.
Cũng không biết là ai sáng tạo ra cái trí tuệ nhân tạo này, tuyệt đối không hề đáng yêu.
Nói qua nói lại với hệ thống một lúc, cuối cùng Tô Thanh Hòa đã tới trước nhà cô, ở đội sản xuất Hoàng Hà phía dưới Tô gia thôn.
Bọn họ vừa đến cửa nhà, người trong nhà đã chạy ra đón: “Mẹ, mọi người về rồi, ôi em gái sao rồi. Đúng thật là đáng thương, con nói mà, chị dâu cả đúng thật là không biết chăm sóc người khác mà, để cho em gái đói đến mức này.”
Tô Thanh Hòa vừa nghe giọng nói này đã nhận ra, đây là chị dâu hai của cô bây giờ tên Đinh Quế Hoa, bình thường giỏi nhất là lấy lòng Cao Tú Lan. Đương nhiên, Cao Tú Lan không để ý bộ dạng này của chị ta, thẳng tay đẩy chị ta ra: “Nhường đường một chút, đừng quấy rầy đến Thanh Miêu Nhi. Bác sĩ nói, là do nó không đủ dinh dưỡng, phải nghỉ ngơi thật tốt. Chị mau đi trụng cho Thanh Miêu Nhi quả trứng gà, rồi đun ít nước đường đỏ đến cho Thanh Miêu Nhi bồi bổ.”
Căn dặn Đinh Quế Hoa xong, Cao Tú Lan lập tức xoay người, nhìn Tô Thanh Hòa với vẻ mặt âu yếm: “Thanh Miêu Nhi đến đây, mẹ đỡ con vào nghỉ ngơi.”
Tô Thanh Hòa nhìn ánh mắt chiều chuộng đó của bà ấy mà muốn nổi hết da gà. Run rẩy vươn tay, đặt lên tay Cao Tú Lan, để bà ấy kéo mình một cái, sau đó ra khỏi giường trúc.
Trong phòng, chị dâu cả Lâm Thục Hồng đã sắp xếp xong giường chiếu, nhìn Cao Tú Lan đỡ Tô Thanh Hòa vào nhà, lập tức thành thật đứng sang một bên.
Cao Tú Lan vừa nhìn thấy chị ta đã xụ mặt. Lần này bà ấy về nhà ngoại, đã để Lâm Thục Hồng chăm sóc con gái bảo bối của mình thật tốt. Kết quả lần này vừa đến đã thấy con gái nằm ngủ trên giường không động đậy. Thậm chí Lâm Thục Hồng còn không biết, nếu bà ấy mà không về sớm phát hiện kịp thời, không biết Thanh Miêu Nhi sẽ đến nông nỗi nào nữa đây. Thật sự là thứ độc địa mà!
Lâm Thục Hồng bị mẹ chồng lườm nguýt đã bị dọa đến mức run lên, lập tức đứng thẳng.
Tô Thanh Hòa không nỡ thấy chị ta như thế, bèn nói với Cao Tú Lan: “Mẹ, mẹ cứ để chị dâu ra ngoài làm việc đi. Con nằm trong phòng nghỉ một chút. Không cần người chăm sóc đâu.”
Cao Tú Lan vội nói: “Có phải phiền đến con rồi không, mẹ đã nói mà, mắt để đâu không biết, nhìn thấy con mệt mỏi như thế mà còn đứng đây nhìn chằm chặp, đây là cố ý để bà già này ghét phải không?”
Lâm Thục Hồng kìm nén nước mắt, lau mắt chạy đi.
Tô Thanh Hòa: “...” Cô thật sự không có ý tứ đó.
Cô chỉ muốn nói, nếu đây không phải là mẹ cô... Được rồi, may là mẹ của cô, nếu mà là mẹ chồng cô thì chắc chắn là cô đã đánh nhau rồi.
Lâm Thục Hồng vừa ra ngoài, chị dâu Đinh Quế Hoa đã bưng bát đũa đến. Nước đường đỏ và trứng gà, người ta ở cữ cũng chưa được đãi ngộ như thế này đâu. Đinh Quế Hoa nuốt nước bọt, đưa đến cho cô em chồng trước mặt: “Em gái à, đến nếm thử đi, ngọt lắm.”
Lúc này Tô Thanh Hòa đúng là có hơi đói bụng. Đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể, không còn cách nào khác.
Thế là cô đưa tay nhận lấy. Đang định hớp một ngụm thì trông thấy Đinh Quế Hoa đang nhìn mình đăm đăm.
Cô lập tức cảm thấy không bưng nổi bát nữa.