• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao ngày nào cô cũng kiếm được một ít thức ăn, hệ thống nói rồi, mỗi ngày nó đẻ nhiều hơn gà bình thường một quả trứng, lúc nào cũng dư dả. Bao giờ thời cơ thích hợp đến sẽ trực tiếp làm thịt nó luôn.

Cô lại không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Được rồi, hy vọng trời sáng nhanh lên một chút.

Không chỉ Tô Thanh Hòa mong chờ, toàn bộ người Tô gia cũng ngóng đợi hừng đông đến thật mau.

Tô Thanh Hòa mang con mắt thâm quầng ra khỏi cửa phòng, lập tức chứng kiến tất cả lớn bé trong nhà ai mắt ai cũng thâm sì.

Không có cách nào khác, bao năm không được ăn thịt gà. Thịt kia thơm đến thế, đều nhớ thương cả đêm.

Riêng Nhị Bảo và Tam Nha thì không có quầng thâm mắt, hai đứa nhỏ còn chưa nhìn thấy canh gà bao giờ, lúc này trong mắt chúng, canh gà với cháo bình thường không khác gì nhau.

Cao Tú Lan từ trong phòng đi ra, nhìn thấy bộ dáng đám con trai con dâu đều không có tiền đồ như thế, lập tức bĩu môi: “Cái loại không có tiền đồ, cả ngày chỉ nghĩ đến cái gì đâu. Sao lúc hiếu kính bà đây không dụng tâm như vậy đi.”

Hai gia đình Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa lập tức xấu hổ cúi đầu.

Tô Thanh Hòa cũng không muốn mới sáng ra đã nghe tiếng mẹ mắng chửi người, vội vàng nói: “Mẹ, không thì buổi sáng mình cũng uống một chút đi.” Cô cũng thèm lắm rồi.

Cao Tú Lan nhìn khuê nữ nhà mình, phát hiện mắt cô cũng thâm đen, lập tức đau lòng không thôi: “Ôi Thanh Miêu Nhi, sao lại ngủ không ngon thế này, nếu con muốn ăn canh thì phải nói với mẹ chứ. Mẹ cho con về phòng ăn. Hai con mắt đen sì thế kia, khó chịu làm sao. Đi ăn canh luôn đi, ăn xong rồi ngủ tiếp. Con gái phải ngủ thật ngon.”

Bởi vì Tô Thanh Hòa muốn ăn canh, nên Cao Tú Lan không đợi đến giữa trưa nữa, chuẩn bị bữa sáng cho mọi người uống hai phần, đương nhiên cũng chỉ là uống miếng canh mà thôi, vẫn phải chờ đến giữa trưa mới được ăn thịt. Dù sao buổi trưa mới là bữa chính.

Dù không có thịt ăn, uống miếng canh cũng được. Mọi người nuốt nước bọt một trận, sau khi nghe Cao Tú Lan chỉ thị, tất tưởi chạy ngay vào phòng bếp dọn nồi lên.

Cái nồi vừa mở, hương thơm bên trong lập tức bay ra ngoài, ai ngửi thấy cũng có cảm giác như được tiếp thêm năng lượng. Sợ mùi hương bay quá xa, cửa sổ trong phòng bếp đều được đóng kín mít, lấy giẻ đỏ nhét vào những kẽ hở. Tuy vậy, Cao Tú Lan vẫn có hơi lo lắng, nên vội vàng múc cho mỗi người nửa chén canh, giục họ uống nhanh lên rồi mau cút xéo đi. Còn cho vào chén Đại Bảo và Nhị Bảo mỗi đứa một miếng thịt ức gà.

Đến lượt Tô Thanh Hòa, canh đầy một bát, hơn nữa còn có thêm một cái đùi và một cái cánh. Bà ấy từ ái nói: “Thanh Miêu Nhi của chúng ta vất vả, ăn nhiều một chút. Còn thừa đùi gà và cánh gà mẹ để phần đến trưa.” Lo lắng Tô Thanh Hòa ở trước mặt người nhà ăn không ngon, Cao Tú Lan đặt nồi canh gà lên bếp rồi tiếp tục hầm, sau đó trực tiếp bưng chén của mình và khuê nữ về phòng.

Đối với sự biệt đãi này, nhiều năm trôi qua mọi người cũng đã sớm tập thành quen. Hơn nữa con gà mái già mà mẹ nuôi dưỡng này, có thể lấy ra chia mọi người ăn, đã mãn nguyện lắm rồi.

Chờ Cao Tú Lan vừa đi khỏi, mọi người đều vội vàng ăn canh không ngừng, uống từng ngụm từng ngụm loãng tuếch. Dù cho nóng đến phỏng miệng, vẫn cảm thấy đó là một loại hưởng thụ.

Thơm, quá thơm. Tại sao có thể được ăn đồ ngon như vậy? Quả nhiên canh gà là món ngon nhất trên đời.

Mọi người ăn ăn, đều kích động đến chảy nước mắt.

Mặc dù rất ngon, nhưng người lớn vẫn không nỡ uống nhiều. Chỉ làm vài ngụm cho đỡ thèm, thừa dịp Cao Tú Lan không ở đây, bèn đem phần còn lại chia cho bọn nhỏ. Khó có được một chút đồ dinh dưỡng, để cho bọn nhỏ bồi bổ.

Đại Nha nói: “Cha mẹ, bọn con có rồi. Mọi người uống nhiều chút. Bà bảo mọi người cần làm việc, phải ăn nhiều mới có sức.”

Lâm Thục Hồng cười đáp: “Cha mẹ ăn đủ rồi, các con cũng ăn thêm đi. Ăn đi cho lớn.”

Bên kia, Đại Bảo vừa bưng chén canh vừa xoắn quýt không thôi, canh gà ngon thư thế, thật sự không muốn nhường lại chút nào.

Cậu bé nhìn em gái Tam Nha của mình, ừ, con bé cũng có canh trong chén, em ấy còn nhỏ thế, uống chừng ấy là đủ. Nhìn sang Đại Nha và Nhị Nha. Ơ, đều có cả rồi. Nhất định là đủ uống.Vẫn là nên uống phần của mình thôi. Nghĩ vậy, cậu bé nuốt từng ngụm từng ngụm. Về phần miếng thịt duy nhất kia, cậu bé cũng nhét thẳng vào miệng. Dù sao chỉ có một miếng này thôi, khó chia lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK