• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 551: Trở về 2

Buổi tối lúc người một nhà ăn cơm, bí thư Cố bèn nói ra chuyện mình định đi về.

Mẹ Cố vừa nghe đã nói: “Nhanh như vậy đã về sao, đợi lát nữa tôi thu dọn đồ cho ông.”

“...”

Tô Thanh Hòa cười nói: “Mẹ à, cha con khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, hay là hai người cùng về đi, vậy con cũng yên tâm hơn một chút.”

“Mẹ về làm gì chứ?” Mẹ Cố buồn bực đáp.

“Trong nhà chắc chắn có chuyện cần mẹ sắp xếp mà. Còn cả mẹ con cũng vậy, công việc cũng không thể mãi không làm. Lần trước một mình mẹ về con cũng không yên tâm. Lần này có cha đi cùng, mọi người cùng về đi.”

Cao Tú Lan nuốt hết miếng cơm, nhìn Tô Thanh Hòa nói: “Vậy con thì phải làm sao, nguy hiểm như vậy, mẹ phải trông chừng mới được.”

“Mẹ ơi, con không sao mà. Con không ra ngoài, hơn nữa bây giờ bên phía quân khu đã có quân nhân kiểm tra đi kiểm tra lại, trong bệnh viện cũng có Tôn Hiểu Phương và Diêu Lượng bên cạnh chăm sóc. Tôn Hiểu Phương đã nói cô ấy có thể dọn đến chăm sóc con. Không có việc gì đâu. Mấy tháng này con vẫn sống được, cũng không thể cứ để hai mẹ trông mãi như vậy. Sớm về sắp xếp hết mọi chuyện, đợi khi đứa bé chào đời thì con còn trông cậy hết vào hai người.”

Nghe thấy Tô Thanh Hòa nói như vậy, mẹ Cố và Cao Tú Lan liếc nhìn nhau, đều cảm thấy rất có lý. Dù sao lúc đến đây cũng vội vội vàng vàng, chuyện gì cũng chưa sắp xếp. Đợi khi đứa bé chào đời thì lại thêm một đứa bé dính người, càng không thể đi được.

Tô Thanh Hòa nói thêm: “Hơn nữa cũng không cần hai mẹ cùng nhau chăm sóc. Sau này ai rảnh rỗi thì đến thăm con một chút là được rồi. Cũng không thể cứ vì con, phải có cuộc sống của mình. Không nói những chuyện khác, công việc của mẹ ở liên hội phụ nữ công xã cũng làm rất tốt. Từ bỏ như vậy con thấy rất đáng tiếc.

Bí thư Cố cũng phụ họa theo: “Công việc của bà thông gia ở công xã đúng là rất tốt. Trước đó nghe nói việc xóa mù chữ và giới thiệu việc làm cho phụ nữ cũng làm rất tốt. Khi cha đến đây bên phía công xã vẫn đang làm chuyện này đó.”

Cao Tú Lan nhất thời có hơi tự hào, chần chừ thêm một chút nhìn con gái mình. Gần đây sức khỏe của con gái mình đúng là rất tốt, đứa trẻ cũng không quậy, ngay cả phản ứng trong thời gian mang thai cũng rất ít. Bà ấy ở cạnh trừ nấu cơm thì đúng là cũng không giúp đỡ được gì.

“Vậy mẹ về trước một thời gian, sau khi bàn giao xong chuyện trong nhà, đợi khi con sắp sinh thì mẹ sẽ đến chăm sóc con.”

Mẹ Cố nói: “Còn mẹ thì sao?”

Tô Thanh Hòa cười nói: “Mẹ à, bao giờ mẹ rảnh mẹ muốn đến thì cứ đến, đến lúc nào cũng được.”

Mẹ Cố lập tức nói: “Mẹ lúc nào cũng rảnh.”

Quyết định đi về, ngày hôm sau mẹ Cố và Cao Tú Lan nhanh chóng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Hai người định cùng nhau quay về, nhanh chóng sắp xếp xong xuôi sau đó nhanh chóng đến chăm sóc cho Thanh Miêu Nhi.

Vé là nhờ đồng chí ở bệnh viện mua giúp nên đã mua được vé giường nằm.

Vì chuyện lần trước nên Tô Thanh Hòa không có cách nào tiễn họ ra trạm xe lửa được. Mẹ Cố và Cao Tú Lan cũng không cho cô ra ngoài, chỉ để Diêu Lượng lái xe đưa họ đến trạm xe lửa.

“Không cần không cần, để cậu ấy bảo vệ con, cha mẹ cũng không có bản lĩnh gì, người ta chắc chắn sẽ không làm gì cha mẹ. Có đến cũng không sợ, bà đây xử hết bọn chúng.” Cao Tú Lan sờ chày cán bột trong túi quần áo.

Người một nhà vẫn đang đứng ở cửa bệnh viện nói chuyện thì có một chiếc xe Jeep lái ra ngoài.

Lúc lái đến cửa còn dừng lại, bác sĩ Tôn thò đầu ra nói: “Bác sĩ Tô, mọi người chuẩn bị ra ngoài sao?”

Tô Thanh Hòa biết hẳn là lão đồng chí xuất viện rồi, cô cười nói: “Cháu không đi, là cha mẹ cháu muốn ra trạm xe lửa.”

Lão đồng chí ở trong nói gì đó, bác sĩ Tôn nói: “Đúng lúc vậy, chúng tôi cũng đi ngang chỗ đó, tiện đường, cũng không cần phải sắp xếp xe khác.”

Cao Tú Lan vừa nghe nói có thể đi nhờ xe không cần Diêu Lượng đưa đi thì cười nói: “Ôi, sao lại không biết xấu hổ vậy chứ, đồng chí à, ngài khách sáo như vậy thì chúng tôi cũng không nên khách sáo với ngài đúng không.” Nói xong bèn kéo mẹ Cố lên xe. Bí thư Cố cũng bất đắc dĩ theo sau.

Tô Thanh Hòa: “...”

Bác sĩ Tôn cười nói: “Bác sĩ Tô, vậy chúng tôi đi trước.”

Tô Thanh Hòa cũng cười vẫy tay với họ, sau đó nhìn xe chạy ngày càng xa.

Trong xe, bí thư Cố đang ngồi rất nghiêm chỉnh.

Căng thẳng đến mức sau lưng đổ rất nhiều mồ hôi.

Vừa lên xe ông đã thấy bên trong có người đang ngồi. Một bác sĩ già và một người mặc quân trang bình thường còn lớn tuổi hơn cả ông. Ông cảm thấy rất quen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang