• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa tháng sau.

Đường Mẫn đẩy cửa phòng bệnh ra, Diệp Hoài Ninh tựa ở đầu giường, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhúc nhích.

Đường Mẫn thở dài một hơi, gọi cậu: "Diệp tổng."

Diệp Hoài Ninh quay đầu, con ngươi đen nhánh giống như một ao nước đọng, đã không còn gợn sóng nữa, đôi môi tái nhợt khẽ động: "Chị Mẫn, chị tới rồi à."

Đường Mẫn đặt canh nấu cho cậu lên tủ đầu giường, nhỏ giọng nhắc nhở: "Diệp lão tiên sinh lát nữa ông ấy sẽ tới."

Diệp Hoài Ninh không lên tiếng.

Đường Mẫn giúp cậu rót chén canh, tâm trạng nặng nề.

Cha cô làm quản gia ở Diệp gia ba mươi năm, ân oán giữa hai anh em nhà Diệp cô cũng nhìn thấy, cô chỉ có thể giúp đỡ Diệp Hoài Ninh trong sự nghiệp, còn những thứ khác cũng đành bất lực. Chỉ sợ ngay cả Diệp lão gia cũng không nghĩ tới, Diệp Hoài An có thể phát điên đến mức này.

Nửa tháng trước Diệp Hoài Ninh sau khi mất tích một ngày một đêm được đưa về Diệp gia, tuyến thể Omega đã bị cắt bỏ, tinh thần của cậu hoàn toàn sụp đổ, hôn mê bất tỉnh, cấp cứu ba ngày mới miễn cưỡng nhặt được một cái mạng.

Diệp Hoài An là cố ý, hắn dùng phương thức cực đoan như vậy để phát tiết bất mãn đối với việc ba bọn họ muốn vì mẹ Diệp Hoài Ninh mà dời mộ phần vào nhà, hơn nữa theo như lời hắn nói, Diệp lão gia tử già rồi, ngay cả đứng cũng không đứng dậy được, cũng không thể làm gì hắn.

Diệp Hoài Ninh chậm rãi uống canh, hỏi Đường Mẫn: "Chị đi hỏi bác sĩ gì sao? Ngày mai em có thể xuất viện không? Em không muốn ở lại đây nữa."

"Bác sĩ nói sẽ làm xét nghiệm thêm một lần rồi có thể xuất viện vào buổi chiều, đó là nếu như không có vấn đề gì xảy ra nữa."

Diệp Hoài Ninh gật đầu, không hỏi nữa.

Khi cậu đã ăn xong, bác sĩ vào phòng bệnh, kiểm tra lại lần cuối cho tuyến thể của cậu trước khi xuất viện.

Băng gạc quấn quanh cổ được tháo ra từng vòng một, để lộ vết sẹo dữ tợn sau gáy, tuyến thể Omega bị lấy ra hoàn toàn, chỉ để lại một vết khâu chừng mười cm.

Đường Mẫn không đành lòng nhìn tiếp, nên quay đầu đi.



Lúc bôi thuốc Diệp Hoài Ninh than tiếng nào, ngay cả mi mắt cũng không run rẩy một chút, đợi đến khi vết thương băng bó lại, cậu mới nhẹ nhàng chuyển động cái cổ.

Thực tế thì đau đớn đã sớm qua rồi, cậu bây giờ không có nhiều cảm giác, chỉ là vẫn chưa quen mà thôi, không thể ngửi thấy mùi pheromone của riêng mình, loại bất an tâm lý này không ai có thể giúp gì được.

Bác sĩ nhắc nhở cậu: "Vết thương hồi phục không tệ lắm nên không có vấn đề gì lớn, nhưng mà đây không phải là chấn thương thông thường đâu, sau khi trở về phải hết sức cẩn thận, không có tuyến thể đối với mức độ hormone bên trong hay sức đề kháng của cơ thể ảnh hưởng rất lớn đến khắp mọi mặt. Thuốc đã kê theo toa phải uống đúng giờ, trong vòng một năm phải uống liên tục, chờ cho đến khi mức độ hormone trong cơ thể ổn định, có thể dần dần giảm lượng thuốc đi."

Diệp Hoài Ninh bình tĩnh hỏi: "Tôi như vậy còn được xem là Omega không?"

"Các tuyến thể chỉ là một dấu hiệu của giới tính thứ hai. Tất nhiên nó rất quan trọng, nhưng không có các tuyến không có nghĩa là giới tính đã thay đổi. Chỉ là sau này sẽ không có pheromone mà thôi. Ngoại trừ việc ảnh hưởng đến thân thể của cậu như tôi vừa nói, trong thời kỳ động dục cũng sẽ khó khăn hơn, pheromone Alpha và Omega có thể thông qua sự dung hợp của các tuyến có thể phát huy tác dụng xoa dịu rất tốt đối với Omega, cái này thường gọi là dấu hiệu tạm thời, cậu không có cái này, đương nhiên sẽ trải qua khó khăn hơn những người khác."

Nhưng Diệp Hoài Ninh cũng không để ý đến những thứ này: "Trước đây tôi đã đánh dấu hoàn toàn rồi, có thể đi giải phẫu loại bỏ kí hiệu không?"

Bác sĩ cau mày: "Tôi khuyên cậu tốt nhất không nên làm, cậu đã mất đi tuyến thể, lúc này làm phẫu thuật cắt bỏ sẽ càng làm cho sự tình trở nên nghiêm trọng hơn, cơ thể của cậu cũng không thể chịu đựng được đâu. Thành thật mà nói thì tôi không dám làm cho cậu, cũng không bệnh viện bình thường nào dám làm cho cậu, với tình hình hiện tại của cậu, nếu trong kì phát tình có Alpha ở bên trấn an, sẽ có lợi ích lớn cho sự phục hồi của cơ thể của cậu đấy."

Diệp Hoài Ninh lắc đầu: "Nhưng tôi không muốn anh ta nữa."

Đường Mẫn khuyên cậu: "Diệp tổng, lấy sức khỏe làm trọng đi."

Diệp Hoài Ninh suy nghĩ một chút, lại hỏi bác sĩ: "Không đánh dấu, thời kỳ phát tình có thể uống thuốc ức chế không?"

"Có thể được Alpha trấn an là tốt nhất, thật sự không được thì cũng chỉ có thể uống thuốc ức chế thôi, nhưng phải phối hợp với dùng thuốc. Nếu như cậu nhất định phải đi giải trừ kí hiệu, trước tiên dưỡng thân thể cho tốt đã, chờ qua một hai năm, thân thể dưỡng tốt rồi mới làm."

Diệp Hoài Ninh khẽ thở ra một hơi: "Được rồi."

Bác sĩ dặn dò cậu một số điều cần lưu ý rồi rời đi.

Diệp Hoài Ninh rũ mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, Đường Mẫn nhìn cậu, càng không biết nên nói gì cho phải.

Diệp Hoài Ninh vừa tỉnh lại liền dặn dò cô không được đem chuyện của mình nói cho bất kì ai biết, cho nên khi Quý Nhiêu hỏi cô, cô cũng chỉ nói Diệp Hoài Ninh trở về nhà họ Diệp, một chữ cũng không đề cập đến những chuyện mà Diệp Hoài Ninh trải qua.

Diệp Hoài Ninh như vậy, hẳn là đã hạ quyết tâm muốn tách ra khỏi Quý Nhiêu rồi.

Nhưng giải trừ kí hiệu đâu phải chuyện dễ dàng như vậy, nhất là khi cậu vừa mới bị người ta cắt đi tuyến thể.

Im lặng một lát, Diệp Hoài Ninh nhỏ giọng nói: "Chị Mẫn, chị không cần lo lắng đâu, em mới từ Quỷ Môn Quan trở về, sẽ không nghĩ quẩn, em rất tiếc cái mạng này của mình."

"Em sẽ không học theo mẹ, nếu không thể tiếp tục nữa thì tách ra, không có vấn đề lớn cả, nhưng bác sĩ nói rằng không thể làm việc này ngay bây giờ, thì em cũng sẽ không giận dỗi để làm cho bằng được đâu. Chỉ là một cái kí hiệu mà thôi, em không cần anh ấy nữa, dấu hiệu đó không có ý nghĩa, tạm thời giữ cũng không ảnh hưởng đến em cả."

Đường Mẫn do dự nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể nói: "Trước tiên dưỡng thân thể đi cho tốt đã, đừng suy nghĩ quá nhiều."

Diệp Hoài Ninh gật đầu: "Còn phải phiền chị Mẫn một chuyện nữa, hợp đồng của Quý Nhiêu tháng này sẽ hết hạn, để anh ấy đi, còn có Lâm Sâm, quá trình ký hợp đồng hẳn là còn chưa đi xong, cho dù muốn bồi thường chút tiền hay gì đó cũng xử lý luôn đi, em không muốn nhìn thấy bọn họ nữa."

"Được, chị biết phải làm gì rồi."

Sau khi Đường Mẫn rời đi, Diệp Hoài Ninh nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Chỉ còn lại một mình cậu, nếu không phải giả vờ mạnh mẽ, thì đả kích tinh thần sau khi tuyến bị lấy đi và cảm giác nghẹt thở không thể nhìn thấy một chút hy vọng đã đè bẹp cậu rồi. Quá đau đớn, cho đến ngày nay cậu cuối cùng đã hiểu tại sao mẹ cậu đã chọn một con đường như vậy, ngay cả khi lý trí cậu biết điều này là không đúng, nhưng vẫn luôn luôn có một giọng nói từ trong trái tim, liên tục cám dỗ cậu, không bằng cứ như vậy mà kết thúc.



Không ai có thể cứu lấy cậu, trong thời điểm tuyệt vọng và bất lực nhất, cậu đã nhìn thấy Alpha của mình đang bảo vệ cho người khác.

Diệp Hoài Ninh đã xem video, đã xem vào ngày đầu tiên cậu tỉnh lại.

Khoảnh khắc chân đèn rơi xuống, Quý Nhiêu dựa vào bản năng bảo vệ người kia, bất kể hậu quả có ra sao, cũng không cần suy nghĩ.

Vì vậy, anh ấy mới không trả lời điện thoại của mình.

Cậu căn bản cũng không nên ôm quá nhiều hy vọng với Quý Nhiêu.

Bởi vì không có ai tới cứu lấy cậu cả.

Nỗi đau tê tâm liệt phế khiến Diệp Hoài Ninh co giật, liều mạng cuộn mình lên, muốn hấp thu một chút hơi ấm có thể có.

Thần kinh cậu không ngừng bị kéo căng, lý trí còn sót lại đang chống lại tiếng nói dai dẳng không dứt trong trái tim cậu, cậu phải sống, người thực sự quan tâm đến cậu trên thế gian này chỉ có cậu mà thôi, nếu chính cậu cũng bỏ cuộc, thì sẽ chẳng còn ai thương xót cho cậu nữa.

Cậu phải sống.

Buổi chiều, Diệp lão gia đích thân đến bệnh viện đón Diệp Hoài Ninh xuất viện.

Ngồi lên xe, Diệp Hoài Ninh thì thầm nói: "Ba à, con muốn về chỗ ở của con."

Nửa tháng không gặp, ba cậu dường như già đi mấy tuổi, tóc hai bên mai ngày xưa chỉ là hoa râm bây giờ đã hoàn toàn trắng bạc.

Diệp lão gia thở dài một tiếng, trong giọng nói cũng nhẹ đi: "Về nhà trước đi, ba có chuyện muốn nói với con."

Diệp Hoài An không có ở nhà, Diệp lão gia sai người đẩy xe lăn của mình vào thư phòng, gọi Diệp Hoài Ninh cùng đi.

Ông lấy ra một phần tài liệu từ trong két sắt, đưa tới trong tay Diệp Hoài Ninh: "Đây là 17% cổ phần còn lại của Diệp thị dưới danh nghĩa của ba, con cầm lấy đi."

Ngay từ khi Diệp Hoài An thăng chức tổng giám đốc Diệp thị, cũng đã lấy được cổ phần của Diệp thị từ trong tay ông, chỉ còn lại những thứ này, vốn cũng không có phần của Diệp Hoài Ninh.

Những gì Diệp Hoài Ninh muốn, nhưng chưa bao giờ là thứ này.

Kì thực cậu cũng biết, mặc dù ba cậu có quản được Diệp Hoài An đi nữa, cũng sẽ không vì cậu mà làm gì tổn thương đến Diệp Hoài An.

Trong ngôi nhà này, không có ai thực sự để tâm đến cậu cả.

"Ba, con không muốn cái này."

Không đợi ba cậu mở miệng, Diệp Hoài Ninh nói tiếp: "Nếu ba muốn bồi thường cho con, cho con một cái gì đó khác đi."

"Vậy con muốn gì?"

"Con muốn Thịnh Tinh tách hoàn toàn ra khỏi Diệp thị, sau đó nó là của một mình con."

Diệp lão gia gật đầu: "Có thể, cổ phần Thịnh Tinh mà Diệp thị nắm giữ, ba sẽ kêu người chuyển toàn bộ sang tên của con, còn có gì khác không?"



Diệp Hoài Ninh suy nghĩ một chút, trả lời hắn: "Tiền bạc, nhà cửa hay những tài sản khác, cũng không ai chê có quá nhiều tiền."

"Chỉ cần không có quan hệ gì với Hoài An, phải không?"

Diệp Hoài Ninh không phủ nhận: "Ba, ba cũng không thể đến hôm nay rồi còn yêu cầu con cùng anh ta đồng lòng đi, từ nhỏ đến lớn, anh ta đối với con như thế nào, ba rõ ràng nhất, ba đều nhìn thấy cả."

Vẻ mặt của Diệp lão càng thêm tang thương, sau một thời gian dài im lặng, ông nói: "Người bắt cóc con, ba sẽ giúp con xử lý, còn Hoài An, con cũng đừng trả thù nó nữa, con cũng không thể làm tổn hại gì nó được mà, đừng đụng chạm gì tới nó nữa. Sau này lúc nó không có ở đây, con cũng trở về thăm ta chút đi, mẹ con ở đó theo ý con đi, chắc bà ấy cũng không muốn vào nhà này."

Diệp Hoài Ninh không hé răng nữa, khom lưng giúp ba cậu thêm chút nước nóng vào tách trà đã sắp nguội trong tay.

Quý Nhiêu ngẩn người trong phòng chờ ở trường quay.

Hắn bị gãy tay trái, chỉ nghỉ ngơi chưa đầy một tuần, đã trở lại trường quay với chấn thương này.

Vừa quay xong một cảnh, đoạn tiếp theo phải đợi đến chạng vạng, màn hình điện thoại di động dừng lại trên hộp thoại WeChat với Diệp Hoài Ninh, nửa ngày không nhúc nhích.

Mấy ngày nay thỉnh thoảng hắn lại nhớ tới Diệp Hoài Ninh, trước đây dường như chưa bao giờ có chuyện như vậy, người kia luôn xuất hiện không thể kiểm soát được trong đầu hắn, khiến hắn tâm phiền ý loạn.

Tin nhắn gửi cho Diệp Hoài Ninh như đá chìm xuống đáy biển.

Ngày đó Diệp Hoài Ninh bảo hắn đi, đến hôm nay hắn mới chắc chắn rằng những gì Diệp Hoài Ninh nói là thật.

Mối quan hệ của hắn với Diệp Hoài Ninh thực sự đã kết thúc.

Không phải là chưa bao giờ nghĩ đến ngày này, nhưng khi ngày này thực sự đến rồi, hắn lại cảm thấy hoang mang hơn bao giờ hết.

Lấy bật lửa ra định châm điếu thuốc, vẫn là cái mà Diệp Hoài Ninh tặng hắn, đồ Diệp Hoài Ninh tặng hắn đều để lại trong biệt thự kia, đây là thứ duy nhất hắn mang đi, thậm chí hắn còn không biết mình giữ cái bật lửa này, tới cùng là có ý gì.

Trong lúc thất thất, ngọn lửa cháy lên đốt trúng ngón tay hắn, Quý Nhiêu buông tay, bật lửa cạnh một tiếng rơi xuống đất, hắn khom lưng đi nhặt, sự phiền não cáu kỉnh này lại xuất hiện trong lòng.

Tay chống trên bán trang điểm bất động, sau cùng hắn lại đập xuống một quyền, cuối cùng cũng xả giận được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK