• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh viện.

Quý Nhiêu đi ra khỏi phòng bệnh, Từ Nhân Tỉnh tựa vào tường ở hành lang nhàm chán nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nghe tiếng động liền quay đầu lại, cười như không cười nhìn về phía hắn.

"Ba tôi sao rồi?"

"Uống thuốc xong rồi vừa mới ngủ." Quý Nhiêu nhàn nhạt trả lời.

Thời gian trước trên người ông Từ có một khối u, cũng may là phát hiện sớm nên đã tiến hành phẫu thuật cắt bỏ, lần này Quý Nhiêu đặc biệt xin nghỉ phép từ đoàn phim trở về chính là để đến thăm ông.

Từ Nhân Tỉnh cười một tiếng: "Ông ấy nhìn thấy anh rồi thì đừng nói là uống thuốc, cơm còn có thể ăn thêm hai bát nữa kìa."

Cậu ta di chuyển tầm mắt, nhìn xuống cánh tay trái của Quý Nhiêu đang bị treo lên, nhướng mày hỏi: "Tay anh còn chưa đỡ à? Cũng đúng, anh hùng cứu mỹ nhân thì luôn phải trả giá mà."

Cánh tay của Quý Nhiêu chẳng những không đỡ, hôm qua ở sân bay còn bị xô đẩy một hồi tới nổi phải vào bệnh viện, tin này cũng đã bị mang lên báo cả rồi.

Quý Nhiêu vốn không muốn lí lẽ với tên nhóc này, tâm tư vừa thay đổi đã dừng cước bộ, hỏi: "Mấy tấm ảnh kia là do cậu chụp à?"

"Đúng vậy đấy, " Từ Nhân Tỉnh thẳng thắn thừa nhận, "Tôi còn đưa cho anh Diệp xem nữa, vậy mà lại được anh ấy đồng ý cho tung ra, anh đã dám làm vậy mà còn sợ tôi chụp lại sao?"

Quý Nhiêu lắc đầu, lúc xoay người rời đi, Từ Nhân Tỉnh gọi hắn lại: "Này, chuyện của anh và Lâm Sâm bây giờ náo loạn đến nỗi tất cả mọi người ai cũng đều biết, ai cũng có thể đến giẫm cho hai người một cước, anh không thấy hối hận gì sao?"

Không đợi Quý Nhiêu trả lời, Từ Nhân Tỉnh chậc một cái nói tiếp: "Hối hận cũng vô dụng thôi, lúc trước khi hai người đồng lòng tổn thương anh Diệp thì cũng nên nghĩ tới việc sớm hay muộn gì cũng có ngày này."

"Chẳng qua anh Diệp rộng lượng không so đo với mấy người, còn tự mình rời đi để thành toàn cho hai người, bây giờ anh không ở cùng Lâm Sâm, chẳng phải là đang một phen phụ lòng tốt của anh Diệp sao?"

"Thầy Quý à, anh như vậy thật sự là làm người ta quá thất vọng đấy."

Quý Nhiêu sắc mặt lạnh lùng: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"

Từ Nhân Tỉnh lại nhún vai: "Hình như lần trước tôi đã nói rồi kia mà, tôi muốn anh Diệp, còn anh với mối tình đầu của anh cứ ở bên nhau đi, chẳng có ai ngăn cản hai người nữa, vậy không tốt à?"



"Cậu đừng trêu chọc Diệp tổng, em ấy không phải là món đồ chơi mới mẻ của cậu." Quý Nhiêu nhẫn nhịn cơn giận nhắc nhở cậu ta.

Từ Nhân Tỉnh không cho là đúng: "Thầy Quý, anh quá coi thường tôi rồi, anh nghĩ tôi cũng sẽ giống như anh? Tôi nghiêm túc thích anh Diệp, người coi anh ấy như đồ chơi rồi làm tổn thương trái tim anh ấy chính là anh, vậy thì anh có tư cách gì để dạy dỗ tôi chứ?"

Quý Nhiêu nhìn thấy sự tham vọng trong mắt cậu ta.

Muốn gì thì nhất định phải có được nấy, về điểm này thì Từ Nhân Tỉnh còn tự tin hơn cả Diệp Hoài Ninh, cũng mãnh liệt hơn nhiều.

Phần tự tin này, làm cho Quý Nhiêu cảm thấy vô cùng chói mắt.

Suy cho cùng nói chuyện cũng không ai hợp ý ai, hơn nửa câu cũng không còn tâm trí để nói thêm nữa, Quý Nhiêu bỏ đi trước.

Trong lúc chờ thang máy, hắn vẫn luôn ngẩn người.

Những lời của Từ Nhân Tỉnh vẫn văng vẳng trong tâm trí, hắn phát hiện rằng mình không thể nào là không để ý tới được.

Hắn cố gắng nhớ lại khoảng thời gian mập mờ với Lâm Sâm, cuối cùng cũng ôm được chấp niệm tuổi trẻ vào lòng, nhưng sau đó chỉ có cảm giác phiền não cùng mệt mỏi vô tận.

Chính hắn đã tự lừa dối bản thân mình, không thể nhìn thấy chính xác những gì mình muốn, vì vậy mới tham lam muốn có được tất cả.

Cuối cùng gặp báo ứng.

Cửa thang máy đã mở ra, Quý Nhiêu gắng gượng hoàn hồn, giương mắt nhìn thấy người từ bên trong đi ra, là Diệp Hoài Ninh, cậu vẫn mang theo trợ lý và vệ sĩ.

Quý Nhiêu sửng sốt, Diệp Hoài Ninh làm như không nhìn thấy hắn, ra khỏi thang máy liền đi thẳng về phía phòng bệnh.

Sợ Quý Nhiêu đuổi theo dây dưa, trợ lý của Diệp Hoài Ninh nhỏ giọng giải thích với hắn một câu "Diệp tổng đến thăm Diệp lão tiên sinh" rồi nhanh bước đuổi theo.

Bóng dáng Diệp Hoài Ninh nhanh chóng biến mất ở góc hành lang.

Thang máy từ từ đi xuống, Quý Nhiêu nhắm mắt lại dựa vào tường.

Đến ngày hôm nay, hắn rốt cuộc cũng nhận ra rằng mình đã làm ra một chuyện sai lầm.

Hơn nữa còn là một sai lầm lớn.

Khiến cho hắn và Diệp Hoài Ninh bây giờ đã không khác gì những người xa lạ.

Diệp Hoài Ninh đến thăm ba, sức khỏe ông Diệp không tốt lắm bởi vậy khoảng thời gian này lại vào bệnh viện, Diệp Hoài Ninh không muốn cùng Diệp Hoài An xảy ra xung đột ở đây nên đã đặc biệt lựa chọn thời gian để tới thăm.

Cậu vào phòng bệnh ngồi tầm nửa tiếng nói mấy câu chuyện phiếm với ba mình, lúc đi ra không ngờ lại nhìn thấy Từ Nhân Tỉnh đang chờ ở bên ngoài.

Từ Nhân Tỉnh cười chào hỏi cậu: "Em vừa nhìn thấy vệ sĩ của anh Diệp, đoán chắc là anh đang ở đây. Ba em cũng đang nằm viện này, ở phòng bên cạnh."

Việc này không có gì đáng ngạc nhiên, ở phòng bệnh cao cấp của bệnh viện tư nhân này, những người có thể ở không phải là giàu có thì cũng là người có tiếng tăm, lúc nào cũng có thể gặp được vài người quen mặt.



Diệp Hoài Ninh hỏi: "Chú Từ bị bệnh sao?"

"Làm một cuộc tiểu phẫu thôi, không phải bệnh gì nặng ạ."

Hai người cùng nhau xuống lầu, lúc chờ thang máy, Từ Nhân Tỉnh bỗng nhiên nở nụ cười, hỏi Diệp Hoài Ninh: "Lúc anh Diệp lên đã đụng phải Quý Nhiêu phải không?"

Diệp Hoài Ninh thần sắc lạnh nhạt: "Lúc trước không phải cậu đã đồng ý không nhắc tới anh ta trước mặt tôi rồi à?"

Từ Nhân Tỉnh khẽ lắc đầu: "Anh Diệp, thật ra em cũng không muốn nhắc tới anh ta với anh đâu, nhưng mà em nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy mình nên cho anh biết, anh không tò mò anh ta tới đây làm gì sao?"

Diệp Hoài Ninh quay đầu nhìn Về phía Từ Nhân Tỉnh.

"Anh ta đến thăm ba em."

Diệp Hoài Ninh nhíu mày, dường như không hiểu ý tứ trong lời nói của cậu ta là gì.

Từ Nhân Tỉnh lại thu liễm ý cười, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Mấy hôm trước chị Mẫn còn hỏi em làm sao đột nhiên lại đổi ý, không thừa thắng xông lên lại dễ dàng buông tha Quý Nhiêu như vậy, thật ra em không định bỏ qua, những chuyện thối nát mà anh ta làm sao có thể bỏ qua dễ như vậy được, nhưng mà ba em biết, còn mắng chửi em một trận, ông ấy phải phẫu thuật nữa nên em không dám làm ba tức giận bởi vậy chỉ có thể bỏ qua thôi."

"Hẳn là anh đã nghe người ta nói qua rồi nhỉ, nhà em có một đứa con ngoài giá thú, ba em coi trọng người đó hơn em, và Quý Nhiêu chính là con riêng của ba em đấy."

Trong ánh mắt Diệp Hoài Ninh rốt cục cũng có thêm một tia dao động.

Bọn họ đi ra khỏi tòa nhà nội trú, không đi xa, chỉ dừng bước dưới hành lang dài của vườn hoa bên ngoài, Từ Nhân Tỉnh thuận tay hái một đóa hoa mùa hè đang vươn tới hành lang, đưa cho Diệp Hoài Ninh nhưng Diệp Hoài Ninh lại không nhận lấy.

Từ Nhân Tỉnh không để ý cười cười, đem hoa ném đi.

Cậu ta từ từ nói: "Bà em là một họa sĩ. Hơn hai mươi năm trước, bà nhận một sinh viên làm học trò, đó là một sinh viên ở miền Nam tới đây để học tập, cô rất có năng khiếu về hội họa và bà em cũng rất thích cô ấy nên thường xuyên đưa cổ đến nhà chơi một đến hai lần. Cô ấy với ba em nhìn trúng nhau, cả hai lén lút nói chuyện yêu đương. Sau đó ông bà em biết, bà tôi thực sự rất vui, nhưng ông em lại không đồng ý, ông là một người đàn ông cổ hủ, quan niệm gia đình đã ăn sâu bén rễ rồi nên ông ghét cô gái đó vì cô ấy là beta, gia đình lại nghèo, nói cái gì cũng không cho phép ba em ở cùng cô ấy."

"Ông em là người lớn nhất trong gia đình, ở nhà nói một không hai, ngay cả bà em cũng không thể lay chuyển ông ấy được. Cô gái đó biết thái độ của ông em như vậy, bản thân cô cũng là người có cá tính quật cường nên đã chủ động chia tay với ba em rồi trở về quê. Ba em không biết khi cô ấy đi đã mang thai, sau này lại nghe nói cô ấy đã lấy chồng ở quê nhà, mới phải hết hy vọng, sau đó dưới sự sắp xếp của ông để cưới mẹ em."

"Quý Nhiêu chính là đứa con mà cô gái đó sinh ra cho ba em."

Diệp Hoài Ninh nhíu mày, không lên tiếng.

Từ Nhân Tỉnh tiếp tục nói: "Lúc bà nội em bị bệnh nặng qua đời, em chỉ mới vừa chào đời không lâu, là sau này nghe mẹ nói, Quý Nhiêu đã được mẹ dẫn theo về thăm bà nội em, à, hình như là ở bệnh viện này."

Diệp Hoài Ninh biết, khi đó cậu đã ở nơi này làm quen với Quý Nhiêu, cũng bởi vì một lần gặp mặt kia thôi mà nhớ tới mãi tới bây giờ.

Hóa ra Quý Nhiêu nói cùng mẹ đến thăm trưởng bối bị bệnh nặng, thật ra lại là thăm bà nội ruột của hắn.

"Mẹ anh ấy không nói với bà nội em về thân thế của Quý Nhiêu, là bà nội em tự đoán ra được, bởi vì Quý Nhiêu lớn lên giống ba em hơn là em, ngay cả có giám định đi nữa cũng không cần thiết bởi vì chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra ngay. Sau khi bọn họ rời đi, bà nội ngại mẹ với em nên chỉ đem chuyện này nói cho ông nội em biết, nhưng ông nội em người này..."

Từ Nhân Tỉnh buồn cười nói: "Ông nội em là một bảo thủ, cứ khăng khăng rằng việc cháu trai của mình lưu lạc bên ngoài không phải là lỗi của mình, cũng không chịu nhận mặt, mãi cho đến một vài năm trước đây, ông cũng bị bệnh nặng không qua khỏi mới đem chuyện này nói cho ba em biết, sau đó ba em phát điên lên, ông và người phụ nữ mình yêu nhất trong lòng đã sinh ra đứa con này."



"May mắn là mẹ em cũng sớm biết trong lòng ba không có bà ấy nên đã chết tâm với ông ấy từ lâu, mấy năm trước hai người họ đã ly hôn rồi."

Sau một hồi im lặng, Diệp Hoài Ninh chỉ hỏi một câu: "Cậu nói mấy năm trước, là mấy năm? Ba cậu nhận lại anh ấy khi nào?"

Từ Nhân Tỉnh biết ý tứ của cậu liền nói thẳng: "Là năm năm trước, khi anh ta chỉ mới đến đây không lâu. Thực ra thì anh ta không nhận ra nhưng ba em lại muốn nhận đứa con này, thế mà anh ta lại không muốn, còn nói rằng mình có ba, chỉ chịu gọi ba bằng chú thôi. Ba vẫn muốn em gọi anh trai, anh ta cũng không cảm kích gì cả. Trước khi ông em qua đời, có lẽ cuối cùng cũng mềm lòng rồi mới lập di chúc chia tài sản đứng tên thành hai, một cho em và một cho anh ta, anh ta dĩ nhiên là không cần."

"Đừng nói chỉ có ông nội em cho, còn ba nữa, cũng không biết để lại cho anh ta bao nhiêu thứ đâu. Lúc đầu ba còn muốn đưa anh ấy đi du học, cố ý bồi dưỡng để kế thừa công ty của gia đình, anh ta cũng không chịu lại tình nguyện đi lăn lộn trong giới giải trí."

"Anh Diệp, thật ra thì ngay từ đầu anh ấy không cần phải dựa vào anh, anh ta chỉ cần gật đầu thì cái gì ba em cũng sẽ cho hết, anh ta chỉ là đang đùa giỡn với anh mà thôi."

Diệp Hoài Ninh trầm mặc không nói.

Cậu chỉ cảm thấy toàn bộ chuyện này thật sự rất vô lý, rất buồn cười, khó trách Quý Nhiêu lại đối xử với cậu như vậy. Ba năm qua vẫn luôn thờ ơ, chưa bao giờ xem cậu là quan trọng cả. Cậu ở trong mắt Quý Nhiêu kỳ thật ngay cả kim chủ nâng đỡ hắn cũng không được tính là gì, người kia sao có thể thật lòng để tâm tới cậu đây.

Có lẽ hắn còn cảm thấy tính cách của cậu quá mạnh mẽ, cái gì cũng phải quản, cho nên mới thiếu kiên nhẫn với cậu như vậy?

Từ đầu đến cuối, cậu chỉ là thế thân cho hình bóng của người kia trong lòng Quý Nhiêu mà thôi, bây giờ chính chủ đã trở về rồi thì đương nhiên chẳng cần cậu nữa.

Nếu không có cái kí hiệu này, cậu và Quý Nhiêu chỉ sợ là đã sớm tan vỡ rồi chẳng cần phải chờ gì đến hôm nay.

Người kia lừa cậu ba năm, cậu lại chưa từng phát hiện ra một chút gì cả.

Thậm chí lần mừng thọ của ba cậu, chú Từ cũng ở đó, lúc ấy Quý Nhiêu lại biểu hiện quá tự nhiên, không lộ nửa phần manh mối, diễn xuất của anh ta đại khái tốt hơn nhiều so với suy nghĩ của cậu.

Ngay cả sự tức giận cũng không còn nữa, một sự thật hoang đường như vậy làm cho Diệp Hoài Ninh thậm chí muốn cười cũng dễ.

Nói cho cùng, chỉ là tại cậu có mắt như mù mà thôi.

Từ Nhân Tỉnh nhìn cậu, do dự một hồi lại nói: "Anh Diệp, Quý Nhiêu chắc là cũng giống ba em thôi, đối với họ mối tình đầu mới là tốt nhất, đáng nhớ nhất, còn những người khác trong mắt họ không đáng một xu. Mẹ em đã sớm nhìn thấu điểm này của ba nên chẳng những ly hôn còn dứt khoát đi bỏ kí hiệu, hiện tại bà ấy cũng rất thảnh thơi, còn tìm được người yêu mới nữa. Anh Diệp, anh cũng phải nhìn về phía trước đi thôi."

Ánh mắt Diệp Hoài Ninh rơi bên ngoài hành lang, dừng lại một lát, cậu nói: "Tôi đã sớm đi về phía trước rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK