Quý Nhiêu vào cửa ngồi xuống, màn hình TV trên tường đang phát tin tức giải trí, nói đến scandal ồn ào trước đó của hắn và Lâm Sâm, trên màn hình là Lâm Sâm và nhóm của cậu ta cùng nhau trả lời phỏng vấn, có phóng viên đang hỏi về chuyện này.
Vẻ mặt Lâm Sâm hơi thất thần một chút, lãnh đạm trả lời: "Không có ở cùng nhau."
Sau đó không nói gì nhiều nữa.
Tin tức phát xong, Tiểu Trương quay đầu nhìn Quý Nhiêu một cái. Hắn đội mũ lưỡi trai tựa vào lưng ghế ngẩn người, vành mũ che giấu không thấy rõ cảm xúc trong mắt.
Sự tình đã qua hơn nửa tháng, Quý Nhiêu sau khi đăng weibo kia lên cũng không chú ý đến bình luận trên mạng nữa, Tiểu Trương một mình kiêm luôn người đại diện, trợ lý nên không thể không giúp hắn chú ý tới dư luận. Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, vòng fan của Quý Nhiêu đã trải qua một đợt rung chuyển lớn, người thoát fan cũng nhiều, người ở lại cũng không ít, dù sao hắn cũng có thế đứng lâu như vậy, hơn nữa cũng không thật sự thành đôi với Lâm Sâm, mặc dù là vậy nhưng lưu lượng và hình ảnh bên ngoài lại xuống dốc không phanh, thậm chí còn bị mất đi một vài quảng cáo đại diện.
Về phần Lâm Sâm, Tiểu Trương không biết tình huống của cậu ta, chỉ biết trên mạng ồn ào đến lợi hại, thành viên trong nhóm hùa nhau xin lệnh để cậu rời khỏi đoàn, cuối cùng vẫn để cậu ở lại, vì vậy bên chương trình chọn người còn đặc biệt đưa ra tuyên bố nói rằng số phiếu bầu trong đêm chung kết là công bằng, không có tình huống hoạt động ngầm gì cả. Chương trình bảo vệ hình ảnh của mình không có gì đáng trách, nhưng lời này cũng không thể phục chúng được, Lâm Sâm bởi vậy càng bị lôi lên lửa nóng, bất kể là fan có được của nhóm, hay là fan có được lúc tham gia chương trình, mỗi người đều tới giẫm cậu một cước, cuộc sống cũng không dễ thở.
Náo loạn đến mức này nên giữa Quý Nhiêu và Lâm Sâm chỉ sợ ngay cả bạn bè bình thường cũng không làm được.
Tiểu Trương ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nếu quan hệ của Quý Nhiêu và Lâm Sâm thật sự tiếp tục phát triển, công việc của cậu phỏng chừng càng khó khăn hơn. Tiểu Trương theo Quý Nhiêu ba năm, gần đây mới bắt đầu mò mẫm làm người đại diện, giúp hắn thuê người thành lập đội ngũ, tiếp xúc tài nguyên, nhưng bởi vì Quý Nhiêu xuất hiện scandal xấu này nên nhân khí tổn thất rất lớn, hình tượng giảm đi rất nhiều, may mắn là kịp thời dừng lại được, nếu không thật sự đi xuống như anti-fan của hắn nói thì sớm muộn gì cũng sẽ bỏ nghề.
Nhận tin tức xong, Tiểu Trương nhỏ giọng nói với Quý Nhiêu: "Anh Quý, lần trước em có nhắc đến vai diễn sắp tới của anh ấy, mặc dù là phim nữ chủ, nhưng nam chính cũng có tạo hình rất tốt, hơn nữa nữ chủ còn được thiết lập là Alpha nên là đề tài này rất mới mẻ, nếu anh có hứng thú, vừa vặn có thể thừa dịp hai ngày này đi thử vai xem sao."
Quý Nhiêu lần này xin nghỉ phép trở về thành phố là có chuyện riêng, cũng chỉ nghỉ có hai ngày.
Im lặng một lúc, hắn nói: "Thôi bỏ đi, sau khi quay xong bộ phim này thì nghỉ ngơi một thời gian đã."
"Nhưng mà..."
"Cứ như vậy đi."
Tiểu Trương ngẫm lại cũng không khuyên nữa, dù sao Quý Nhiêu cũng còn vài dự án còn đó, nghỉ ngơi một hồi chờ sóng gió qua đi cũng được.
Quý Nhiêu nhắm mắt lại, hắn đột nhiên nghĩ đến trước đó Diệp Hoài Ninh có nói rằng chờ hắn quay xong bộ phim này rồi để hắn nghỉ ngơi một thời gian sau đó bọn họ sẽ cùng nhau đi du lịch.
Khi đó hắn vẫn thờ ơ, coi đó là lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Diệp Hoài Ninh, bây giờ ngay cả muốn nói một câu với người kia thì cũng chẳng còn cơ hội.
Thở dài một hơi, Quý Nhiêu đứng dậy, đi vào phòng thuốc định hút một điếu.
Lúc sờ tìm bật lửa thì mới nhớ vật này không thể đem lên máy bay nên đã bị hắn bỏ quên ở khách sạn.
Mấy năm nay hắn vẫn mang theo bật lửa mà Diệp Hoài Ninh tặng, đi quay phim ở nơi khác cũng sẽ để trợ lý giữ cho hắn, đã sớm trở thành thói quen rồi.
Bỗng nhiên lại có một ngày tìm hoài không thấy, hắn mới phát hiện không quen chút nào.
Không còn hứng thú hút thuốc nữa, lúc quay đầu lại hắn nhìn thấy Diệp Hoài Ninh từ cửa bên cạnh đi vào, bên người còn có trợ lý và hai vệ sĩ.
Diệp Hoài Ninh đeo kính râm, tầm mắt chuyển sang Quý Nhiêu dường như dừng lại một chút, lại giống như căn bản không nhìn thấy gì, trực tiếp bỏ qua hắn đi vào ngồi xuống ghế sofa phía trước.
Quý Nhiêu không nghĩ tới sẽ gặp được Diệp Hoài Ninh ở đây, sửng sốt chớp mắt một cái, Tiểu Trương khẽ "A" một tiếng, hạ thấp giọng nói với hắn: "Là Diệp tổng."
Diệp Hoài Ninh lấy máy tính bảng ra tiếp tục phản hồi Email làm việc, cậu đến Thượng Hải là bởi vì ba đã đưa cho cậu một trong những trụ sở công ty ở đây, muốn cậu tự mình tới đây làm bàn giao công việc, hôm nay mới bận rộn vừa xong việc chuẩn bị trở về, không ngờ lại trùng hợp gặp được Quý Nhiêu cũng ở chỗ này chờ máy bay.
Diệp Hoài Ninh có chút không thoải mái, cậu đã không để ý đến người này nữa, nhưng đột nhiên đụng phải như vậy, vẫn khiến cậu cảm thấy có phần khó thở.
Cậu có thể cảm nhận được ai đó đằng sau đang dõi theo mình, bởi vậy cứ cách một chút lại nhìn thời gian một lần, hy vọng sẽ nhanh chóng lên máy bay.
Quý Nhiêu tiến lại, dừng bước trước mặt Diệp Hoài Ninh, nhỏ giọng hỏi cậu: "Chúng ta có thể nói chuyện riêng mấy câu không?"
Diệp Hoài Ninh lạnh lùng ngước mắt lên, vệ sĩ bên cạnh đã đứng dậy, ngăn chặn Quý Nhiêu ngoài phạm vi an toàn.
Quý Nhiêu nhìn cậu, Diệp Hoài Ninh hình như gầy đi không ít, trên mặt không mang theo nụ cười như trước nữa, thì ra khuôn mặt lạnh lùng đem toàn bộ ấm áp trong mắt cất đi là bộ dạng này. Quý Nhiêu cảm thấy xa lạ, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại tư vị khó nói thành lời.
Dường như là hắn, thật sự có một cái gì đó chẳng thể giữ được.
Giằng co một lát, Diệp Hoài Ninh hất cằm, vệ sĩ lui về phía sau một bước, cùng với trợ lý của cậu ngồi xuống ghế sofa bên kia.
Lúc trợ lý của Diệp Hoài Ninh đứng dậy, Quý Nhiêu chú ý tới chiếc đồng hồ đang đeo trên tay anh ta, thu hồi tầm mắt, lại ngồi xuống sô pha đối diện Diệp Hoài Ninh.
"... Trong khoảng thời gian này em có khỏe không?"
Lần đầu tiên trong đời Quý Nhiêu cảm thấy bối rối, nửa ngày mới hỏi ra được một câu như vậy, ngay cả chính hắn cũng không biết mình rốt cuộc muốn nghe được câu trả lời như thế nào.
Tầm mắt lại rơi về tay Diệp Hoài Ninh, dừng một chút, lại hỏi: "Vết thương trên tay em đã khỏi chưa?"
Diệp Hoài Ninh im lặng nhìn người trước mắt, cậu cố gắng tự hỏi chính mình rằng cuối cùng thì trước kia mình đã thích Quý Nhiêu vì điều gì? Chỉ là vì một khuôn mặt đẹp này, hay là vì một ngày kia trong thời thơ bé, liệu có xứng đáng với tất cả những gì mà cậu đã dành cho hắn trước đây không?
Trong ba năm qua, cậu giống như bị mắc kẹt trong một vòng tròn lẩn quẩn kì lạ, làm tất cả mọi thứ để lấy lòng Alpha này, biết rõ rằng trái tim của người này không hề có mình, nhưng lại sẵn sàng để người này đánh dấu hoàn toàn như vậy, nếu không phải tuyến thể bị cắt đi rồi trải qua nỗi đau sống không bằng chết như vậy, cậu chỉ sợ rằng mình tới ngày hôm nay vẫn không thể quyết tâm đến cùng để bước ra khỏi vòng tròn kỳ lạ đó.
Nhưng khi cậu đã đứng bên ngoài vòng tròn này rồi nhìn vào chính bản thân mình trong vòng tròn đó, cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng mình đã thua.
Cậu không nên coi Quý Nhiêu là cọng rơm cứu mạng.
Những gì cậu muốn đều có thể dễ dàng có được, nhưng chỉ riêng trái tim của người này, mãi mãi chỉ có thể thấy mà không thể cầu.
Không có bất kỳ hứng thú nào để ôn chuyện với Quý Nhiêu, Diệp Hoài Ninh lạnh nhạt mở miệng: "Muốn nói cái gì thì nói thẳng đi."
Đôi môi Quý Nhiêu giật giật, thật sự lúc nhìn thấy Diệp Hoài Ninh, hắn có một bụng điều muốn nói nhưng bây giờ một câu cũng không nói nên lời.
Tâm trạng thay đổi nhiều lần rồi, cuối cùng chỉ hỏi một câu: "Em... Có phải là đã làm phẫu thuật loại bỏ kí hiệu rồi không?"
Hắn không cảm nhận được mùi vị tin tức tố gì trên người Diệp Hoài Ninh cả.
Kí hiệu hoàn toàn giữa Alpha avà Omega, ngay cả khi có che lấp pheromone đi nữa, miễn là ở bên cạnh nhau, đều có thể tự nhiên cảm nhận được pheromone của nhau, loại bản năng sinh học tuyệt vời này cũng là một trong những lý do để hành động đánh dấu hoàn hoàn mang ý nghĩa thiêng liêng hơn bao giờ hết.
Nhưng bây giờ, sự cảm ứng này giữa hắn và Diệp Hoài Ninh đã bị cắt đứt.
Diệp Hoài Ninh không phủ nhận: "Ừ."
Nghe chính miệng cậu xác nhận như vậy, trái tim Quý Nhiêu dường như đã trống rỗng trong chớp mắt.
Hắn thậm chí không dám nhìn vào mắt Diệp Hoài Ninh nữa, sau khi im lặng, lại suy sụp nói: "Xin lỗi."
Đi phẫu thuật loại bỏ kí hiệu không chỉ đơn giản là thuốc tê tiêm vào rồi nhắm mắt nằm vài giờ là có thể qua, chưa đến vạn phần bất đắc dĩ, chẳng ai nguyện ý làm điều này cả, nhưng Diệp Hoài Ninh đã làm.
Đây là sự lựa chọn của Diệp Hoài Ninh, cậu thà chịu đựng nỗi đau đớn và tra tấn do cuộc phẫu thuật bỏ kí hiệu này gây ra, còn hơn là có bất kỳ liên quan gì đến hắn nữa.
Cậu không nên trải qua những điều này, nỗi đau của cậu là do chính hắn tạo nên.
Một lời xin lỗi là không đủ, nhưng điều Quý Nhiêu có thể nói được chỉ có một câu xin lỗi này thôi.
Diệp Hoài Ninh cũng chẳng hề dao động.
Đài phát thanh lên máy bay đã vang lên, Diệp Hoài Ninh đứng lên: "Dừng lại ở đây đi, tôi không cần lời xin lỗi của anh nữa."
Lúc xoay người, Quý Nhiêu kéo cổ tay cậu lại.
Vệ sĩ vẫn nhìn chằm chằm vào họ, Diệp Hoài Ninh thì hờ hững nhìn về phía Quý Nhiêu, đôi mắt không mang theo nhiệt độ cũng chẳng thấy vui buồn, giống như là đang nhìn một người xa lạ.
Quý Nhiêu ở trong ánh mắt của cậu không còn chỗ trốn, buông lỏng tay.
Diệp Hoài Ninh đã đi xa.
Họ ngồi cùng một chuyến bay, Diệp Hoài Ninh lên máy bay rồi trực tiếp đeo mặt nạ mắt đi ngủ.
Quý Nhiêu ngồi ở hai hàng phía sau cậu, tâm trí vẫn không yên, thậm chí không nhận ra ngón tay mình đang run rẩy.
Diệp Hoài Ninh ngồi ngay trong tầm mắt của hắn, nhưng hắn lại không thể chạm tới người kia nữa.
Chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào, hắn nhận ra được việc này rõ ràng đến thế, rằng Diệp Hoài Ninh không còn là Omega của hắn nữa.
Điều đó có nghĩa gì, hắn thậm chí còn không dám suy nghĩ về nó.
Sau khi xuất quan, bên ngoài vẫn có không ít người hâm mộ đến đón Quý Nhiêu, hơn nữa hôm nay người còn nhiều hơn so với thời điểm khác hắn lúc trở về.
Mấy người Diệp Hoài Ninh đi rất nhanh, Quý Nhiêu theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng bị fan vây quanh vẫn chưa thoát được.
Những cô gái nhỏ Omega đi theo hắn đang không ngừng nói với hắn rằng: "Quý Nhiêu tụi em tin tưởng anh", Quý Nhiêu chỉ có thể cười khổ.
Hắn không phải là một người đàn ông tốt, hắn không xứng đáng với sự yêu thích chân thành của những người này.
Lúc sắp ra khỏi cổng sân bay, bỗng nhiên có người bước nhanh tới, kích động đẩy đám người ra rồi vọt tới trước mặt Quý Nhiêu lớn tiếng hét lên: "Tôi cũng là Omega nam mà, cậu thích Lâm Sâm kia không bằng thích tôi đi, tôi cũng không kém cậu ta! Vì sao tôi lại không thể?"
Tiểu Trương phản ứng cực nhanh tiến lên muốn ngăn chặn người này nhưng người nọ đã nhào tới trên người Quý Nhiêu, trong tiếng thét chói tai của những người xung quanh, dùng sức ôm lấy hắn.
Quý Nhiêu theo bản năng giơ tay lên muốn ngăn cản, nhưng quên mất tay trái bị thương của mình vẫn chưa khỏi hẳn, bị cơ thể của nam sinh kia đụng trúng.
Trợ lý của Diệp Hoài Ninh nghe được động tĩnh quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy thế không khỏi lắc đầu.
Bước chân Diệp Hoài Ninh vẫn không dừng lại, trên khuôn mặt lạnh lùng càng không nhìn ra bất kỳ điểm biến hóa cảm xúc nào, ai cũng không biết rốt cuộc cậu có nghe thấy tiếng la hét phía sau hay không.
Cơn đau dữ dội bất ngờ khiến Quý Nhiêu trong nháy mắt đổ mồ hôi lạnh, hắn gần như không đứng vững được, đỡ lấy cánh tay bị thương của mình lần thứ hai ngồi xổm xuống đất.
Nhân viên an ninh sân bay ngăn cản được nam sinh ôm lấy Quý Nhiêu kia dùng sức ấn xuống, những người hâm mộ xung quanh đều bị sự việc này dọa sợ, cất tiếng la hét.
Quý Nhiêu cắn chặt răng, trong lúc hoảng hốt giương mắt nhìn, từ khe hở của đám người trông thấy bóng lưng của Diệp Hoài Ninh.
Cậu đã đi ra khỏi cổng sân bay và không bao giờ quay đầu nhìn lại.