• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa.

Tiểu Trương đem cháo và canh nóng đã mua vào phòng bệnh, Quý Nhiêu dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Trên đầu, trên mặt và khắp người nơi nào cũng có vết thương cả, không nhìn thấy nỗi một chỗ lành lặn, có ai thấy được nhiều khi còn cho rằng đây chẳng phải là đỉnh lưu nổi tiếng ngày xưa nữa.

Một tuần trước, Tiểu Trương nhận được điện thoại của một người phụ nữ xa lạ, nói Quý Nhiêu đánh người bị thương không thể nhúc nhích, nếu không phải đối phương có gửi ảnh đến, Tiểu Trương còn cho rằng mình đã gặp phải kẻ lừa đảo nào đó.

Chờ cậu ta vội vàng chạy tới chỗ hộp đêm kia nhận người mới phát hiện nói không thể nhúc nhích cũng coi như nhẹ đấy, vì Quý Nhiêu giống như chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng thôi vậy.

"Anh Quý ăn chút gì đó đi, mấy món này đều dễ tiêu hóa cả, bác sĩ nói bây giờ anh chỉ có thể ăn mấy món này thôi."

Quý Nhiêu nhắm mắt không nhúc nhích.

Đêm đó hắn giữ chặt Diệp Hoài An, hỏi tên đó rốt cuộc đã làm gì Diệp Hoài Ninh nhưng súc sinh kia lại phun ra máu trong miệng, nhếch miệng cười dữ tợn lại đắc ý: "Ninh Ninh không nói cho mày biết à? Mày cút đi mà hỏi nó, nó không nói tại sao tao phải nói?"

Trước khi mất đi ý thức, hắn nhớ mình đã liều mạng một hơi cuối cùng để đấm mạnh một cú vào đầu Diệp Hoài An.

Tiểu Trương giúp hắn rót cháo và canh ra, Quý Nhiêu miễn cưỡng uống hai ngụm, thật sự chẳng có chút khẩu vị ngon miệng nào, Tiểu Trương cũng khuyên không được nên chỉ có thể bỏ qua: "Vậy em để trong bình giữ nhiệt trước, lát nữa anh Quý đói bụng rồi nhớ ăn nhé."

Quý Nhiêu gật gật đầu, nói một tiếng cảm ơn.

Tiểu Trương đi ra ngoài nhận điện thoại, xong lúc trở về vẻ mặt đều thay đổi, thanh âm dồn dập nói với Quý Nhiêu: "Anh Quý, video anh đánh nhau với người ta đêm hôm ấy bị ai đó quay lại đăng lên mạng rồi."

Quý Nhiêu nhíu mày, Tiểu Trương đã lên Weibo, tiêu đề trên hot search chính là việc này, nhấp nhẹ một cái là có thể xem video.

Người quay phim chắc là khán giả dưới sân khấu, khoảng cách rất gần, video được quay lại bằng điện thoại với hình ảnh bị lắc lư không rõ nét, âm thanh xung quanh lại ồn ào, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ người trên sân khấu chính là Quý Nhiêu.

Trong video, Quý Nhiêu và Diệp Hoài An đang vật lộn, quyền nào đấm ra cũng đều thấy máu, cuối cùng có thể nói là lưỡng bại câu thương, Diệp Hoài An còn bị đánh gãy hai cái răng nên thoạt nhìn mới thấy hắn trông càng chật vật hơn.

Quý Nhiêu mang vẻ mặt bình tĩnh xem hết clip.

Hắn vẫn tiếc nuối vì chưa làm được gì to tát với Diệp Hoài An, bài học này đối với tên súc sinh kia mà nói là không đủ chút nào.

Tiểu Trương lướt xem bình luận khắp nơi thấy lời gì cũng có, nhưng phần lớn đều không có câu nào tốt đẹp, sóng gió thời gian trước còn chưa qua, lại đột nhiên xuất hiện việc như vầy đã một lần nữa đẩy Quý Nhiêu lên đầu ngọn sóng dư luận.

Tuy chuyện của Quý Nhiêu và Thịnh Tinh hủy hợp đồng vẫn chưa được công bố ra bên ngoài nhưng trên mạng đã sớm có tin đồn, hơn nữa họ còn có khứu giác hóng chuyện đặc biệt nhạy bén, đã đoán được nguyên nhân thật sự của việc hủy hợp đồng, hiện tại video này vừa xuất hiện, càng có nhiều người bỏ đá xuống giếng hơn, nói Quý Nhiêu không chừng là nợ Thịnh Tinh một khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng quá lớn cho nên mới muốn đi đánh cái loại hắc quyền ngầm này để lấy mạng đổi tiền.

Tuy những người hâm mộ trung thành của hắn có thể đau lòng hơn vì điều này, nhưng đối với những tin tức tiêu cực như vầy thì hình ảnh trong đại chúng lại không để lại điều tốt đẹp gì.

Tiểu Trương đang suy nghĩ xem nên đáp trả như thế nào thì Quý Nhiêu lại nhắc nhở cậu: "Việc này đừng lên tiếng, cứ chờ náo nhiệt tự qua đi thôi."

"Nhưng mà..."

"Tiết kiệm một chút phí để PR đi." Quý Nhiêu lắc đầu.

Một lát sau, hắn nhận được tin nhắn từ Cao Tầm, đối phương cũng đang nói về chuyện này, hỏi hắn có phải đã vào bệnh viện hay không để nói hẹn với Lâm Sâm cùng đến thăm.

Quý Nhiêu nhắn địa chỉ qua.

Sau đó thỉnh thoảng sẽ có người gọi điện thoại nhắn tin hỏi tình trạng của hắn thế nào, Quý Nhiêu mệt mỏi ứng phó từng người, ngay cả ông Từ cũng đích thân đến bệnh viện, nhưng mà vô luận là ai hỏi, hắn vẫn không nói ra nguyên nhân mình đi tìm Diệp Hoài An là gì.

Đường Mẫn là người duy nhất biết nội tình đã gửi cho hắn một wechat: "Cậu không cần phải làm điều đó, nó không có ý nghĩa gì cả."

Quý Nhiêu hồi âm: "Em biết."

Hắn làm những việc này không phải là đang chứng minh điều gì với Diệp Hoài Ninh, cũng sẽ không chứng minh được gì cả.

Đường Mẫn lại gửi tới một tin nhắn: "Thân thể của cậu thế nào rồi? Bị thương có nghiêm trọng lắm không?"

"Vẫn khá ổn, không nghiêm trọng lắm ạ."

Chạng vạng, Cao Tầm và Lâm Sâm đến bệnh viện.

Nhìn thấy bộ dạng của Quý Nhiêu, cả hai nửa ngày không thốt nỗi một câu nào, lông mày Cao Tầm nhíu chặt: "... Chuyện quái gì đang xảy ra với cậu nhóc của tôi vậy? Không có gì để làm nên chạy tới khu hắc quyền đó để chơi thử sức à, đó là cái mà người bình thường có thể chơi sao? Cậu điên rồi hả? Ngươi thiếu tiền có thể thiếu thành như vậy luôn hả?"

"Tôi nói mình thiếu tiền khi nào vậy hả? Cậu nghĩ hơi quá rồi đó."

Quý Nhiêu nhàn nhạt nói: "Không chết được đâu."

Cao Tầm cảm thấy có chút hận không thể rèn sắt thành thép, Quý Nhiêu khó có được tâm tình nói đùa với hắn: "Lão Cao nhìn xem tôi không phải là vẫn đang bình thường sao, nói không chừng đại nạn không chết tất có hậu phúc đó."

"Tiểu tử nhà cậu đầu bị cửa kẹp phải không?"

Quý Nhiêu nói xong mấy câu đùa đến mình cũng cảm thấy không có ý nghĩa, khóe miệng thu lại nụ cười, khuôn mặt vốn dùng để kiếm cơm giờ vừa bầm vừa sưng, khắp nơi đều là vết thương, thoạt nhìn thật sự rất chật vật.

"Khuôn mặt này của cậu bị thương như vậy rồi sau này phải làm sao bây giờ?" Cao Tầm hỏi hắn.

Quý Nhiêu không thèm để ý nói: "Đều là da thịt cả, qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi, dù sao gần đây tôi cũng không có việc gì làm."

Làm sao có thể chỉ là vết thương da thịt được, não bị chấn động, nội tạng còn xuất huyết, gãy xương không ít nhưng Quý Nhiêu không muốn nói, Cao Tầm bọn họ cũng không vạch trần hắn.

Nói được mấy câu, Tiểu Trương phải ra ngoài giải quyết công việc, Cao Tầm đi giúp Quý Nhiêu lấy báo cáo buổi sáng, trong phòng bệnh chỉ còn lại Quý Nhiêu và Lâm Sâm, Lâm Sâm nãy giờ vẫn không lên tiếng đang do dự mở miệng hỏi: "Anh có khỏe không? Thật sự không nghiêm trọng gì chứ?"

"Không có vấn đề gì lớn." Quý Nhiêu mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra cái bật lửa mà Lâm Sâm đưa cho hắn, là buổi trưa Cao Tầm nói bọn họ muốn tới nên hắn đặc biệt bảo Tiểu Trương trở về lấy.

Bật lửa trả lại cho Lâm Sâm, Quý Nhiêu khẽ thở ra một hơi: "Chuyện lúc trước thật sự xin lỗi, làm liên lụy đến cậu rồi. Cái bật lửa này tôi giữ cũng không thích hợp, vẫn là nên trả lại cho cậu."

Đáng lẽ hắn nên trả lại cái này cho Lâm Sâm sớm hơn.

Lâm Sâm nhận lấy, cúi đầu không hé răng, trầm mặc một hồi mới khàn giọng nói: "Bỏ đi, bản thân em cũng có phần sai mà."

Quý Nhiêu không biết nên nói cái gì cho phải, toàn bộ sai lầm lớn nhất đều là ở hắn, là hắn bị ma quỷ mê hoặc đầu óc, hại người hại mình.

"... Tôi nghe mọi người nói, cậu muốn hủy hợp đồng rời khỏi nhóm nhưng không đủ khả năng nộp tiền phạt vi phạm hợp đồng nên vẫn đang bế tắc phải không? Nếu cậu thực sự có ý định này, tôi có thể cho cậu mượn tiền trước."

Lâm Sâm nuốt cảm xúc trở lại, miễn cưỡng nở nụ cười: "Không cần đâu, đã đến nước này rồi, có thể kiên trì thì em vẫn sẽ cố gắng kiên trì, nếu không bản thân em sẽ cảm thấy không cam lòng."

Quý Nhiêu gật gật đầu, không hỏi nữa.

Lâm Sâm không ở lại quá lâu, Cao Tầm lấy báo cáo xong trở lại cùng cậu ta ra về.

Quý Nhiêu bây giờ mới có thể thanh tĩnh một lát, nhắm mắt lại cảm thấy mỗi một chỗ đều đang kêu gào đau đớn, lúc ấy ở trên sân khấu không cảm giác được đau đớn là gì, hiện tại mới là lúc chân chính bị giày vò.

Nhưng hắn không hối hận vì mình đã đi tìm Diệp Hoài An. Chuyện hắn muốn biết, Đường Mẫn không chịu nói cho hắn biết, Diệp Hoài Ninh càng không có khả năng sẽ nói cho hắn biết, nên hắn chỉ có thể tự mình đi tìm Diệp Hoài An hỏi. Lên sân khấu thực sự chỉ là một sự thôi thúc nhất thời, hắn nên làm điều này từ lâu rồi mới phải, bây giờ mới làm thì đã quá muộn màng.

Đáng tiếc là vẫn không cạy được gì từ miệng tên khốn kia.

Chiều nay Diệp Hoài Ninh đến bệnh viện thăm ba, lại không may đụng phải Diệp Hoài An.

Tên này ngồi trên xe lăn một chân đang co lên, khuôn mặt vẫn có thể thấy nó đã bị sưng thành đầu heo rồi, nhưng khi nhìn thấy Diệp Hoài Ninh đi vào, khóe miệng hắn ta lại nhếch lên một nụ cười xấu xa và ghê tởm: " Ồ, Ninh Ninh tới rồi."

Diệp Hoài Ninh không để ý tới hắn ta, đi qua giường bệnh chào hỏi ba mình.

Diệp lão gia tử thở dài một hơi ngắn ngủi, đang quở trách Diệp Hoài An.

Diệp Hoài Ninh trầm mặc nghe một hồi mới biết thì ra tên súc sinh này là cùng người ta đánh quyền, đánh phải một tên cũng cứng như tấm sắt mới phải nằm ở ICU hai ngày, hôm nay mới có thể xuống giường đi lại.

Trong đầu cậu chỉ hiện lên một ý nghĩ duy nhất rằng thật đáng tiếc khi tên khốn này lại không chết trên đài quyền anh.

Diệp Hoài An cũng không thèm để ý xem ba cậu nói cái gì, chỉ thờ ơ lắng nghe, thỉnh thoảng lại như có như không cười cười nhìn Diệp Hoài Ninh.

Diệp Hoài Ninh thì coi như hắn không hề tồn tại.

Tinh thần của ông Diệp vẫn còn rất tệ, mới nói vài câu đã mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.

Diệp Hoài Ninh định đi, Diệp Hoài An gọi cậu lại: "Ninh Ninh, em có biết người đánh quyền với anh là ai không?"

Diệp Hoài Ninh lạnh lùng nói: "Có chuyện thì nói thẳng."

Diệp Hoài An cười một tiếng: "Là tiểu tình nhân mà trước kia em nuôi đấy, thằng đó không biết tuyến thể của em bị anh lấy đi đúng không? Tên đó cũng thú vị thật, đặc biệt chạy đến hỏi anh đã làm gì em, em xem anh nên nói với tên đó thế nào đây?"

Diệp Hoài Ninh khẽ nhíu mày: "Là anh ấy?"

Diệp Hoài An cố ý trêu chọc cậu: "Ninh Ninh bất ngờ lắm sao? Em không muốn hắn biết em bị mất tuyến thể à?"

Diệp Hoài Ninh quả thật có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, về phần Diệp Hoài An có nói hay không nói, nói cùng với ai, cậu không quan tâm.

Tuyến thể của cậu đã mất, cậu không muốn người khác biết chỉ vì cảm thấy điều này nói ra thật vô nghĩa, cũng không muốn giành được sự thương hại và đồng cảm rẻ tiền kia, nhưng nếu Diệp Hoài An nhất định phải khoe khoang khắp nơi thì cậu cũng không ngăn được.

Diệp Hoài An vẫn tiếp tục: "Anh đã đoán được Ninh Ninh không muốn hắn ta biết mà, em yên tâm, anh sẽ không đi nói với người khác ở khắp nơi đâu, anh trai thương em, sao lại tùy ý vạch trần vết sẹo của em với người khác được, cho dù là người thối nát như vậy cũng không có tư cách biết chuyện của em."

"Nhưng Ninh Ninh à, em không lo lắng anh sẽ trả thù hắn ta sao?"

Diệp Hoài Ninh hờ hững nói: "Liên quan gì đến tôi?"

"Thật tuyệt tình quá đi, nói không cần người thì thật sự không cần luôn."

Diệp Hoài An chậc chậc chậc, lại không khỏi tiếc nuối: "Ninh Ninh, hương vị pheromone của em quả thật rất dễ ngửi, nhưng mà thật đáng tiếc, sau khi cấy ghép hiệu quả nhiều nhất chỉ có thể phát huy 70% thôi, đúng là không thơm như lúc ở trên người bản gốc, thật sự khiến người ta thất vọng quá, tin tức tố cao cấp quả nhiên chỉ có thể gặp chứ không thể cầu."

Diệp Hoài Ninh trầm mặt, trong ánh mắt trêu ghẹo của Diệp Hoài An mặt không chút biểu cảm nhìn hắn, cậu không thể hiện sự tức giận phẫn nộ như Diệp Hoài An dự liệu, giằng co một lát bỗng nhiên trầm giọng mở miệng: "Diệp Hoài An."

Diệp Hoài An nhướng mày.

"Một ngày nào đó tôi sẽ giết anh."

Diệp Hoài An chỉ cười, giống như nghe được chuyện gì đó thú vị lắm: "Được rồi, vậy anh chờ."

Diệp Hoài Ninh xuống lầu.

Trợ lí chờ sẵn dưới xe đang ngồi xem video, thấy Diệp Hoài Ninh lên xe, vội vàng nhấp tạm dừng.

Diệp Hoài Ninh hỏi anh: "Đang xem gì vậy?"

Trợ lý lúng túng cười: "Tin đồn trong giới giải trí thôi."

Diệp Hoài Ninh lạnh nhạt nói: "Là Diệp Hoài An và Quý Nhiêu à? Cho tôi xem với."

Trợ lý do dự sau đó đưa điện thoại di động qua.

Diệp Hoài Ninh bấm nút xem lại.

Trong hình, Quý Nhiêu bị Diệp Hoài An đè xuống đất, một quyền rồi lại một quyền đập vào người khiến gương mặt hắn đầy máu, đối diện với ống kính quay phim, ánh mắt hắn như là đang mất tập trung. Gần nửa phút trôi qua, khi Diệp Hoài An dương dương đắc ý muốn đứng lên tuyên bố mình thắng thì Quý Nhiêu lại đột nhiên hành động, hắn dùng sức cắn răng xoay người nhảy lên, hung hăng nện một quyền vào huyệt thái dương của Diệp Hoài An. Diệp Hoài An bị ngã xuống đất, Quý Nhiêu nắm lấy cơ hội ngăn tên khốn này lại, hung ác đấm từng quyền vào đầu Diệp Hoài An.

Trợ lý thuận miệng cảm thán một câu: "Tôi thấy hai người họ đều rất điên cuồng, không mất mạng cũng coi như là may mắn."

Video phát tới đoạn cuối cùng, Diệp Hoài Ninh vẫn không nhúc nhích, ngồi thất thần ngắn ngủi trong giây lát rồi cậu nhắm mắt lại, tắt điện thoại đi trả trợ lí.

"Trở về thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK