• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy sư phụ hung dữ như vậy, Đường Táo bị dọa sợ đến nỗi không nói lên lời, cắn cắn môi, nhìn qua thật tội nghiệp. Chỉ là sư phụ ôm quá chặt, Đường Táo cảm thấy khó chịu, theo bản năng giật giật thân mình, hỏi: “Vì sao?”

Vì sao không được phép thích Phù Yến sư thúc? Vì sao sư phụ lại tức giận như vậy?

“Rõ ràng sư phụ đã nói, chỉ cần đồ nhi ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không đuổi đồ nhi đi, nhưng hôm qua lại nói, không muốn nhìn thấy đồ nhi nữa.”

Chỉ vì nàng gặp Mộ Hành ở đấy, nhưng nửa ngày đã trở lại rồi, thế mà sư phụ lại tức giận đem đào hoa  nhưỡng yêu thích nhất đánh vỡ. Ở trước mặt sư phụ, nàng trước nay đều rất cẩn thận, tính tình sư phụ không tốt, nhưng từ trước đến giờ nàng vẫn ở bên cạnh chăm sóc sư phụ, chiếu cố hắn, vì hắn mà làm đồ ăn ngon.

“Tiểu Táo, vi sư…” Trọng Vũ mở miệng, lại không biết nên nói lời nào tiếp theo.

Đúng vậy, hắn vì cái gì mà tức giận đến nỗi không muốn nhìn thấy nàng, hay là bởi vì… nàng thấy nam nhân khác?

Trọng Vũ cũng không rõ nữa, cảm giác được cánh tay siết chặt đã lâu, sợ làm đau tiểu đồ nhi trong ngực, liền hơi buông lỏng, nhưng vẫn bảo trì tư thế ôm lấy nàng.

Đường Táo cong cong môi, lông mi hơi rũ xuống, giống như hai cái quạt nhỏ, chớp chớp mắt, âm thanh cực nhẹ nhưng lại cực rõ ràng: “Cho tới bây giờ, những điều mà sư phụ đã nói, đồ nhi đều luôn ghi nhớ trong lòng, sư phụ không thích, đồ nhi sẽ không làm. Chỉ cần sư phụ vui vẻ, làm cái gì đồ nhi cũng đều nguyện ý.”

….. Thậm chí việc tu tiên, nàng đều có thể từ bỏ được.

“Chỉ là….” Thanh âm Đường Táo dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: “Ở trong lòng sư phụ, vị trí của đồ nhi rất rất ít, chỉ có một góc nho nhỏ, nhưng đối với đồ nhi mà nói, như vậy là quá đủ rồi. Nhưng ở trong lòng của đồ nhi, sư phụ vĩnh viễn là người tuyệt vời nhất, cho  nên sư phụ, về sau người có thể suy ngẫm lại về đồ nhi được không? Sư phụ hung hăng đánh ta cũng được, chỉ cần…. chỉ cần không bao giờ bỏ  đồ nhi lại một mình, có được không?”

Cánh tay Trọng  Vũ run lên, tức khắc nghẹn lời.

Hắn không nghĩ tới, ở trong lòng tiểu đồ nhi, mình lại quan trọng đến như vậy. Trong lòng hắn vui mừng, nhưng những lời nói kế tiếp, hắn lại không biết phải nói như thế nào cả. Tiểu đồ nhi nhìn qua trông rất ngốc, nhưng lại có một số việc, trong lòng lại rõ hơn ai khác.

Nàng nói không sai, hắn chưa từng đứng ở vị trí nàng mà cảm nhận, hắn vẫn luôn hưởng thụ việc nàng chăm sóc chu đáo cho hắn, hắn vui vẻ, liền sờ đầu nàng hay ôm nàng một cái, nhưng trên thực tế lại chưa từng làm chuyện gì vì nàng cả.

Nàng ngày ngày đều làm nhiều món ăn ngon để khiến mình vui vẻ hơn, nhưng chính mình lại chưa bao giờ từng làm điều gì khiến nàng vui vẻ cả.

Hắn đã làm cái gì? Trọng Vũ hỏi chính mình.

…… Không có, không có, vẫn là không có.

Những lời Phù Yến nói, làm hắn thẹn ở trong lòng, hiện giờ nghe tiểu đồ nhi nói, trong lòng càng thêm khó chịu, hắn duỗi tay ra đặt lên đỉnh đầu nàng, giống như thường ngày xoa đầu nàng, ánh mắt dừng lại ở búi tóc trên đầu tiểu đồ nhi, lại một lần nữa sửng sốt —– cho dù là búi tóc, cũng  dựa theo sở thích của hắn.

“Là vi sư….. sai rồi.”

“Sư phụ?”

Trọng Vũ lấy tay nâng mặt nàng lên, để nàng ngẩng đầu nhìn chính mình, đôi con ngươi đẹp đẽ lấp lánh giờ ngập nước cả một mảnh, làm như tùy lúc có thể khóc ra. Ngón tay cái chạm nhẹ vào khuôn mặt nàng vuốt ve, thanh âm ôn nhu nói: “Về sau nhất định vi sư sẽ sửa đổi cái tính tình này, sẽ không tùy tiện hung dữ với ngươi nữa, sẽ không bao giờ không muốn gặp ngươi nữa.”

Thấy sư phụ ôn nhu như vậy, Đường Táo có chút khó tin, nàng chớp chớp mắt,muốn xác định lại: “Thật vậy chăng?”

Trọng Vũ gật đầu: “Vi sư cũng biết tính tình của mình không tốt, ỷ vào việc ngươi ngoan ngoãn hiểu chuyện, càng không biết thu liễm lại, vi sư sai thật rồi, về sau vi sư sẽ sửa.”

Mấy vặn năm nay, thật vất vả mới gặp được một người nấu ăn hợp ý mình như vậy, lại có thể chịu đựng tính tình của hắn, hắn cũng không thể dọa nàng sợ chạy mất được.

Bằng không, đồ nhi ngoan ngoãn như vậy, đi nơi nào tìm?

Khuôn mặt Đường Táo tức khắc lộ vẻ vui mừng, rồi sau đó nghĩ tới điều gì đó, chớp chớp mắt nói: “Vậy đồ nhi có thể tiếp tục thích Phù Yến sư thúc đúng không ạ?”

Nhìn đôi mắt đang sáng lấp lánh của đồ nhi, sắc mặt Trọng Vũ đang ôn nhu bỗng dưng trầm xuống, hắn không nói lời nào, ánh mắt chờ mong của tiểu đồ nhi dần dần ảm đạm, Trọng Vũ âm thầm mắng mình một câu, lời nói lại rất ôn hòa: ‘….Có thể.”

—— Xem ra gần đây Phù Yến rất nhàn.

Trọng Vũ buông tay ra, nhớ tới thời điểm ở Thừa Hoa Điện, tiểu đồ nhi xoay người nhặt những mảnh vỡ nhỏ trên mặt đất, bị cứa vào tay, liền cúi đầu xuống nắm lấy bàn tay của tiểu đồ nhi, thấy đầu ngón tay nàng có một vết máu hồng hồng. Thể chất nàng đặc thù, một vết thương nhỏ nhưng cũng phải rất lâu mới khỏi được, Trọng Vũ đau đớn thay cho nàng, liền hơi cúi đầu, đem ngón tay của nàng ngậm vào trong miệng.

Đầu ngón tay bị sư phụ ngậm lấy, có chút ngứa, nhưng lại không thấy đau.

Sư phụ quá cao, Đường Táo vẫn duy trì động tác giơ tay lên, ngửa đầu lên nhìn khuôn mặt sư phụ.  Đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, chậm rãi lan truyền khắp người, xâm chiếm vào nội tâm.

Phù Nguyệt đem rượu rót đầy, ngay lúc này, người ngồi đối diện lại duỗi tay ra bưng lấy, đưa đến bên môi.

Mày đẹp nhíu lại, Phù Nguyệt nói: “Đây là của ta. Muốn uống thì tự mình rót.”

Phù Yến ôn hòa cười, cúi đầu uống trước một ngụm,:”Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ bận nhiều, hôm nay coi như khao ta, được không?”

Bận?

Phù Nguyệt sửng sốt, lập tức sáng tỏ, nàng lại lấy ra một cái chén khác, tự rót cho mình một ly, mới lười nhác nói: “Ai kêu lá gan của ngươi lớn như vậy.”

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được tôn thượng đang đem Tiểu Táo nuôi dưỡng thành thê tử, tuy là sư huynh sư đệ, nhắc tới chuyện này, đều không lưu lại nửa phần tình cảm, thế mà hắn còn hướng tới đầu ngọn kiếm mà đâm.

Muốn chết sớm sao?

Bất quá—–

“Ngươi nói Tiểu Táo sẽ dựa theo những lời ngươi nói sao?” Phù Nguyệt nhướn mày, có chút nghi vấn.

“Sẽ không.” Phù Yến trả lời cực nhanh.

Phù Nguyệt sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc, “Vậy ngươi còn…”

Hắn mỉm cười nhìn Phù Nguyệt trước mắt, không nhanh không chậm nói: “Có thể cho thêm sư huynh một chút ngột ngạt cũng không tồi, bất quá muốn làm sư huynh mệt mỏi, thực sự có chút khó khăn.” Khó khăn này tất nhiên là ở trên người Tiểu Táo rồi, nàng quá ngoan, quá nghe lời sư phụ nói, cho nên mới bị khi dễ như vậy.

“Bất quá có một số việc….. như muội uống nước chả hạn, nóng hay lạnh tự mình biết.” Phù Yến nói thong thả, đôi mắt ngước sang nhìn Phù Nguyệt, một đôi mắt đen láy trầm tĩnh, hình như có thâm ý, khóe miệng chứa ý cười nhàn nhạt.

Ánh mắt này có chút kỳ quái, Phù Nguyệt nhìn có chút không quen, nhanh chóng thu liễm lông mi lại, cúi đầu nhấp một ngụm rượu. Có lẽ là do uống quá nhanh, có chút bị sặc, Phù Nguyệt ho khan vài tiếng, bỗng cảm nhận được trên lưng có một đôi bàn tay đang nhẹ nhàng đánh tới, mới ngơ ngác ngẩng đầu.

Bàn tay ấm áp, là cảm giác quen thuộc.

Dung mạo Phù Nguyệt diễm lệ, hiện giờ hai má đỏ bừng, nhìn càng thêm kiểu diễm, không biết Phù Yến ngồi bên cạnh nàng lúc nào, nàng lại thấp giọng ho khan vài tiếng, tiếng nói hơi khan khan: “Ta có chút mệt mỏi, mời huynh trở về.”

“Ân.” Phù Yến một chữ cũng không nói, chậm rãi thu tay về, cầm lấy chén rượu còn thừa uống sạch một hơi, rồi sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Phù Nguyệt hít một hơi thật sâu, nàng nhìn cửa lớn đang rộng mở bên ngoài, ánh trăng lẳng lặng rọi sáng, nhìn chén rượu không đặt trên bàn.

Giống như có thứ gì đó… rất rối loạn.

Hôm sau Đường Táo liền muốn đi tìm Phù Yến, trải qua chuyện hôm qua, nàng càng thêm sùng bái vị sư thúc lợi hại này.

Bị ánh mắt cực nóng của tiểu cô nương nhìn đến, tuy da mặt Phù Yến dày, nhưng giờ phút nãy cũng không ngăn cản được. Hắn giơ tay xoa ấn đường, âm thầm phát sầu, hắn thật sư rất sợ tiểu cô nương này sẽ làm chuyện gì đó.

Rốt cuộc, hắn vẫn ôn nhu hơn sư huynh rất nhiều.

Phù Yến cong cong môi, tâm tình cực tốt, tiểu cô nương gia, đều thích nam tử ôn nhu.

“Nếu như ngươi làm theo những lời ta dạy ngươi, chắc chắn sư phụ ngươi sẽ tối xử với ngươi tốt hơn nữa.”

Đường Táo nghe thấy thế thì lắc đầu, khuôn mặt nhỏ xinh, mắt hạnh má đào, nhìn rất yêu kiều, nàng nói: “Ta đã thấy đủ rồi, ta cảm thấy sư phụ rất tốt.” Đêm qua sư phụ ôm nàng, người luôn thích ngủ như sư phụ cũng nói chuyện cùng nàng, nàng kêu mệt, mới ôm lấy nàng rồi ngủ.

Lúc trước đều là hai chăn, nhưng đêm qua liền đắp chung một chăn, làm nàng càng gần sư phụ hơn.

Phù Yến mỉm cười lắc đầu, được, thuận theo tự nhiên đi, bất quá…. Nếu tính tình này của sư huynh có thể sửa đổi được, thật đúng là chuyện tốt, cũng không khi dễ Tiểu Táo ngốc này nữa.

Từ Thủy Linh Cư của Phù Yến đi ra, Đường Táo hái rất nhiều hoa cỏ mới mẻ để cho vào thùng tắm. Tính tình sư phụ tốt, làm tâm tình Đường Táo cũng tốt lên không ít, nhớ tới sự ôn nhu của sư phụ tối hôm qua, liền không nhịn được cười khanh khách.

Đường Táo đang tắm rửa, đột nhiên cúi đầu nhìn xuống ngực mình. Nàng nhớ tới mấy ngày hôm trước có đáp ứng một điều với sư phụ, chỉ là lúc ấy mặt nàng nóng đến cực điểm, cúi đầu không dám nhìn sư phụ, nàng da mặt mỏng, không dám làm, cọ tới cọ lui một hồi lâu, sư phụ liền không miễn cưỡng nàng nữa.

….

Cho nên đêm đó, nàng vẫn chưa cho sư phụ xem.

Theo lý thuyết, hắn là sư phụ, cho hắn xem, cũng không có gì to tát, chỉ là…. Nàng thật sự cảm thấy rất kỳ quái.

Đường Táo càng nghĩ càng loạn, rồi sau đó đem toàn thân mình chìm vào trong nước, đợi không nghĩ loạn nữa, mới từ trong nước chui ra, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.

Đang đứng dậy đi ra khỏi thúng tắm để mặc quần áo, lại cảm thấy có chút không thích hợp, nàng chần chờ ngẩng đầu lên,phát hiện bên cạnh thùng tắm có một bóng dáng cao lớn lẳng lặng đứng đấy, đang nhìn về phía người nàng.

“Sư phụ?” Đường Táo kinh ngạc gọi một tiếng, ngay sau đó khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.

…..Sư phụ, nhìn bao lâu rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK