Tuy tính tình Đường Táo rất tốt, nhưng giờ phút này cũng có chút tức giận, đem thân mình ngâm xuống nước, cũng may hơi nước mịt mờ, nhìn cũng không quá rõ ràng.
Lúc này Trọng Vũ mới nhẹ nhàng khụ một tiếng, xoay người đi ra ngoài. Nói thật, hắn không hề cố ý muốn xem tiểu đồ nhi tắm gội, chẳng qua tìm ở ngoài điện không thấy nàng, mới đi lại khắp nơi để tìm kiếm, lại không ngờ thấy được một màn này.
Chỉ là…..
Hóa ra nơi đó lại to như vậy. Trọng Vũ hơi cúi đầu xuống cong môi cười, nhìn thoáng xuống bàn tay mình, hắn nhớ tới đêm đó, tiểu đồ nhi ngủ ở trong lồng ngực hắn, cách một lớp quần áo, hắn sờ qua một chút, thật mềm mại.
Khi nào tiểu đồ nhi mới cam tâm tình nguyện để cho hắn sờ đây?
Đường Táo loay hoay một hồi lâu mới mặc xong quần áo để chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng nghĩ đến một màn vừa nãy bị sư phụ thấy được, trên mặt nóng như lửa đốt, nàng có chút sợ khi nhìn thấy hắn. Tròng mắt xoay chuyển, hắn là sư phụ, tất nhiên sẽ phải chạm mặt, hơn nữa…. Chắc không phải sư phụ cố ý đi?
Sống cùng nhau đã ba năm rồi, nếu thật sư muốn nhìn nàng, cũng sẽ không chờ đến ngày hôm nay nha.
Đường Táo tự trấn an tinh thần mình, hít mấy hơi thật sâu, mới từ phòng tắm bước ra. Thời điểm đi đến trước điện, thấy sư phụ đang ngồi ngay ngắn trên ghế, Đường Táo có chút xấu hổ, không dám nhìn vào mắt hắn, chỉ nói một câu: “Đồ nhi đi chuẩn bị cơm trưa.”
“Từ từ.” Trọng Vũ giương mắt lên, đột nhiên gọi nàng lại.
Nghe thế, Đường Táo dừng bước chân lại, nàng nhìn sư phụ, tận lực làm ngữ khí của mình bình tĩnh một chút, “Sư phụ còn điều gì chỉ bảo?”
Ánh mắt Trọng Vũ dừng lại trên khuôn mặt nàng, lại không tự chủ được nhìn xuống dưới một chút, ngữ khí so với trước nhu hòa đi rất nhiều: “Vi sư…. Vi sư không phải cố ý.”
“A?” Đường Táo không nghĩ tới đột nhiên sư phụ lại giải thích, khuôn mặt vốn trắng nõn giờ phút này lại đỏ ửng lên, rồi sau đó khẽ ừ một tiếng, cúi đầu đi ra khỏi Thừa Hoa Điện.
Thấy tiểu đồ nhi bước đi vội vàng, giống như coi mình là mãnh thú ăn thịt sau lưng vậy, khiến Trọng Vũ có chút không vui nhíu mày, nhưng lại nhớ tới màn hương sắc vừa nãy, mày sắc liền dần dần giãn ra.
—— Đồ nhi của Trọng Vũ hắn, nơi nào cũng đẹp.
Có lẽ bởi vì do chuyện sáng nay, cả ngày Đường Táo đều thất thần như người mất hồn, nàng muốn nói cho Phù Nguyệt biết, nhưng nghĩ đến việc Phù Nguyệt thích sư phụ, cũng chỉ còn cách im lặng.
Tới buổi tối, Đường Táo chưa hầu hạ sư phụ cởi áo, đã sớm chui vào trong chăn, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Bất quá cũng chỉ là sư phụ nhìn thấy thân thể mình mà thôi, cũng không có gì ghê gớm, nhưng sao trong lòng nàng lại cảm thấy kì quái như vậy. Buổi chiều nàng đi tới Tàng Thư Các, lật xem một ít tịch thư, trong sách giảng giải nam nữ thụ thụ bất thân, nàng đọc cái hiểu cái không, nhưng vẫn không tìm thấy được việc thầy trò ở chung với nhau.
Đường Táo bực bội, rầu rĩ thở dài một hơi.
Nghe được tiếng thở, Trọng Vũ đang tháo đai lưng dừng lại một chút, quan tâm nói: “Tiểu Táo?”
Lộ chân tướng, Đường Táo cũng dứt khoát không giả bộ ngủ nữa, chui đầu ra khỏi chăn lên tiếng nói: “Đồ nhi có chút mệt mỏi, cho nên nghỉ ngơi trước.” Lúc trước đều là nàng hầu hạ sư phụ trước, sau đó mới lên giường nằm.
Hiện giờ Trọng Vũ đã đem tiểu đồ nhi đặt lên đầu quả tim rồi, nào dám trách móc điều gì, thấy thần sắc nàng uể oải, cởi nhanh quần áo rồi đi đến bên giường, nghiêng người qua nhìn tiểu đồ nhi, “Nơi nào thấy không thoải mái?”
Sư phụ quan tâm đến, nếu là lúc trước Đường Táo sẽ rất vui mừng, nhưng hôm nay lại có chút không giống nhau, giường rất lớn, nàng đem thân mình lui vào một góc, nhỏ giọng nói: “Đồ nhi không có việc gì, chỉ là có chút hơi mệt mà thôi.”
Thấy tiểu đồ nhi xa cách với mình như vậy, Trọng Vũ có chút không vui, nhưng nghĩ đến việc hôm qua đã hứa với nàng sẽ sửa đổi tính cách, liền không nói lời nào nữa, duỗi tay nhéo nhéo mặt nàng, ôn nhu nói: “Ngủ đi.”
Nghe thanh âm ôn hòa của sư phụ, Đường Táo nhắm mắt, trong lòng không thèm nghĩ đến những chuyện khác nữa, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Nhưng Trọng Vũ mãi vẫn không ngủ được, một màn buổi sáng vẫn luôn tái hiện trong đầu hắn, hình ảnh mỹ lệ kia làm thân mình hắn có chút nóng.
—– cảm giác này thật kỳ quái, làm cho hắn cảm thấy thật xa lạ, nhưng lại không bài xích.
Trọng Vũ nhìn sườn mặt của tiểu đồ nhi, đem chăn che lại thân thể mềm mại của nàng, rõ ràng là hương táo nhàn nhạt quen thuộc, nhưng lại làm trong lòng hắn càng thêm khô nóng.
Cảm giác kỳ quái này làm Trọng Vũ dày vò một hồi lâu, cuối cùng cũng không cản nổi cơn buồn ngủ, đôi tay như thường lệ duỗi ra, đem tiểu đồ nhi bên cạnh ôm vào trong lòng, ngửi hương vị trên người nàng.
Một đêm này, Trọng Vũ phá lệ mơ một giấc mộng, hắn mơ thấy tiểu đồ nhi không một mảnh vải nằm dưới thân hắn, một tiếng rồi lại một tiếng gọi hắn, thanh âm kia so với mọi ngày càng kiểu mị hơn, nhất thời làm tâm hồn hắn rối loạn, cuối cùng….
Vui sướng tràn trề làm Trọng Vũ ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau vẫn là Đường Táo tỉnh dậy trước, nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, sung sướng cười, ngay sau đó lại hơi nhíu nhíu mày.
Người am hiểu trù nghệ thì khứu giác sẽ nhạy bén hơn người thường một ít, hương vị này thật kỳ quái, Đường Táo ngửi ngửi, cuối cùng sửng sốt—- hình như là trên người sư phụ?
Chỉ là…. Sư phụ ưa sạch sẽ như vậy, sao trên người có thể có mùi hương kỳ quái được?
Đường Táo còn đang nghi hoặc, Trọng Vũ liền tỉnh lại, hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của tiểu đồ nhi, lúc này mới nhớ tới cảnh tượng ở trong mộng, nhất thời giật mình, lập tức đem tiểu đồ nhi buông ra.
…… Hắn làm sao có thể mơ thấy mộng này?
“Sư phụ?” Đường Táo con mắt còn nhập nhèm cơn buồn ngủ, xưa nay tư thế ngủ cực tốt, nhưng hôm nay lại có chút hỗn độn, cổ áo có chút rộng mở, lộ ra cái yếm màu vàng, trước ngực lúc ẩn lúc hiện.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Trọng Vũ liền đem ánh mắt chuyển đến chỗ khác, thấy cách ăn mặc của tiểu đồ nhi, lại cảm giác được quần dưới có chút khác thường, nhất thời có chút giật mình, khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống đến đáng sợ.
Đây là….
“Sư phụ, đồ nhi hầu hạ người mặc quần áo nha.” Đường Táo đem áo choàng gác một bên lấy xuống, đi đến trước người sư phụ nhà mình.
“Không cần, ngươi đi chuẩn bị đồ ăn sáng đi.” Trọng Vũ phất phất tay, không liếc mắt nhìn nàng một cái.
Đường Táo “Ân” một tiếng, đem áo choàng trên tay để trên giường, xoay người đi vài bước rồi, bỗng nghĩ tới điều gì đó, xoay đầu nhìn Trọng Vũ nói: “Sư phụ, chờ lát nữa đồ nhi đem chăn đệm đổi mới một lượt.”
Trọng Vũ: “Ân?”
Đường Táo: “Giống như…. Có mùi gì đó rất lạ.”
Trọng Vũ: “…….”
Qua nửa tháng, Đường Táo vì chuẩn bị lễ sinh thần của sư phụ mà hao tổn không ít tâm tư. Sư phụ thích nhất là tài nấu nướng của nàng, chỉ là sư phụ không như nàng, buổi sinh thần này, tất nhiên sẽ là một buổi tiệc lớn, nào cần đến một nhân vật nhỏ bé như nàng làm cơm canh.
Đường Táo chống cằm buồn rầu: Trừ bỏ việc nấu ăn ra, cái gì nàng cũng không thông thạo mấy.
Chớp mắt một ngày nữa đã trôi qua, Đường Táo ngồi một mình trên ghế đá ở hậu viện, vuốt ve hồ lô ngọc treo ở eo, nơi này còn…. Còn một bình đào hoa nhưỡng, một bình khác, đã bị sư phụ đánh nát rồi.
Đường Táo đau lòng, vì sinh thần của sư phụ mà lấy đến hai bình tốt nhất, giờ mất đi một bình, rất đáng tiếc nha.
Trọng Vũ dùng xong bữa tối cũng không thấy bóng dáng của tiểu đồ nhi đâu, hóa ra là ngồi ngây ngốc ở đây. Trọng Vũ môi mỏng khẽ nhếch, ngồi xuống bên cạnh người nàng, nhìn hồ lô ngọc nàng cầm trên tay, liền nhớ tới sự việc ngày ấy, trong tâm không khỏi cảm thấy có lỗi, nói: “Còn đào hao nhưỡng sao?”
Thấy sư phụ tới, Đường Táo ngay lập tức hoàn hồn lại, nghe thấy sư phụ nói thế, liền lấy một bình đào hoa nhưỡng trong hồ lô lấy ra, thật cẩn thận để trên bàn đá, đúng sự thật trả lời: “Còn thừa một vò.”
Nghe thấy giọng nói tiếc hận của tiểu đồ nhi, ánh mắt Trọng Vũ liền ôn nhu đi không ít, nói: “Ngày ấy là vi sư không đúng. Vò này, hôm nay Tiểu Táo liền uống cùng vi sư đi.”
Hôm nay? Đường Táo do dự một chút, nhưng sư phụ đã động thủ, nàng cũng không dám ngăn cản, sư phụ đem bình rượu mở ra, tay trái vung lên, trên bàn đá liền xuất hiện hai chén rượu bạch ngọc.
“Sư phụ, ta…..” Đường Táo thấy sư phụ đang rót rượu cho nàng, vừa định cự tuyệt, lại nghe thấy sư phụ nói: “Chỉ uống một chén, coi như bồi vi sư đi.”
Đường Táo nào dám cự tuyệt sư phụ, ngoan ngoãn gật đầu, cầm lấy chén rượu hơi cúi đầu nhấp một ngụm, đào hoa nhưỡng hương thơm bức người, uống rồi hương thơm còn lưu mãi trong miệng.
Trọng Vũ uống liền bal y, nghiêng đầu nhìn sang, thấy mặt Đường Táo đã ngà ngà đỏ, có chút men say, không khỏi nghĩ thầm: Tửu lượng của tiểu đồ nhi đích xác không được tốt cho lắm.
….. Nhưng bộ dáng đỏ mặt này, rất đẹp.
Vừa thấy dáng vẻ này của nàng, Trọng Vũ càng thêm vui mừng, một lần tiểu đồ nhi uống say ở nơi của Phù Yến, rất vẫn nhớ rất rõ, hiện giờ, hắn cũng muốn tiểu đồ nhi say ở trước mặt hắn một lần, như vậy mới tốt. Nghĩ như thế, Trọng Vũ lại đem rượu rót đầy ly của Đường Táo.
Dù sao bây giờ cũng ở bên cạnh hắn, say liền say.
Bal y vào bụng, đã là cực hạn của Đường Táo, thân hình nhỏ xinh đung đưa đong đưa, rồi sau đó loạng choạng một cái, liền đổ về một bên, Trọng Vũ động tác mau lẹ, liền duỗi tay ra ôm nàng vào trong ngực.
“Sư, sư phụ.” Đường Táo túm lấy vạt áo của Trọng Vũ, thanh âm nói không lên lời, “Đồ nhi không cần thành tiên, đồ nhi chỉ cần sư phụ…. Đồ nhi chỉ cần sư phụ.”
Người xưa có câu: Rượu say thì lời thật.
Nghe được những lời này của Đường Táo, tâm Trọng Vũ đều muốn nhũn ra. Ôm chặt tiểu đồ nhi trong ngực, thanh âm Trọng Vũ cực kỳ ôn nhu: “Vi sư ở đây.” Sợ hắn hung dữ, cuối cùng vẫn là hắn sợ chính mình.
Tiểu đồ nhi vẫn còn đang lãi nhãi, Trọng Vũ nghe xong như đang lọt vào trong sương mù, thấy miệng nàng vẫn luôn ồn ào nói muốn thần tiên, lại nghĩ tới thời điểm vừa mới thu nhận nàng làm đồ đệ, trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất là thành tiên.
“Muốn…. thành tiên đến vậy sao?” Trọng Vũ đem lời nói trong lòng hỏi ra ngoài. Làm thần tiên có gì tốt chứ, còn không bằng cùng hắn ở lại Ma cung, không một ai dám khi dễ nàng, ở lại bên cạnh hắn, chả phải là rất sung sướng đó sao, vì sao còn cố tình phải làm thần tiên?
Đường Táo đem đầu chôn ở trong ngực Trọng Vũ nâng lên, hiển nhiên là đã say khướt, lời nàng nói có chút không rõ, lời nói đứt quãng làm người nghe hiểu lầm.
Nàng chỉ là một quả táo bình thường, tất nhiên trong lòng rất muốn tu tiên. Sau vài lần thiếu chút nữa thì chết, giấc mộng đó càng thêm dữ dội.
“Chỉ là hiện tại…. ta có sư phụ.” Đường Táo ngây ngô cười, đặt mạnh chén rượu lên bàn, đầu hướng tới lồng ngực Trọng Vũ cọ cọ.
Trọng Vũ cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của tiểu đồ nhi, nhất thời không nói gì, hắn thấy nàng ngoan ngoãn rúc vào trong lòng ngực mình, khóe miệng cong lên, làm tâm tình của hắn cũng tốt lên không ít. Hắn duỗi tay nhéo nhéo mặt nàng, uống xong rượu, gương mặt nàng có chút nóng, nhưng vẫn mềm mại khiến hắn luyến tiếc khi phải buông tay, “Vi sư đáp ứng ngươi, sẽ giúp ngươi tu luyện thành tiên.”
Thanh âm của sư phụ rất ôn nhu, Đường Táo ngẩng đẩu lên, cong môi ngây ngô cười, đôi mắt sáng lấp lánh: “Thật vậy chăng?”
Uống rượu xong, gương mặt tiểu đồ nhi đỏ rực, cực kỳ giống một quả đào chín mọng, Trọng Vũ thật muốn cúi xuống cắn một ngụm, nhìn đến đôi môi phấn nộn của tiểu đồ nhi, lại ngơ ngẩn.
….. Kỳ thật, còn có thể làm cách khác.
Hồi lâu……
Hắn cúi đầu xuống, chậm rãi ngậm lấy đôi môi của tiểu đồ nhi, nhẹ nhàng mút vào một ngụm, hương rượu nhàn nhạt quanh quẩn bên trong miệng, cánh môi lại càng thơm ngọt mềm mại.
“Ân…. Sư phụ, đừng ăn ta.” Đường Táo mơ hồ không rõ lẩm bẩm một tiếng.