Đường Táo miễn cưỡng không dám nhớ tới vừa nãy nữa, chỉ cảm thấy cả người như bị cái gì đó nghiền qua. Rõ ràng sư phụ đã hứa về sau không phóng túng như vậy nữa nhưng lại cố tình bảo không khống chế được, lúc sau nàng từ bỏ, sư phụ vẫn làm không biết mệt.
Đường Táo vén chăn đệm lên, sư phụ cũng thật là cầm thú, Đường Táo nghỉ ngơi một lát rồi trở lại Kiêm Gia Các dùng bữa.
Một buổi chiều bị hành hạ, nàng sắp chết đói rồi.
Hải Đường nhìn phu nhân mình dùng bữa nhanh như vậy, liền biết phu nhân ở chỗ trang chủ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Vẫn nghĩ là trang chủ không thích nữ nhân, bọn hạ nhân còn nghị luận trang chủ và nhị trang chủ… nhưng nhìn tình hình hiện giờ không phải là trang chủ đoạn tụ, mà là chưa gặp được phu nhân mà thôi.
Phu nhân là tiểu cô nương nũng nịu như vậy, tất nhiên là làm cho người ta thương tiếc, tuy rằng dung mạo không được tuyệt sắc như Phù Nguyệt nhưng cũng xem như là đáng yêu. Hơn nữa băng cơ ngọc cốt, trắng trẻo mềm mại, trang chủ không thích mới là lạ. Tiểu cô nương như vậy tất nhiên là phải để trong lòng bàn tay để yêu thương.
“Phu nhân, người ăn chậm một chút.” Đã nhiều ngày ở chung, Hải Đường biết tính tình phu nhân cực kỳ hiền hòa, liền không câu nệ tiểu tiết.
Quai hàm Đường Táo phình ra, Hải Đường vội bới thêm một chén cơm nữa mang qua, Đường Táo uống một ngụm canh mới thỏa mãn nở nụ cười.
Tuy rằng sư phụ đã giúp nàng tắm rửa rồi nhưng Đường Táo vẫn cảm thấy không được thoải mái lắm, trên người đau dữ dội. Hải Đường thấy thế, vội đến gần xốc áo phu nhân lên nhìn một cái, liền thấy bên trong từng mảng xanh tím.
“Trang chủ cũng quá độc ác rồi.” Hải Đường thốt ra.
Một viên ngọc trắng mịn như vậy, giờ lại biến thành bộ dáng này.
Trên mặt Đường Táo tuy rằng có chút nóng nhưng Hải Đường cũng không phải là người ngoài, liền nói một câu: “Bôi thuốc lên là được rồi.” Nàng nghĩ lúc đấy mình như một miếng bánh phù dung, bị sư phụ ăn đến sạch sẽ.
“Ân.” Hải Đường mang Đường Táo đến bên giường, rồi sau đó cầm thuốc bôi lên.
Kỳ thật hôm nay Đường Táo cũng cảm thấy sư phụ có chút kỳ quái, đặc biệt là lúc làm chuyện đó, không ôn nhu giống như mọi hôm nữa mà còn hung hăng làm nàng. Chỗ kia đã được bôi dược rồi nhưng vẫn còn thấy đau, sư phụ không nhìn thấy tất nhiên cũng sẽ không bôi được hết.
Bôi thuốc xong, trời đã tối, thân mình Đường Táo đau nhức, trong lòng cũng có chút không vui, liền không tự mình làm bữa tối nữa, mà nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Ước chừng một canh giờ sau thì sư phụ đến.
Đường Táo đang nhắm mắt nghỉ ngơi chợt phát hiện có người ôm lấy nàng. Đường Táo biết là sư phụ, khó có được một câu hờn dỗi: “…Ta muốn ngủ.”
Trọng Vũ nắm lấy tay nàng đưa đến bên môi hôn một cái: “Không được ngủ, đợi buổi tối rồi ngủ.”
Đường Táo bất mãn mở to mắt ra, đầu nhỏ nhẹ nhàng cọ vào người hắn: “Đều tại chàng.”
“Ân, trách ta.” Trọng Vũ theo ý nàng, bỗng ngửi thấy mùi hương lại trên người nàng, nghi hoặc nói: “Có mùi gì vậy?”
Vành tai Đường Táo ửng đỏ, thấp giọng nói: “Là thuốc mỡ.”
Nghe ngữ khí này của nàng Trọng Vũ biết thuốc đó bôi cái gì, hơi xin lỗi nói: “Về sau ta sẽ chú ý một chút, sẽ không đau nữa.” Lúc ấy hắn nghe nói người trong lòng nàng là hắn, hắn mới không thể khống chế được mình nữa.
Nàng tốt như vậy làm cho hắn khó có thể kiềm chế được.
“Ân.” Thấy thái độ sư phụ thành khẩn như vậy, Đường Táo không tức giận nữa, cũng không hỏi vì sao hắn tức giận, chỉ ngoan ngoãn tựa vào ngực hắn.
ở Kiêm Gia Các dùng bữa tối xong, hai người liền lên giường, Đường Táo thấy sư phụ cởi quần áo ôm lấy nàng, muốn nói cái gì đó, nhưng không biết mở lời như thế nào. Sư phụ ôm nàng vào lòng, lập tức hôn xuống cái trán của nàng, ôn hòa nói: “Ngủ đi.”
Là mình đã lo lắng dư thừa. Đường Táo thở ra một hơi.
Thấy nàng im lặng như vậy, Trọng Vũ cười ra tiếng: “Sợ ta khi dễ nàng sao?”
Hơi thở của sư phụ ở ngay vành tai nàng, thổi ra hơi ấm làm nàng cảm thấy hơi ngứa.
Rõ ràng là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng nhưng lúc này lại giống như một nữ tử đang đề phòng lang sói, Trọng Vũ biết buổi chiều hôm nay hắn hơi quá, tuy rằng nàng không nói gì nhưng trong lòng chắc chắn là không thích hắn như vậy.
“Có một số việc, nếu nàng không thích có thể nói cho ta biết.” Trọng Vũ tức giận nói lên. Hắn biết nàng da mặt mỏng, nàng sợ làm cho hắn tức giận. Nhưng đối với hắn mà nói, hắn chỉ muốn được yêu thương nàng, hưởng thụ cảm giác hai người làm tình vui vẻ với nhau.
“Không, không phải…” Đường Táo cắn môi, bên tai nóng đến nổi đỏ bừng, nhưng may là sư phụ không nhìn thấy.
Lời nàng nói ngượng ngùng như vậy, Trọng Vũ cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ hôn hai má nàng, ôn nhu nói: “Ta hiểu được.”
— nàng cũng rất thích.
Khóe miệng Trọng Vũ nhịn không được giơ cao lên.
Đường Táo cũng không nói câu nào nữa, chỉ đem đầu tựa sâu vào trong lòng sư phụ, giả bộ đi vào giấc ngủ.
Qua hồi lâu, Đường Táo nghe thấy tiếng hít thở đều đều ở bên cạnh, mới giơ tay lấy cây trâm dấu dưới gối ra. Cây trâm ngọc phát ra ánh sáng, Đường Táo không khỏi hít vào một hơi. Nàng nâng mắt lên nhì sư phụ, tuy rằng bộ dáng khác với lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng Đường Táo biết, sư phụ đã ôn nhu hơn rất nhiều rồi.
“Tiểu Táo…”
Sắc mặt Đường Táo trắng bệch, nhét nhanh cây trâm xuống dưới gối, cúi đầu ừ một tiếng, thật lâu sau không thấy sư phụ nói thêm gì mới biết chẳng qua là đang nói mớ.
“Không được nghĩ tới người khác.” Sư phụ nắm eo nàng thật chặt, rồi sau đó chậm rãi nói: “Ta sẽ đối tốt với nàng… ta sẽ đối tốt với nàng…”
Lời này nghe có chút tính khí trẻ con.
Đường Táo không biết nên nói cái gì, ánh mắt có chút ấm ướt, sư phụ đang lo lắng điều gì? Nàng nhớ rõ ràng nàng đã nói nàng thích hắn rồi. Chỉ là… Đường Táo nhớ lại sự khác thường chiều nay của sư phụ, hiện giờ còn là những lời nói ở trong mộng này nữa.
Ánh mắt nàng cụp xuống —- sao sư phụ có thể nghĩ là trong lòng nàng có người khác được?
Đảo mắt đã tới lễ trung thu, trong lòng Đường Táo tính toán, ngày mai là ngày cuối cùng của nàng.
Kỳ thật nàng có rất nhiều cơ hội để thu hồn phách của sư phụ, nhưng mỗi lần muốn là nàng không thể nào hạ thủ được.
Nàng biết, trong này chỉ là ảo cảnh. Chờ ra khỏi ảo cảnh, cứu sư phụ trở về, tất cả những sự việc đã diễn ra trong đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ. Tỉnh mộng, cái gì rồi cũng không còn nữa, thân thể của sư phụ có thể tốt lên.
Vậy là đủ rồi.
Nhưng tại sao trong lòng nàng lại luyến tiếc?
Lần đầu tiên lúc động phòng hoa chúc, sư phụ cầm lấy tay nàng mới không để cho nàng kịp cất cây trâm đi. Hết thảy đều xảy ra rất tự nhiên là cho lòng nàng khổ sở không buông, nhưng ở ảo cảnh này nàng cùng sư phụ cuối cùng cũng đã thành thân, hơn nữa còn là vợ chồng sống rất hạnh phúc.
Vợ chồng ân ái như keo sơn. Nếu đây là mơ nàng không muốn tỉnh lại.
Để qua Trung thu đi, Đường Táo tự nói với chính,mình.
Từ lần náo loạn buổi chiều hôm đó, sư phụ không có khi dễ nàng nữa. Nhưng những lúc buổi tối không ngủ được, cũng phải đi tắm rửa ít nhất là một lần, sau đó mới ôm nàng ngủ. Ngày đầu tiên nàng còn đau nên cũng không nói gì, nhưng đến ngày thứ hai không nhịn được đau lòng sư phụ, lúc này mới chủ động… nhưng sư phụ chỉ hôn nàng, không làm gì khác nữa.
Hôm nay là trung thu, sư phụ cũng đã nói qua sẽ dẫn nàng ra ngoài đi dạo một vòng, muốn bồi nàng chơi thật vui.
Đường Táo tất nhiên là rất vui vẻ, nhưng nhìn ánh mắt của sư phụ lại có chút do dự. Lên đến xe ngựa, nhìn thấy Phù Yến cùng Phù Nguyệt, lúc này mới thở ra một hơi.
—- có Phù Yến sư thúc ở đây chắc chắn sẽ không có việc gì.
Sư phụ thường ngày nhìn như tiên quân, Phù Nguyệt lại là mỹ nhân tuyệt sắc, Phù Yến sư thúc cũng là một nam tử ôn nhuận tuấn tú, hiện giờ đang đi ở trên đường làm cho bao nhiêu người dừng bước chân lại.
Đường Táo nhíu mày suy nghĩ: Chắc chỉ có mỗi nàng là trông bình thường.
Ở bên ngoài sư phụ thường không nói chuyện, dọc đường đi chỉ có Phù Yến sư thúc cùng Phù Nguyệt nói chuyện một chút, nàng chỉ lẳng lặng đi cùng sư phụ, thấy hai người họ ngẫu nhiên hỏi mới trả lời một câu. Nghĩ đến ngày mai phải rời khỏi ảo cảnh này, trong lòng Đường Táo không vui vẻ được.
Nhận ra tâm tư của nàng bất thường, lúc dùng bữa tối xong Trọng Vũ liền đem nàng ôm vào ngực, xoa đầu nàng hỏi: “Không vui sao?” Dọc đường đi thấy nàng nói không được mấy câu, vốn là định mang nàng ra ngoài đi ngao du, nhưng không thấy nàng vui vẻ giống như trong tưởng tượng.
Đường Táo lắc đầu: “Không có, ta rất vui.” Thấy sư phụ không tin, nàng liền ngẩng đầu hôn hắn.
Trọng Vũ không nhịn được cười lên, định trêu chọc nàng một phen, đè nàng xuống hôn rất lâu, nhưng không ngờ lại có người đứng ở cửa ho nhẹ một tiếng.
Làm hỏng chuyện tốt của sư huynh thật sự là có chút không tốt, Phù Yến hơi hơi cảm thấy xấu hổ, nhưng Phù Nguyệt đứng bên cạnh lại nghiêm trang nói: “Đêm nay phố xá rất náo nhiệt, các ngươi không ra ngoài đi ngao du sao?”
Sư phụ không thích náo nhiệt, hơn nữa… lại không nhìn thấy.
Đường Táo muốn mở miệng nói không đi, nhưng sư phụ lại nắm lấy tay nàng: “Đi.”
Trăng sáng, trời đêm nở rộ pháo hoa, Đường Táo không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, cảnh đẹp như vậy, nhất thời có chút thất thần.
“Đẹp quá.”
Đường Táo không khỏi tán thưởng nói ra tiếng, lại thấy có người nắm tay nàng, Đường Táo hoàn hồn, cắn cắn môi, nói: “Ta…”
“Đẹp sao?” Trọng Vũ không thích mấy cái vụ ồn ào náo nhiệt như này, nếu là trước kia, đánh chết hắn hắn cũng sẽ không đi, nhưng hiện giờ bên người lại xuất hiện thêm nàng — tuổi cô nương mười sáu tuổi,tất nhiên là thích nhất những lúc náo nhiệt.
Nghe âm thanh mọi người tán thưởng xung quanh, pháo hoa này, nhất định là rất đẹp.
Đáng tiếc..
Đường Táo không biết nên trả lời như nào, pháo hoa này tất nhiên là rất đẹp, cảnh trí xung quanh lại tốt như vậy, nhưng sư phụ lại không nhìn thấy. Trong lòng Đường Táo có chút khó chịu, cũng không ngại xung quanh có nhiều người, kiễng chân lên hôn mặt hắn, nhìn thấy mọi người xung quanh chỉ lo xem pháo hoa mà không có ai để ý đến hai người họ, lúc này mới thở ra một hơi.
“Tất nhiên là không đẹp bằng phu quân.” Thanh âm Đường Táo mềm nhũn.
Trọng Vũ nở nụ cười, ôm lấy nàng nhéo nhéo chỗ mềm mại của nàng, tiếng nói trầm thấp: “Vậy đêm nay ta sẽ cho nàng hết.”
Đường Táo đỏ mặt, không thèm nhắc lại, chỉ giương mắt lên nhìn hắn, thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên, liền biết tâm tình sư phụ không tồi.
Giống như một tiểu hài tử vậy.
Phù Yến thấy sư huynh và Đường Táo vô cùng thân thiết, trong lòng có một tia vui mừng, liền cách xa họ một chút, để cho hai người bọn họ có không gian riêng, nhưng Phù Nguyệt bên cạnh lại có chút cảm khái nói: “Không ngờ có một ngày ta lại có thể nhìn được cảnh như này.”
Phù Yến nghe thế nhíu mày: “Không phải lúc trước còn ồn ào muốn gả cho sư huynh sao?”
Mắt đẹp của Phù Nguyệt trừng hắn: “Nói bừa.” Nàng chẳng qua chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi.
Dung mạo nàng xinh đẹp như vậy tất nhiên là bị không ít người đi đường đánh giá, Phù Yến nhìn có chút tức giận, nhịn không được nắm lấy tay của nàng.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên nắm tay nhưng lúc trước là trên danh nghĩa huynh muội, ngày ấy biết nàng bày ra một cái bẫy lừa hắn là đã bị kẻ khác khinh bạc, lúc đấy hắn mới thổ lộ tâm tư của mình, nói là sẽ lấy nàng. Chỉ là hắn thông mình, tất nhiên không thể gạt được lâu nên ngày thứ hai nàng đã nói với hắn.
— chỉ là đã không còn kịp rồi, hắn đã đáp ứng sẽ cưới nàng.
“Nếu không có sự việc kia thì huynh định khi nào mới nói cho ta biết?” Nếu không phải nàng nói mình bị mất trong sạch, sẽ không thể lấy chồng được nữa, hắn sẽ nói ra những lời kia rồi trấn an nàng sao? Kỳ thật lúc hắn bày tỏ tâm tư của mình, trong lòng nàng trừ bỏ kinh ngạc ra thì còn có vui mừng.
Sau đó nàng lại hiểu được rằng, mấy năm nay bên ngoài không có nam tử nào khác thích nàng đều là bởi vì vị huyn trưởng này.
Hắn dám làm như vậy!
Bất quá —-
Phù Nguyệt không tức giận, đưa tay rút về, nhưng Phù Yến lại không buông tay, Hai má Phù Nguyệt ửng đỏ, quay đầu đang muốn nói chuyện đã thấy Phù Yến lẳng lặng nhìn nàng. Sau đó hắn tiến lên một bước, ôm nàng vào trong lòng ngực.
“Huynh…” Nhiều người như vậy, hắn định làm cái gì?
“Thực xin lỗi.” Âm thanh Phù Yến trầm thấp nói: “.. Ta rất sợ.”
Hắn xưa nay vẫn lấy danh nghĩa huynh trưởng nuôi lớn nàng. Từ nhỏ đến lớn, đều cưng chiều nàng, hắn sợ nếu biết tâm tư này nhất định sẽ bỏ hắn đi thật xa. Tất nhiên sau đó hắn cũng hiểu ra, định nghĩ cách tránh xa nàng nhưng không đến mấy ngày lại bỏ cuộc. Hắn không dám tiến lên, cũng không muốn lùi lại phía sau.
Phù Nguyệt không nhịn được nở nụ cười, nhẹ nhàng đánh hắn một cái: “Ngu ngốc.”
“A Nguyệt, ta…” Phù Yến định nói điều gì đó, lại nghe được thanh âm của sư huynh. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy cách đó không xa, chỉ thấy có một thân ảnh màu trắng đứng đấy nhưng bên cạnh không thấy bóng dáng tiểu cô nương đâu cả.
Trong lòng Phù Yến “lộp độp” một cái, nhất thời cảm giác được có chút không ổn.
Đường Táo bị người ta đánh ngất xỉu.
Nhìn thấy một tiểu nữ nhi bị ngã bên đường, nàng mới đi qua giúp đỡ một chút, nhưng lại bị người phía sau đánh ngất xỉu, sau đó không biết bị đưa đến nơi nào.
Nàng giật giật tay, tay bị dây thừng chói chặt, không thể động đậy.
Mắt bị miếng vải đen che lại, nhìn không thấy gì hết, trong đầu hỗn loạn, thân mình mềm yếu vô lực. Đường Táo dùng sức dí ngón tay mình vào tâm, cố gắng giúp mình thanh tỉnh.
Không thấy nàng, sư phụ nhất định sẽ lo lắng.
Một trận ồn ào dồn vào trong tai Đường Táo. Hình như là có hai nam tử, lời nói còn có chút dơ bẩn.
Đường Táo có ngốc đến đâu cũng biết hai người bọn họ nói cái gì, nhất thời trong lòng sốt ruột, thân mình giật giật.
“Tiểu cô nương này nước da trắng mịn, bộ dáng mềm mại, cố gắng có thể bán được một cái giá tốt.” Một người nam nhân trong đó nói.
“Bộ dáng này đương nhiên có thể bán lấy giá tốt, nhưng dung mạo cũng không phải là tuyệt sắc, người nhìn đi, nhất định là một vưu vật…” Một người nam nhân khác lại nói, lời nói còn đáng khinh hơn nhiều.
Miệng bị bịt, Đường Táo chỉ có thể “Ngô ngô ngô” kêu một tiếng, có người đến sờ mặt nàng, nàng sợ hãi chạy đến một góc — nàng hy vọng sư phụ sẽ nhanh tới cứu nàng.
“Từ từ, ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì? Đương nhiên là làm điều mà lão tử thích nhất, để ta thử nghiệm trước, nếu dùng tốt, ta sẽ không bán.”
Đường Táo muốn lùi lại phía sau nhưng chạm phải bức tường lạnh như băng, nàng giãy dụa, có một nam tử khác đè xuống người nàng, rốt cuộc cũng chỉ là nử tử mảnh mai yếu đuối làm sao có thể địch nổi một nam tử như vậy, còn một nam nhân khác bắt đầu cởi y phục của nàng.
Đường Táo cảm thấy thật dơ bẩn.
Nam nhân kia sờ đến đầu vai nàng, một mùi hương xa lạ truyền vào mũi nàng, Đường Táo phát điên muốn đạp hắn bay xa.
Thật không ngờ đột nhiên lại đá một cước, nam nhân đó âm thầm mắng một tiếng, sau đó hung hăng đánh nàng một cái.
Trên mặt rất đau làm Đường Táo khóc ra tiếng.
Lúc sau bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc, sau đó là tiếng rống của hai nam nhân kia, Đường Táo sợ tới mức không dám động đậy, thân mình nho nhỏ cuộn lại một góc, bối rối tới cực hạn. Đến lúc được ôm vào một vòng ngực quen thuộc, Đường Táo mới lơi lỏng cảnh giác, nhịn không được khóc lớn lên.
“Đừng sợ.” Trọng Vũ ôm nàng vào ngực, thấp giọng an ủi một câu.
Phù Yến nhìn hai nam nhân miệng phun máu tươi nằm hấp hối trên mặt đất, cảm thấy cả kinh: Lực đạo này của sư huynh sợ là điên rồi!
Nhưng cũng đúng thôi, nếu đó là A Nguyệt, chỉ sợ hắn cũng sẽ điên mất.
Phù Yến nhìn hai người đang gắt gao ôm nhau đằng kia, rốt cuộc thở ra một hơi.
— May là Đường Táo không có chuyện gì, bằng không sư huynh hắn…
Ở Phượng Ngự Sơn mười ba năm, ở Ma cung ba năm, Đường Táo đã bao giờ phải chịu cảnh như vậy? Rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương, tất nhiên sẽ không tránh khỏi sợ hãi.
Nghe được tiếng khóc của nàng, tâm Trọng Vũ như bị ai đó đâm vài nhát, hắn lại để nàng bị bắt đi lúc đang ở cùng hắn, còn suýt nữa bị..
Hắn dựa vào cái gì mà ghen tị, ghen tị trong lòng nàng có người khác?
Dựa vào cái gì mà khi dễ nàng?
Hắn chẳng qua chỉ là một người mù, ngay cả người yêu mình cũng không bảo vệ được.
Hương thơm quen thuộc đột nhiên biến mất, bên người toàn là âm thanh xa lạ của người khác, không nhận được sự tồn tại của nàng, một khắc kia, hắn cảm giác máu toàn thân hắn đều nóng lên.
… Hắn chỉ là một người mù mà thôi.