Đường Táo muốn ôm lấy sư phụ, nhưng thân thể dần dần mất đi ý thức, cả người như lềnh bềnh trên mặt nước. Qua rất lâu, bên tai mới truyền đến vài tiếng nghị luận, Đường Táo cố gắng mở to hai mắt, phát hiện trên đỉnh đầu là một mảnh đỏ thẫm.
Rèm màu đỏ, chăn đệm màu đỏ, Đường Táo dừng lại một chút, lập tức kịp phản ứng.
Đây là tân phòng của nàng và sư phụ, vậy…sư phụ đâu?
Đường Táo sờ tay sang bên cạnh, phát giác một trận lạnh như băng. Nàng lẳng lặng nhìn bài trí của căn phòng, cắn môi, không nói lên lời.
Đường Táo giật mình.
Không đúng, nơi này không phải là trúc ốc ở rừng đào mà là một địa phương xa lạ. Nàng nhìn xiêm y trên người mình, giá y đỏ thẫm tinh xảo, làm cho nàng có cảm giác lạnh buốt.
Nàng biết đây là ảo cảnh, nhưng áo cảnh này — là lúc nàng mới gả.
Nàng không biết người nàng gả cho có phải là sư phụ hay không, nếu như không phải, may mắn đây chỉ là trong ảo cảnh, nàng cũng thoải mái hơn một chút.
“Phu nhân đã tỉnh, nô tỳ hầu hạ phu nhân rửa mặt thay quần áo.”
Nghe thấy âm thanh, Đường Táo nhìn nha hoàn đang đứng nhu thuận ở bên cạnh giường, nhìn dung nhan của nha hoàn này rất quen thuộc, không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Hải Đường?” Đây không phải là cung tỳ Hải Đường trong Ma cung sao?
Hải Đường hơi sửng sốt một chút, không nghĩ tới phu nhân lại biết tên của nàng. Sau đó lập tức khom người, trên mặt lộ ý cười nhàn nhạt, nhìn nhu thuận thư thái.
Đường Táo nhìn cảm thấy có chút không thích hợp, nghĩ tới điều gì đó, lập tức chạy ra khỏi phòng, làn váy có chút dài, uốn lượn thiết tha, làm cho người nhìn cảm thấy kinh diễm không thôi. Hải Đường sửng sốt trong chốc lát, sắc mặt trắng bệch, lập tức đi theo, thất thanh gọi phu nhân.
Đường Táo không biết chỗ này là chỗ nào, trong đầu chỉ có suy nghĩ tìm cho bằng được sư phụ.
Hành lang dài uốn lượn, lầu các cao lớn.
Đều là cảnh sắc vui mừng.
Chỗ này rất xa lạ, Đường Táo tìm nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng sư phụ đâu, nàng ngơ ngác đứng trên con đường mòn trải đá cuội, nhìn hoa cỏ trong viện.
Bên hai bỗng nghe được hai chữ “Trang chủ”, âm thanh này có chút quen tai, Đường Táo trốn vào gần đấy, Hải Đường phía sau cũng không thấy bóng dáng đâu cả. Nàng quay đầu nhìn, cách đó không xa thấy một nam tử áo xanh nhanh nhẹn đi tới, đầu tiên là một trận kinh hỉ, lúc sau trong lòng cũng “lộp bộp” một chút.
Là Phù Yến sư thúc.
Nhưng nghe thấy xưng hô của tỳ nữ kia, lại là trang chủ của thôn trang này. Đường Táo nhíu mày, nhớ tới lúc vừa rồi Hải Đường gọi nàng là … phu nhân? Đường Táo không dám suy nghĩ nữa, làm thế nào mà ở trong ảo cảnh này nàng lại gả cho sư thúc?
Đường Táo gấp đến độ muốn khóc.
“Sao chưa thay xiêm y mà đã chạy đến đây?”
Một trận thanh âm vang lên, có chút quen tai. Đường Táo hé khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy u sầu ra, chân mày nâng lên. Nàng nhìn sư thúc trước mắt, nhất thời không nhịn được “Oa” một tiếng khóc nức nở.
Phù Yến có chút bị dọa rồi.
Hắn thấy một tiểu cô nương một thân giá y đỏ thẫm đứng đó khóc, nhìn qua chứa rất nhiều ủy khuất, vội hỏi: “Ngươi khóc cái gì? Ta lại không có khi dễ ngươi?”
Nàng làm sao có thể không khóc được? Vô duyên vô cớ lại bị gả cho người ta, mà người đó không phải ai khác mà chính là sư thúc của mình.
Hắn nghe nói sư huynh mình không động phòng với tiểu cô nương nũng nịu này, hóa ra là sư huynh làm thật.
Tiểu cô nương này thoạt nhìn mới chỉ mười sáu tuổi, đang là độ tuổi đẹp nhất, nhìn cực kỳ thanh lệ, xinh đẹp động lòng người.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Cả đời của cô nương gia chỉ có một lần động phòng, thế mà lại phải trải qua đêm ấy một mình lạnh băng, quả thật có chút đáng thương. Phù Yến nhìn nàng, nhớ tới muội muội được mình nuông chiều từ nhỏ kia, nhất thời tâm sinh thương tiếc, vội ôn nhu nói: “Tốt lắm, đừng khóc. Nếu không ta đem ngươi đi gặp sư huynh của ta, làm cho hắn phải nói lời xin lỗi với ngươi.”
Phù Yến nghĩ tiểu cô nương này khóc là do đêm tân hôn bị vắng vẻ, hiện giờ trong lòng thấy ủy khuất.
Bất quá nói như thế nào thì cũng đã thành thân rồi. Sư huynh hắn phải có trách nhiệm.
Nghe vậy, Đường Táo mới ngừng nước mắt, một đôi con ngươi to tròn có chút hồng hồng, lẳng lặng nhìn Phù Yến, ngơ ngác hỏi: “Sư.. sư huynh?”
Bộ dáng ngốc nghếch như vậy, thật có vài phần giống con mèo tuyết hắn đang nuôi dưỡng kia, tâm tình Phù Yến tốt lên, vuốt cằm nghĩ thầm: lấy tính tình của sư huynh hắn, chỉ sợ đến khăn voan còn chưa lén lên đi.
Thật đáng thương cho tiểu cô nương này, thế nhưng lại gả cho sư huynh hắn. Phù Yến tiếc hận không thôi.
“Ân, là phu quân của ngươi, cũng là chủ nhân của thôn trang này.” Phù Yến giải thích.
Cho nên nói… người nàng gả cho không phải là sư thúc, mà là sư phụ?! Đường Táo kinh hỷ không thôi, liên tục gật đầu: “Cầu sư thúc mang ta đi.”
Xưng hô này làm cho Phù Yến nhíu mày, khóe miệng gợi lên, cười nói: “Sư thúc cái gì, gọi ta Phù Yến là được rồi. Sư huynh ta đã hai mươi tám, hiện giờ vất vả lắm mới thành thân, tuy rằng… tính tình hắn có chút không tốt, cũng chưa nói chuyện yêu đương bao giờ, nhưng nếu ngươi ngoan ngoãn một chút, hắn cũng sẽ không khi dễ ngươi.”
Nói lời này ra, Phù Yến có chút chột dạ.
Cái này Đường Táo tất nhiên là biết, đưa tay xoa nước mắt trên mặt, cười gật đầu nói:”Ta đã biết sư… Phù Yến.” Xưng hô này mặc dù có chút khó sửa, nhưng nhìn tình hình bây giờ, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Điều nàng lo nhất bây giờ là nên gọi nhưu thế nào… vẫn gọi là sư phụ sao?
Hay là phu quân?
Hai chữ này làm mặt Đường Táo có chút nóng. Nàng nhớ ở ảo cảnh trước sư phụ cũng bắt nàng gọi hắn là phu quân, thật vất vả mới thành thân được, nhưng vẫn chưa có cơ hội… Nghĩ đến đây, Đường Táo đưa tay sờ lên tóc, cây trâm kia quả nhiên vẫn ở trên đầu nàng.
Đi theo Phù Yến, trên người nàng còn mặc giá y nên khi đi qua bọn họ nhân đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng. Đường Táo nghi hoặc, nếu nàng nhìn không lầm, trong tất cả những ánh mắt này đều là một cảm xúc đồng tình với nàng.
Có… có chuyện gì xảy ra vậy?
“Cái kia..” Phù Yến dừng bước chân, khụ một tiếng, nhìn tiểu cô nương đang đi phía sau mình, nói: “Tính tình sư huynh ta không được tốt lắm, chỉ cần ngươi không làm hắn tức giận, hơn nữa hai người cũng đã thành thân, hắn sẽ là phu quân của ngươi, về sau… sư huynh của ta liền giao cho ngươi.”
Khó có được lúc thấy Phù Yến sư thúc lại dong dài như vậy, hay lập lại tính tình của sư phụ. Đường Táo ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Ta đã biết, ta sẽ hảo hảo chiếu cố sư.. phu quân.” Đường Táo súy chút nữa gọi sai, nhanh chóng sửa lại.
Dứt lời, chỉ thấy mai má của tiểu cô nương nhiễm lên một tầng ửng đỏ, nhìn kiều diễm lên rất nhiều, nhan sắc như vậy, mặc dù không bằng được muội muội của hắn, nhưng cũng dễ dàng động lòng người.
Đường Táo đưa hai tay sờ má, quả thực có chút nóng, liền cụp mắt xuống, không nhìn Phù Yến sư thúc nữa.
“Phía trước chính là Di Lan Cư nơi sư huynh ở, ngươi đi vào là sẽ thấy hắn, chỉ là…” Phù Yến còn chưa nói xong liền nghe thấy bên trong Di Lan Cư truyền đến một trận tiếng vang. Tiếng giận dữ nghe rất to, Đường Táo biết đấy là thanh âm của sư phụ, nhất thời trong lòng kích động, vội vàng chạy qua.
Nhìn thân ảnh nhỏ xinh màu đỏ trước mặt, Phù Yến nghĩ thầm trong lòng một tiếng không ổn, giờ phút này chỉ sợ tâm tình của sư huynh không tốt, nếu tiểu cô nương này đi vào, chỉ sợ… nghĩ đến đây, Phù Yến cũng chạy nhanh theo.
Tiểu cô nương này cũng không phải là bình hoa sứ, nếu sư huynh chẳng may quăng ngã nàng, vậy hậu quả…
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Đường Táo mới vừa bước tới cửa, liền thấy hạ nhân từ bên trong đi ra. Cũng không biết vì cái gì mà sợ hãi như vậy, vài hạ nhân chân tay run lên, chạy trối chết khỏi Di Lan Cư, Đường Táo dừng lại, nhìn mấy người… nô tài kia, trong lòng nghi hoặc, rồi sau đó bước vào Di Lan Cư.
Nhìn một mảng hỗn độn ở trên đất cùng cái bàn bị ném về một góc, Đường Táo có chút sửng sốt. Rồi sau đó nàng nhìn thấy một nam tử mặc áo bào trắng đang ngồi im lặng ở trên ghế, khuôn mặt quen thuộc nàu làm cho trong lòng Đường Táo cảm thấy một trận lo lắng, cái mũi có chút chưa xót.
“Sư..”
“Cút!” Đường Táo thấy sư phụ liếc mắt nhìn mình một cái, thanh âm lạnh thấu xương, giống như sương lạnh mùa đông.
Khuôn mặt nhỏ đang nhiễm ý cười chợt vơi hẳn đi, Đường Táo nhìn sư phụ đang ngồi xa cách mình vài bước, trong lòng chua xót cực kỳ.
Nàng nên làm thế nào đây?
… SƯ phụ hắn, lại không nhớ ra nàng sao?
Đêm động phòng hoa chúc, nàng nhớ mang máng sư phụ tự mình xưng “Vi sư”, trong lòng nàng một đường hy vọng, nhưng hôm nay thấy sư phụ ngồi đây, vẫn bộ dáng đấy — nhưng sư phụ lại quên mất nàng.
Trong lòng Đường Táo ủy khuất, thầm nghĩ: Có thể nhìn thấy được sư phụ là đủ rồi.
Hiện giờ hai người bọn họ đã thành thân, mặc kệ có phải là do sư phụ không thích nàng nhưng vẫn cưới nàng đi chăng nữa, kết cục cũng đi định sẵn rồi. Nàng là nương tử của hắn, mà hắn, là phu quân của nàng.
Sắc mặt Trọng Vũ dọa người, cau mày nói: “Cái gì vậy, còn không mau cút!”
Vừa nghe thấy ngữ khí này, Đường Táo mới hiểu được tại sao Phù Yến sư thúc luôn miệng nhắc nhở nàng về tính tình của sư phụ, tính tình như vậy, thật không tốt chút nào. Bất quá, lúc trước nàng đi theo bên người sư phụ, tính tình sư phụ cũng không được tốt, nhưng tiếp xúc một thời gian, chẳng phải là ôn nhu với nàng rất nhiều hay sao?
Không quan tâm, hiện tại sư phụ không nhớ rõ nàng, tính tình này, nàng vẫn có thể chịu đựng được.
“Ta không phải là đồ vật này nọ, ta… ta là nương tử của chàng.” Thanh âm Đường Táo run sợ, nhưng lại rất rõ ràng. Bất quá nói xong lời này, Đường Táo liền đỏ mặt, bây giờ thân phận của nàng, là nương tử của hắn.
Nghe được tiếng cười, Đường Táo quay đầu lại, đã thấy khuôn mặt tuấn tú của Phù Yến sư thúc nhiễm đầy ý cười, ánh mắt sáng lên trong thấy. Cũng khó trách vì sao Phù Yến lại cười, trả lời như vậy… thật sự là một tiểu cô nương thú vị.
—– xem ra đôi này cũng sẽ thành. Phù Yến vui mừng không thôi.
Nhìn mảnh hỗn độn trước mắt, Phù Yến liền biết chuyện gì xảy ra, ngữ khó có chút pha một ít vui sướng khi người khác gặp họa: “Không phải chỉ là đồ ăn không hợp khẩu vị thôi sao, làm sao tính tình lại phát tác lớn như vậy?”
Đồ ăn không hợp khẩu vị? Ánh mắt Đường Táo sáng lên, cười nói: “Ta có biết một chút trù nghệ, nếu không để ta đi làm một ít đồ ăn, được không?”
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền
Nhu thuận như vậy, cũng làm cho Phù Yến nhìn với cặp mắt khác xưa, vốn tưởng rằng sư huynh phát giận, tiểu cô nương này bị dọa cho sợ rồi, quay đầu chạy đi là điều đương nhiên, nhưng không ngờ vẫn còn bình tĩnh như vậy, còn chủ động nói sẽ xuống bếp.
Chẳng lẽ không sợ sư huynh sao, thật đáng ngạc nhiên.
Chỉ là…
Nào có chuyện tân nương tử vừa mới thành thân xong phải xuống bếp, đây còn không phải nói người Trọng Liễu sơn trang bọn họ không coi người khác ra gì sao?
Tối thiểu cũng phải… Phù Yến nhìn vẻ mặt xanh ngét của sư huynh, nếu không làm được đồ ăn hợp ý hắn, nói đến cái tính tình này, chỉ sợ tiểu cô nương này sẽ bị dọa sợ cho phát khóc mất.
“Kỳ thật…” Trọng Vũ muốn nói nàng ngày khác hẵng làm, ít nhất… phải chờ tính tình sư huynh hắn đỡ hơn một chút đã.
“Ta liền đi làm.” Đường Táo mỉm cười, nhìn sư phụ cười cười, tuy rằng sư phụ liếc mắt cũng không dành cho nàng, nhưng trong lòng Đường Táo cũng không tức giận. Ảo cảnh lần trước sư phụ không có vị giác, một tay trù nghệ của nàng không thể làm gì được, nhưng rồi đến cuối cùng không phải nàng vẫn chiếu cố sư phụ cẩn thận đấy sao?
Hiện giờ rốt cuộc nàng cũng có thể làm được một việc cho sư phụ. Trong lòng nàng rất vui vẻ.
Nhìn tiểu cô nương mặc giá y đi xa, Phù Yến hít một hơi, đi đến trước mặt sư huynh nhà mình, nói: “Huynh xem xem, nương tử tốt như vậy, vậy mà huynh cư nhiên còn không đi động phòng.”
“Muốn thì ngươi đi đi.” Người phía trước không chút nghĩ ngợi đã lạnh lùng trả lời.
“Tính tình thối.” Phù Yến nói một câu, rồi nói tiếp: “Sư huynh, cô nương này đích xác không tồi, còn nhỏ mà đã nhu thuận. Nhìn lại mà xem, nếu là cô nương khác, đem tân hôn mà không thấy phu quân của mình, chỉ sợ là khóc sướt mướt rồi. Hiện giờ người ta còn muốn đến tìm huynh, còn chủ động đi nấu cơm cho huynh ăn, huynh cũng biết chừng đi.”
Có thể lấy được một nương tử tốt như vậy, hắn không biết kiếp trước sư huynh đã tích phúc đức gì nữa.
Tâm tình Trọng Vũ phiền hà, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, một chữ cũng không nói.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Đường Táo vội vàng bưng cơm canh lên.
Phù Yến nhìn tiểu cô nương này, một thân giá y đã thay bằng cái váy màu xanh nhạt, đầu tóc cũng tùy tiện búi lên, trên tóc cắm một cái trâm ngọc. Làm cô dâu, cách ăn mặc này thật có chút không ổn, nhưng lại thích hợp với diện mạo của nàng.
Phù Yến suy nghĩ, bất quá cũng là cô nương mười sáu tuổi, ăn mặc như vậy là tốt nhất.
Chỉ là, vô luận có như thế nào đi chăng nữa… hắn nghiêng đầu nhìn sư huynh, nhất thời nhíu mày.
Đường Táo sợ sư phụ chờ lâu, mới chỉ làm vài ba món, lúc này vội vàng chạy tới, trên trán đều lấm tấm mồ hôi, thở phì phò từng ngụm từng ngụm. Nàng cùng Hải Đường đem đồ ăn đặt lên trên bàn, như là sợ sư phụ, tay Hải Đường run lên.
Đường Táo nhịn không được nở nụ cười, nói với Hải Đường: “Tốt lắm, ngươi trở về đi, ở đây có ta là đủ rồi.”
Sư phụ cũng không phải là con mãnh thú, sợ cái gì chứ?
Được lệnh đặc xá này, Hải Đường vội chạy đi. Đường Táo khó hiểu nhíu mày, vừa mới chống lại ánh mắt của Phù Yến, lập tức quay vào trong cười cười.
Phù Yến đứng ôm hai cánh tay, có chút hưng phấn nhìn tiểu cô nương trước mặt, thấy nha hoàn kia chạy cực nhanh, còn lộ ra vẻ “Có gì đâu mà phải sợ”. Vẻ mặt của nàng làm cho hắn cảm thấy thật đáng yêu.
Cũng không biết là nàng ngốc hay là không sợ, sư huynh hắn tuy là tuấn tú, nhưng từ lúc sinh ra đã có khí chất hơn người, nhìn thấy không sợ mới là lạ.
Đường Táo đến gần sư phụ, cúi đầu nhìn hắn, nàng không khống chế được muốn cùng hắn thân cận, nhưng hôm nay mới gặp lần đầu, nàng không được quá mức chủ động.
Ngửi mùi đồ ăn này, Trọng Vũ đã sớm nhìn ra, cũng không giương mắt lên, chỉ thản nhiên hỏi: “Ngươi làm?”
Ngữ khí này, nghe không ra tâm tình gì, câu nói thản nhiên, ngay cả một tia tình cảm cũng không có. Đường Táo ngẩn người, thấy sư phụ nói chuyện với nàng, vội gật đầu: “Chàng nếm thử một chút đi, nếu thích, ta… ta về sau mỗi ngày đều nấu cho chàng ăn.”
Thanh âm tiểu cô nương dịu nhẹ êm du, Trọng Vũ nghe cảm thấy cực kỳ thư thái, ánh mắt mới bớt lạnh lùng đi một chút, hơn nữa… mùi hương trên người nàng khá dễ ngửi. Lần đấy, hắn là vì hương vị trên người nàng, hắn mới chọn nàng.
Mùi táo, ngửi thôi cũng đã muốn ăn.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Thấy tình huống tiến triển không tồi, Phù Yến có chút ngoài ý muốn. Bất quá hắn nhìn một bàn đồ ăn tràn ngập màu sắc trên bàn, cũng có chút thèm, vì thế một chút cũng không khách khí ngồi xuống, thanh âm sung sướng nói: “Nếu đã thế, ta đây cũng nếm thử một chút.”
Vừa dứt lời, Trọng Vũ mở miệng: “Như thế nào? Nhàn rỗi không có việc gì làm?”
Ngữ khí này nghe có chút không ổn, trong lòng Phù Yến thầm mắng một câu: Keo kiệt. Sau đó đứng dậy nhìn Đường Táo, còn có chút không yên lòng: “Sư huynh, huynh nhất định phải kiềm chế….” Đừng làm tiểu cô nương người ta sợ hãi. Nửa câu sau này, hắn không dám nói ra.
“Dong dài.”
Phù Yến: “….”
Cửa phòng đóng lại, lúc này Đường Táo mới nghiêng đầu nhìn sư phụ, thấy hắn không nói lời nào, trong lòng có chút không yên, liền cẩn thận nói: “Nếu không thích, có thể không ăn.”
“Lại đây.”
“Ân?”
“Ngồi vào gần đây một chút.”
Lcú này Đường Táo mới hiểu, liền ngoan ngoãn ngồi gần lại hắn một ít, nào biết đang tới gần, cánh tay sư phụ đột nhiên duỗi ra, đột nhiên dùng sức đem nàng ôm vào trong lòng ngực. Đường Táo bị bất ngờ không kịp đề phòng, nhịn không được kinh hô một tiếng, thân mình ngã vào lòng sư phụ, mửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn, mới tự nhiên đem tay đặt lên cổ hắn.
Tự dưng lại ôm nàng? Nàng còn nghĩ… sư phụ sẽ không thích mình.
Chỉ là khí lực sư phụ rất lớn, thân thể của nàng lại yếu ớt như vậy, làm xong cả người đều run lên.
Đường Táo nghĩ sư phụ lúc này không thích thân mật với người khác, thấy tay nàng còn đặt trên cổ hắn, đang do dự không biết có nên để tay xuống không thì sư phụ lại cầm lấy tay nàng.
Bàn tay ấm áp vỗ về tay của nàng, lực đạo có chút ôn nhu, càng không có lấy nửa điểm tình dục.
Đường Táo thẹn thùng, nhưng không ngăn cản, bàn tay to kia liền sờ đến chỗ mềm mại trước ngực nàng, chợt dừng lại. Đường Táo nín thở, không biết sư phụ định làm cái gì, tay sư phụ vẫn không nhúc nhích, nàng nhịn không được hít một hơi thật sâu.
Ngực nàng là nơi phát triển đẫy đà nhất, chính Đường Táo còn đỏ mặt, càng không dám nhìn đến sư phụ. Ngay sau đó, nàng thấy sư phụ buông tay ra, nhất thời thở ra một hơi, nhưng lại nghe được “Xoẹt” một tiếng, chợt cảm thấy thân mình có chút mát. Đường Táo cúi đầu, nhìn quần áo còn lại vài mảnh nhỏ trên cơ thể mình, nhất thời sợ ngây người.
Không có quần áo cản trở, Trọng Vũ nhíu mày, lúc sau mới hiện ra một tia ý cười hiếm thấy, ngữ khí thản nhiên nói: “….Mềm.”
Mặt Đường Táo lập tức bị đốt cháy, cháy đến tận cổ. Nếu là ngày thường, nàng đã sớm tức giận, nhưng hôm nay một chữ nàng cũng không nói, ngoan ngoãn rúc ở trong ngực sư phụ mình.
Nàng ngại ngùng ngẩng đầu lên, nhìn mặt mày sư phụ, lúc này chợt ngẩn người.
Tuy rằng sư phụ vẫn không buông tay, chỗ ngực ấy bị người ta xoa cho mặt đỏ tim đập, nhưng hôm nay nhìn thấy một màn này, lại làm cho nàng có vài vết nứt.
Nàng… có điểm không thể tin được.
Đường Táo chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng quơ quơ ở trước mặt sư phụ.
Nàng thấy ánh mắt sư phụ như trước, một đôi con ngươi đen u chìm, bình lặng như nước