“Tần tiếu thư cô tỉnh rồi à? Có cảm thấy chỗ nào không khỏe hay không? Có muốn uống một chút nước không ạ?”
Cô gái mặc đồ giúp việc thân hình chỉ cao tầm một mét sáu, tóc được búi gọn thành hai chiếc bánh bao hai bên vô cùng đáng yêu, cộng thêm khuôn mặt tròn với chất giọng ngọt ngào của mình, đủ để người đối diện không rượu mà say.
“Cô là ai?”
Tần Thiên Lan mặc dù mới chuyển đến đây không lâu, nhưng mà cô chắc chắn trước đó chưa từng gặp qua cô gái này bao giờ. Cô vốn vĩ đã rất thích mấy thứ có bề ngoài đáng yêu lại còn biết đi, nên việc không nhận ra cô gái giúp việc trước mặt này thì không thể nào xảy ra được.
Cô gái kia thấy Tần Thiên Lan thắc mắc, mới nhớ ra chính mình vẫn còn chưa giới thiệu tên tuổi. Cô bé vốn được chuyển đến đây vào sáng sớm ngày hôm nay, nên Tần Thiên lan không nhận ra cũng là điều dễ hiểu.
“Thật ngại quá Tần tiểu thư, em tên là Lý An Kiều, cô gọi là Kiều Kiều cũng được. Sáng nay Cố tổng đã điều em đến đây phụ trách sóc cho cô từ nhà đến trường, gọi tắt là quản gia sinh hoạt cũng được. Rất vui được phục vụ Tần tiểu thư.”
Lý An Kiều cười lên tựa như mật ngọt, trả lời Tần Thiên Lan.
“Tôi nhớ rằng người làm trong nhà vốn không ít, tại sao lại phải thêm người.”
Tần Thiên Lan vào phòng vệ sinh rửa mặt, Lý An Kiều thì đứng bên cạnh cầm khăn cho cô.
“Chuyện này em cũng không biết ạ, chỉ thấy mấy người kia điều đang ôm chân Cố tổng vang xin bên dưới nhà ạ.”
Lý An Kiều nói xong còn đưa khăn mặt cho Tần Thiên Lan, tựa như đoán trước được hành động tiếp theo của cô là gì vậy. Bất quá lúc này Tần Thiên Lan không quá để ý đến mà thôi.
Vừa rồi cô cũng được Lý An kiều nói qua, nhà con bé mấy đời điều làm quản gia, hơn nữa còn có cả trường học chuyên đào tạo quản gia cho giới thượng lưu. Đừng nghĩ cô ấy là một quản gia liền cảm thấy khinh thường cô ấy, có một số quản gia còn giàu hơn cả Tần Thiên Lan cùng Cố Thanh Trì cộng lại nữa ấy chứ.
“Tứ Ca...”
Cố Thanh Trì ngồi một mình trên ghế sô pha, hắn băng lãnh nhìn những người giúp việc đang rào khóc bên dưới, có người còn muốn đến nắm lấy chân hắn nhưng rất nhanh bị vệ sĩ đứng hai bên ngăn lại.
Mãi cho đến khi hắn nghe giọng nói ngọt ngào quen thuộc của Tần Thiên Lan, hàn băng quanh người hắn mới lui đi đôi chút.
“Dậy rồi à? Đã ăn gì chưa? Em có hài lòng về quản gia sinh hoạt tôi chọn hay không?”
Tần Thiên Lan chạy nhanh đến ngồi cạnh hắn, mà Lý An Kiều tựa như cái đuôi nho nhỏ đi đến bên canh Tần Thiên Lan tiện đường cho cô nhân phó.
“Tứ ca chọn đương nhiên rất hài lòng, nhưng mà Tứ ca, cô bé này đã đủ tuổi chưa thế. Có khi nào chúng ta sẽ bị phạt vì sử dụng lao động vị thành niên hay không?’’
Câu sau Tần Thiên Lan là kéo Cố Thanh Trì lại nói nhỏ, khiến cho hắn thiếu chút nữa bật cười.
“Nha đầu ngốc nhà em, cái gì cũng có thể nghĩ ra được thế? Lý An Kiều vừa rồi không giới thiệu với em à?”
Tần Thiên Lan đáp: “Có cô ấy bảo là sẽ làm quản gia sinh hoạt, bao ăn ở đi học gì đó...” Tần Thiên Lan ngừng lại, tựa như nghĩ ra được cái gì: “Không phải là cùng học chung với em đấy chứ?”
Cả Cố Thanh Trì cùng Lý An Kiều điều đồng thời đưa ngón tay cái lên với Tần Thiên Lan, còn bồi thêm một câu:
“Đúng rồi.”
Mặc kệ Cố Thanh Trì sử lý đám người giúp việc kia ra sao chỉ biết là bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, hắn bình thường đối với nhân viên cùng người làm trong nhà điều có đãi ngộ vô cùng tốt.
Không chỉ lương cao mà thưởng cũng rất hậu hĩnh, nhưng một khi phạm phải sai lầm nên phạt vẫn phạt, còn đối với việc làm của những cô gái kia đương nhiên là rất khó coi rồi.
Tần Thiên Lan mấy ngày tiếp theo điều ở nhà dưỡng bệnh, đến mức tin tức cô là người của Cố Minh sớm đã bị thời gian dưỡng bệnh của cô bào mòn. Mỗi ngày cô điều ở nhà trải nghiệm thế nào là quản gia sinh hoạt cấp cao.
Lý An Kiều mặc dù hai mươi bốn giờ điều ở bên cạnh cô, nhưng một chút cũng không khiến cho Tần Thiên Lan khó chịu, không biết cô ấy bằng cách nào đó chỉ cần Tần thiên Lan gọi liền xuất hiện một cách vô cùng thần kỳ.
Đã thế đồ ăn Lý An Kiều nấu lại vô cùng ngon, khiến cho Tần Thiên Lan cảm giác mấy ngày này bản thân mình hình như là bị nuôi sắp thành heo mất rồi.
Đợi mãi cuối cùng cũng có thể khỏi bệnh tiếp tục đi học, mặc dù Tần Thiên Lan cảm thấy có chút luyến tiếc những ngày ăn xong chờ chết này. Nhưng mà nếu không đi học sẽ không có việc làm, không có việc làm sẽ không có tiền. Mà không có tiền sẽ không thể bao nuôi Cố Thanh Trì được.
Đúng vậy mục đích Tần Thiên Lan muốn đi học chính là để kiếm thật nhiều tiền bao nuôi Cố Thanh Trì.