"Bộ dạng tôi thế nào anh ấy sớm đã nhìn thấy, còn không cần Quách tiểu thư phí tâm tư làm gì." Cô nói xong liền mỉm cười nhìn về phía đám người từ bên ngoài bước vào, thu hồi sự lạnh nhạt nơi đáy mắt.
Chỉ chưa đầy ba giây, từ một cô gái lạnh lùng bá đạo, lập tức biến thành tiểu bạch thỏ vô hại.
"Thiên Lan em không sao chứ?" Tần Thiên Minh vừa bước vào cửa đã nhìn thấy em gái mình đang ngồi trên ghế, một chút xây xác cũng không có, vô cùng hoàn hảo. Nhưng trên đường đi hắn vẫn luôn nhớ đến bọ dạng của cô năm năm trước, tim liền lạnh đi mấy phần, cảm giác lo sợ cùng bất an không phải là giả.
Tần Thiên Lan nhìn ra được anh trai lại đang nhớ đến những chuyện trước kia, vốn còn định giả vờ làm người bị hại, nhưng nhìn anh trai như vậy trong lòng cô có chút thương sót, không lại tiếp tục chơi nữa. Tần Thiên Lan nở nụ cười tươi vô hại trấn an anh trai:
"Em không sao cả, không có việc gì, chỉ là chút lơ là mới bị người bắt đến đây mà thôi, cô ta còn lâu mới đụng được vào một sợi tóc của em, anh hai không cần lo lắng như vậy đâu."
Tần Thiên Minh nào có nghe lọt tai kia chứ, hắn kiểm tra Tần Thiên Lan một lượt từ trong ra ngoài, chắc chắn trên người cô đến một vết thương cũng không có lúc này mới yên tâm thở phào một hơi. Ôm chầm lấy cô em gái nhà mình vào lòng.
"Không sao là tốt rồi, sao này nhất định không được làm như vậy nữa có được hay không, cho dù đối phương không có gì nguy hiểm thì cũng không được làm như thế, anh hai sẽ lo lắng."
Tần Thiên Lan cũng ôm lại anh trai mình, nhẹ nhàng dỗ lấy lưng hắn trấn an:
"Em biết rồi ạ, sẽ không có lần sau."
Riêng về Quách Liên Y, lúc này cô ta đang ngã ngồi xuống nền nhà kho dơ bẩn, nhìn Cố Thanh Trì đang lạnh lùng bước đến chỗ cô ta, cô ta biết lần này cho dù là làm bạn cũng không thể được nữa rồi, cô ta đã chạm vào điểm cuối cùng của Cố Thanh Trì, hắn làm sao có thể buông tha cho cô ta được.
Chỉ trách cô ta nhất thời hồ đồ, khiến cho ga tộc lâm vào cảnh vạn kiếp bất dung.
"Quách Liên Y, tôi nhớ rằng mình đã từng cảnh cáo cô rồi đúng không?" Cố Thanh Trì lạnh lùng nhìn Quách Liên Y, người trước mặt này đã từng là bạn thân nhất của hắn, từng là thanh mai trúc mã, cũng từng là người hắn xem như em gái. Vậy mà hết lần này đến lần khác làm hại cô gái của hắn, chạm vào điểm cuối cùng của hắn. Hắn lúc này đến nhìn mặt Quách Liên Y cũng cảm thấy vô cùng chán ghét.
"Thanh Trì...em...em..." Quách Liên Y lần đầu nhìn thấy bộ dạng Cố Thanh Trì lạnh lùng đến cực điểm như hiện tại, nếu như nói mấy ngày trước Cố Thanh Trì đối với cô ta tuyệt tình, nhưng ít nhất vẫn còn lưu lại chút tình cảm nào.
Cố Thanh Trì không nói gì, cũng không đáp lại cô ta, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn về hướng cô gái nhỏ nào đó, cho dù cô đến một chút tổn thương cũng không có, nhưng chỉ cần một chút như vậy thôi cũng đủ khiến cho tim hắn thắt lại rồi. Cũng như Tần Thiên Minh, mặc dù lần này cô bị bắt cóc biết rõ là không quá nguy hiểm, nhưng không khỏi khiến hắn nhớ lại chuyện năm đó.
"Thanh Trì, xin anh, anh đối với em như thế nào cũng được, chỉ cầu xin anh buông tha cho gia tộc nhà em được không? xin anh. Cố Thanh Trì, nể tình cảm bao lâu nay của hai chúng ta, anh bỏ qua cho người nhà em được không?"
Còn không đợi Cố Thanh Trì lên tiếng, Thẩm Tần Phong đã thay Cố Thanh Trì trả lời.
"Quách tiểu thư, cô có phải có chút hiểu nhầm rồi hay không? cô sớm đã bị người nhà họ Quách từ bỏ rồi, làm gì còn có người nhà." Thẩm Tần Phong không hổ là người từng đứng đầu thế lực ngầm, lời nói ra cho dù rất bình thường cũng sẽ khiến cho người ta nhịn không được lạnh rung.
Quách Liên Y không thể tin được vào tai mình, người nhà họ Quách từ bỏ cô ta, sao có thể kia chứ? Không thể nào có chuyện như vậy được. Đừng nói đến bao năm qua dựa vào quan hệ của cô ta cùng Cố Thanh Trì, đã mang đến cho nhà họ Quách không ít chỗ tốt mà nói đến bản thân cô ta đã cống hiến cho gia tộc không hề ít.
Gia tộc từ bỏ cô ta, không thể nào, nhất định là Thẩm Tần Phong lừa gạt cô ta.
"Không thể nào, anh nói dối." Quách Liên Y như phát điên hét lên. Cô ta không tin, tuyệt đối không tin.
Thẩm Tần Phong cười lạnh lùng: "Quách tiểu thư, cô đến giờ vẫn còn u mê bất ngộ, còn không biết bản thân mình chẳng qua chỉ là con cờ của nhà họ Quách mà thôi, cũng không quan trọng đến mức không có cô liền không được. Với lại một con cờ đã hết giá trị lợi dụng thì chỉ là đồ bỏ đi mà thôi, cô còn không hiểu ư?"
Thẩm Tần Phong không tiếp tục lại cùng Quách Liên Y nhiều lời nữa, hắn bước đến chỗ bà xã nhà mình, ôm lấy bã vai Tần Thiên Minh dịu dàng nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Đến cả Cố Thanh Trì cũng lười nhìn cô gái đang ngã ngồi trên đất, tiến về phía đám người Tần Thiên Lan vô cùng tự nhiên hòa làm một với nhóm người.