• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Thiên Minh chỉ chào hỏi cho có lệ như vậy thôi, còn lại cũng không đến phiên hắn bận tâm tất cả điều giao lại cho luật sư Thẩm Tần Phong lo liệu, mọi việc diễn ra vô cùng nhanh chóng, đến mức mọi người chưa kịp phản ứng thì tập đoàn đã trở về quỹ đạo vốn có của nó.

"Thiên Lan chúng ta nói chuyện chút đi." Tiêu Chân lúc này đang đứng ở dưới sảnh công ty, hắn đợi nãy giờ rất lâu cuối cùng mới thấy bóng dáng Tần Thiên Lan đang khoát tay Tần Thiên Minh xuất hiện.

"Tiêu tổng vẫn là nên chú ý cách xưng hô." Tần Thiên Lan mặt đầy khó chịu nói, hắn đã nghe Thẩm Tần Phong kể những chuyện cũ của em gái hắn những năm này. Hiện tại nhìn thấy Tiêu Chân hắn chưa đánh người đã là may rồi.

Tiêu Chân nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Tần Phong liền có chút lo sợ, người này tuy bề ngoài có mấy phần vô hại nhưng đó chỉ đối với người trong lòng hắn mà thôi, còn người ngoài như Tiêu Chân thì lại là chuyện khác.

"Tần tiểu thư, có thể dành chút thời gian cùng tôi nói chuyện được không?" Tiêu Chân lập tức sửa giọng.

Tần Thiên Lan nhìn thấy bộ dạng nhút nhát đó của hắn trong lòng cười lạnh một phen, hiện tại mới biết sợ có phải quá muộn rồi hay không?

"Không thể?"

Tiêu Chân không bỏ cuộc tiếp tục nói: "Chẳng lẽ những năm này không đáng để đổi lấy một chút thời gian của em hay sao?"



Tần Thiên Lan cười lạnh, những năm này, hắn nói ra câu này có phải thuận miệng quá rồi hay không, cô nghe còn tưởng rằng hắn đối với cô thâm tình lắm ấy. Quả nhiên người mặt dày thì không sợ nhục mà.

"Vậy cũng được, nhưng mà ở đây không có người ngoài Tiêu tổng muốn nói gì cứ việc tự nhiên."

Tiêu Chân biết rõ không cách nào thiết phục được cô, chỉ đành thuận theo.

"Thiên Lan những năm này tôi tự hỏi bản thân đối với em không tệ, tại sao em lại làm vậy với tôi?"

"Làm vậy là làm gì? Tiêu Tổng có thể đừng nói vòng vo được hay không?" Tần Thiên Lan thờ ơ nói.

"Chẳng lẽ những chuyện ngày hôm nay không phải là em cố ý?" Tiêu Chân chất vấn, hắn đã bỏ ra nhiều năm như vậy, không dễ dàng gì, lúc này lại thành lợi cho người khác hắn một chút cũng không cam tâm.

"Ồ hóa ra Tiêu tổng nói đến chuyện tôi lấy lại công ty, có vẻ Tiêu tổng quên mất rằng Tập đoàn này vốn ngay từ đầu là của Tần thik, cho dù những năm qua Tiêu tổng dốc lòng gì công ty thì đã sao? Không phải của mình thì vẫn là không phải của mình thôi."

Tần Thiên Lan ngừng lại, bước vài bước đến chỗ Tiêu Chân: "Nếu không phải Tiêu Tổng quá tham lam tự cho mình là đúng, thì sẽ không đi đến kết cục ngày hôm nay. Còn nữa vẫn là cảm ơn Tiêu tổng đã hết mình vì Tần Thị cống hiến sức lực."

Tần Thiên Lan nói xong quay về bên cạnh Tần Thiên Minh khoát tay anh trai lướt qua người Tiêu Chân rời đi.

...

Buổi tối vì để ăn mừng chiến thắng tất cả điều tụ lại một chỗ ở biệt thự nhà Cố Thanh Trì, mọi người điều lớn tiếng chúc mừng Tần Thiên Minh đã khỏe lại, cũng chút mừng Tần Thiên Lan chiến thắng.



Ăn uống no say mọi người điều ai làm việc nấy, lúc này Tần Thiên Lan đang hóng gió ngoài ban công, Tần Thiên Minh liền đi đến bên cạnh cô.

"Em gái chúng ta về nhà đi."

Tần Thiên Lan khó hiểu nhìn anh trai: "Sao ạ?"

Tần Thiên Minh lại một lần nữa lập lại: "Những năm này em vẫn luôn ở bên ngoài, hiện tại anh đã quay về rồi, chúng ta cũng nên về nhà chúng ta. Cho dù hiện tại em cùng Cố Thanh Trì đang trong giai đoạn tìm hiểu, nhưng mà con gái cứ mãi ở nhà người khác liệu có tốt không?"

Tần Thiên Minh nói đúng, những năm này cô vẫn luôn ở bên ngoài, hết ở nhà Tiêu Chân kia giờ lại ở cùng Cố Thanh Trì, nhưng hiện tại anh trai cô đã về rồi, vẫn là quay về nhà mình sẽ tốt hơn. Hơn nữa cô với anh trai đã thật lâu rồi không cùng nhau rồi.

"Được, chúng ta về nhà."

Tính ra mặc dù Tiêu Chân những năm này lừa gạt cô để lấy được công ty, nhưng hắn vẫn còn có chút lương tâm. Căn nhà cũ nơi cô cùng Tần Thiên Minh lớn lên cùng nhau từ nhỏ đến lớn Tiêu Chân không chút nào động đến. Cũng xem như còn có chút nhân tính.

Bằng không cô cũng không chỉ đơn giản lấy lại quyền điều hành tập đoàn mà cùng Cố Thanh Trì khiến cho Tập đoàn Tiêu thị biến mất khỏi thế gian này rồi.

Tiêu Chân vạn vạn không ngờ đến năm đó hắn quyết định giữ lại ngôi nhà kia lại khiến cho Tần Thiên Lan bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy. Nhưng không cam tâm vẫn là không cam tâm thôi.

Nói thì chậm mà làm thì nhanh, buổi sáng ngày hôm sau Tần Thiên Minh cho người đến dọn đồ cho Tần Thiên Lan, chưa đầy nửa tiếng đồ cô đã được cho lên xe đưa về nhà cũ. Nhìn căn phòng trống trơn đến mức tựa như chưa từng có vết tích của cô ở qua khiến cho Cố Thanh Trì một lời khó nói hết.

Tần Thiên Minh có cần làm đến mức như vậy hay không? Chẳng qua hắn chỉ để Tần Thiên Lan dọn về đó vài ngày hâm nóng tình cảm anh em. Tần Thiên Mnh cứ như vậy dọn người dọn cả nhà hắn đi như thế, không bao lâu lại dọn ngược trở lại có thấy phiền hay không?

Đừng nói là Cố Thanh Trì, đến cả Tần Thiên Lan nhìn thấy hành động này của ông anh nhà mình cũng có chút cạn lời rồi, đây là ghi hận Cố Thanh Trì cướp mất em gái nhỏ nhà hắn đi.

"Hai anh em đừng trừng mắt nhìn nhau nữa, lát nữa muốn ăn gì để anh nấu." Thẩm Tần Phong nhìn hai anh em mắt lớn trừng mắt nhỏ nãy giờ nhịn không được nữa liền liên tiếng.

"Gì cũng được." Tần Thiên Lan đáp.

Cô không ngờ bản thân chỉ đáp lại một câu như thế liền bị anh trai nhà mình tiếp tục trừng mắt.

"Kính ngữ." Tần Thiên Minh sửa giọng.

Hóa ra là bên vực anh rể à, quả nhiên trai lớn không thể giữ, Tần Thiên Lan chu môi với Tần Thiên Minh rồi chạy lên phòng mình.

Cô mới không ở lại nhìn hai người ân ái đó, cơm cô còn chưa có ăn đâu không muốn trước bữa tối liền no bụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK