Sân vận động không có nhiều người, ngoài một số sinh viên đang chạy bộ trên đường chạy, ở giữa sân cỏ còn có một nhóm nam sinh đang chơi bóng đá, mặc đồng phục màu đỏ, chắc là đội tuyển của trường đang tập luyện.
Thời Thần khởi động đơn giản một lúc, lấy tai nghe ra khỏi túi, mở đại một bài nhạc, bắt đầu chạy chậm quanh sân vận động.
Cô chạy rất chậm, bước chân cũng rất nhỏ, cẩn thận nhìn đường chạy bằng nhựa màu đỏ, những sinh viên phía sau dễ dàng vượt qua cô chạy lên phía trước. Cô nghe nhạc nhẹ trong tai nghe, tìm cho mình một nhịp độ phù hợp.
Chạy được vài vòng, tiếng nhạc trong tai nghe không còn át được tiếng thở dốc của cô, cô thở hổn hển, như một con cá mắc cạn. Mấy cô bạn cùng phòng đã ngồi trên khán đài duỗi tay duỗi chân thư giãn.
"Thời Thần, cậu còn muốn chạy thêm một vòng nữa không?"
Thời Thần ho nhẹ một tiếng, hắng giọng, nói lớn về phía khán đài: "Không chạy nữa! Tớ đi bộ một vòng."
Thôi Cáo Nguyệt giơ tay ra hiệu OK, xoay người ngồi xuống, giơ ngón tay cái về phía cô, ra hiệu cố lên.
Thời Thần mỉm cười, tiếp tục đi bộ quanh đường chạy, chỉ dựa vào cảm giác để bước đi.
Cô nhường đường chạy trong cùng, không còn sức để đi ra ngoài, chỉ đi dọc theo mép sân cỏ.
Cô đã quan sát rồi, sẽ không ảnh hưởng đến những sinh viên đang chạy bộ trên đường chạy, cũng sẽ không ảnh hưởng đến những nam sinh đang chơi bóng. Hơn nữa, cô chỉ đi bộ một vòng thôi mà.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Thời Thần cúi đầu nhìn những ngọn cỏ xanh bám trên giày do tĩnh điện. Cô nhịn không được thầm chửi công trình kém chất lượng của trường, ai cũng giẫm lên đây một vòng, mà đám cỏ nhựa này chẳng thấy ít đi chút nào. Cô đang phân vân, lát nữa ra ngoài có nên phủi cỏ đi không.
Bên tai vang lên tiếng la hét, cô liếc mắt nhìn, một quả bóng đang bay về phía cô. Thời Thần giật mình, bước chân không kịp né tránh, cơ thể theo bản năng ngả về phía sau.
May mắn thay, cô đã né được quả bóng.
Cô đứng yên tại chỗ hít thở sâu, điều hòa lại nhịp tim đang đập loạn xạ.
Một nam sinh chạy đến, nhặt quả bóng lên, đứng dậy lịch sự xin lỗi cô.
Thời Thần khẽ xua tay, nói không sao, nhưng trong lòng vẫn có chút bực bội, nhưng nhìn thấy thái độ xin lỗi chân thành của cậu ấy, cô cũng không tiện nổi giận.
Cô định vòng qua chỗ này, đi thẳng lên khán đài tìm bạn, thì từ xa có một nam sinh chạy đến, hỏi nam sinh vừa nhặt bóng: "Sao rồi?"
Nam sinh kia gãi đầu, ngơ ngác đáp: "Không sao."
Thời Thần nhìn chằm chằm vào nam sinh đang chạy đến, là anh.
Hôm nay anh trông khác hẳn mọi khi.
Bên trong bộ đồng phục màu đỏ là một chiếc áo phông trắng, quần dài thể thao đã được thay bằng quần short, từ đầu gối đến bắp chân quấn băng đàn hồi, trên trán đeo băng đô đen, tóc hơi ướt, trên mặt lấm tấm mồ hôi.
Hai tay chống hông, thở dốc từng hơi ngắn, yết hầu lên xuống rõ rệt, có chút quyến rũ. Thời Thần ngượng ngùng dời mắt, nhưng chưa đầy hai giây sau, cô lại quay lại liếc trộm anh.
Thấy cậu ấy nói không sao, Phương Lạc Tây cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy cô gái trước mặt khẽ gật đầu, anh gật đầu đáp lại, sau đó cùng nam sinh nhặt bóng rời đi.
Thời Thần không biết anh có nhận ra cô hay không. Lúc thì cô nghĩ anh gật đầu là để chào hỏi, lúc lại nghĩ có lẽ chỉ là lịch sự xã giao thôi.
Cô nghiêng đầu nhìn bóng lưng rời đi của anh, không biết nam sinh kia nói gì, anh giơ tay lên vỗ một cái vào đầu cậu ấy: "Còn dám sút bóng vào mặt người ta, giỏi lắm nhỉ."
Bầu trời xa xa nhuốm màu tím nhạt rực rỡ, nhưng bóng lưng của anh lại tràn đầy sự tự do và phóng khoáng.
Thời Thần đi đến khán đài, leo lên bậc thang ngồi xuống. Khương Nhị thấy vậy liền hỏi ý kiến cô: "Chúng ta ngồi thêm một lúc nữa rồi đi nhé?"
"Ừ."
Thực ra Thời Thần không còn mệt lắm nữa, sau khi đi bộ một vòng, cô đã dần hồi phục. Nhưng cô lại ích kỷ muốn ở lại sân vận động thêm một lúc nữa, nên đã không từ chối lời đề nghị.
Khán đài được xây dựng rất cao, nhưng lại cách sân khá xa. Cô chỉ có thể nhìn thấy một màu xanh của sân cỏ, sau đó là vài bóng người màu đỏ thấp thoáng chạy qua chạy lại, mờ mờ ảo ảo, cô không thể nhìn thấy người mà cô muốn tìm.
Cô chỉ có thể chắc chắn rằng, trong đám người màu đỏ kia, có anh.
Trời dần tối, đèn chiếu sáng trên sân vận động từ mờ chuyển sang sáng, những bóng người trên sân cỏ lần lượt rời đi. Cô thầm nghĩ, lần sau đến đây chạy bộ nhất định phải đeo kính.
Việc đầu tiên của học kỳ mới là chọn môn học trên hệ thống giáo vụ, thời khóa biểu cá nhân đã có sẵn các môn học, bọn họ chỉ cần tích vào là được.
"Học kỳ này mấy cậu còn chọn môn tự chọn không?"
Thời Thần nhìn thời khóa biểu các môn chuyên ngành, bây giờ chỉ còn môn Giáo dục thể chất chưa chọn. Sau khi thêm môn Giáo dục thể chất vào thì thời khóa biểu đã kín mít, Đại học Sùng Phố yêu cầu sinh viên phải hoàn thành bốn môn học tự chọn thuộc bốn lĩnh vực khác nhau trong bốn năm, học kỳ trước Thời Thần đã hoàn thành hai môn, hai môn còn lại cũng không vội.
Thời Thần ngồi trên ghế xoay người, nghiêng đầu nhìn mấy cô bạn, cau mày nói: "Học kỳ này môn chuyên ngành nhiều quá, thôi không chọn nữa."
Triệu Mạnh Địch: "Tớ cũng không chọn."
Lúc này, Thôi Cáo Nguyệt lên tiếng: "Đừng nghĩ đến môn tự chọn nữa, trước tiên xem chọn môn Giáo dục thể chất nào đã."
"Chọn môn Giáo dục thể chất thì có gì mà phải nghĩ, cứ lặp lại mấy môn cũ là được rồi." Khương Nhị không hiểu.
"Năm nay khác rồi, có rất nhiều môn mới, cũng có thể đăng ký lại môn cũ." Thôi Cáo Nguyệt vừa lướt điện thoại vừa đọc: "Bóng rổ, bóng đá, quần vợt, bóng chuyền, cầu lông, bơi lội, võ thuật, Thái Cực quyền, thể dục nhịp điệu..."
Thời Thần ngồi trên ghế, nghe đến ngây người, năm nay lại có thêm nhiều môn học mới như vậy. Tuy rằng việc chọn môn Giáo dục thể chất ở Đại học Sùng Phố cũng là mỗi học kỳ chọn một lần, nhưng để thuận tiện cho việc quản lý, học kỳ đầu tiên chọn môn nào thì học kỳ thứ hai vẫn phải học môn đó.
"Vẫn phải chọn môn học kỳ trước sao?"
Thời Thần đen mặt, nhớ đến môn bóng rổ học kỳ trước, cô cực kỳ ghét bỏ nói: "Tớ không muốn."
Môn bóng rổ dành cho nữ sinh năm nhất yêu cầu ném mười quả bóng vào rổ được ba quả là đạt, Thời Thần vì ba quả bóng này mà lo lắng đến mức toát mồ hôi hột, còn phải thi lại một lần. Nỗi đau khổ này, ai muốn chịu thì chịu, cô không muốn chịu nữa.
"Cầu lông có vẻ dễ hơn, ai cũng biết chơi?"
"Nhưng ai biết tiêu chuẩn chấm điểm là gì, chơi bừa thì được, nhưng lỡ như yêu cầu đánh qua lại mấy lượt thì sao?"
"Thể dục nhịp điệu?"
"Không muốn, tan học muộn nhất, người ta tan học hết rồi còn đứng nhìn cậu nhảy, quê chết đi được."
"Vậy hay là chọn Thái Cực quyền để rèn luyện sức khỏe?"
"Thôi bỏ đi."
"Bóng chuyền?"
"Cậu quên rồi à, học kỳ trước tay tớ bầm tím hết cả, như bị người ta đánh vậy."
Thời Thần nghe bọn họ lần lượt phủ nhận, trong lòng nảy ra một ý nghĩ, buột miệng nói: "Bóng đá thì sao?"
Mấy cô gái không trả lời ngay, dường như đang suy nghĩ. Thời Thần bỗng chốc thấy hơi chột dạ, như thể bí mật thầm kín của mình bị người ta phát hiện, cô bất an nói: "Tớ nói bừa thôi, hay là quần vợt, có vẻ cũng ngầu đấy."
Triệu Mạnh Địch ngồi dậy, vỗ tay một cái, nghiêm túc nói: "Bóng đá được đấy, bạn tớ ở hội sinh viên có chọn môn bóng đá, giáo viên rất tốt, cũng rất dễ, học kỳ trước điểm của cậu ấy rất cao."
Thời Thần không nói gì nữa, yên lặng lắng nghe bọn họ trao đổi. Lúc này, tiếng tim đập của cô đặc biệt rõ ràng, như thể đang đếm ngược thời gian tuyên án, từng tiếng từng tiếng một.
"Chỉ cần điểm cao là được, tớ thích bóng đá rồi đấy."
"Vậy đến lúc đó cài báo thức, chờ hệ thống mở, chúng ta cùng chọn bóng đá."
Thời Thần nghe bọn họ quyết định xong môn học, nhịp tim cũng dần dần bình phục trở lại, khóe môi cong lên một nụ cười vô thức, tâm trạng rất tốt.
Trước đây cô chưa từng tiếp xúc với bóng đá, chỉ thỉnh thoảng xem qua trên tivi, một đám người chạy qua chạy lại trên sân cỏ. Cô không hiểu luật chơi, cũng không hiểu kỹ thuật đá bóng.
Nhưng lúc này, cô lại cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết.
Cô là người sắp ra trận, cũng phải cố gắng biến sân cỏ thành sân nhà của mình. Giống như vậy, cô có thể hiểu thêm một chút về thế giới của anh, tiến thêm một bước gần anh hơn.
"Mấy ngày nữa chúng ta đi ăn đi." Thôi Cáo Nguyệt đặt điện thoại xuống, nằm thẳng cẳng trên giường, giọng nói có chút lơ đãng.
Thời Thần lúc này mới nhớ ra, lúc trước ở Tân Thành bọn họ đã hẹn sau khi về trường sẽ đi ăn một bữa ngon, cải thiện bữa ăn.
Khương Nhị: "Hết giờ học thì đi, muốn ăn gì thì nhanh chóng bình chọn đi."
"Có một quán ăn Tứ Xuyên mới mở ở phố buôn bán, cũng không xa, đi không?"
"Đi chứ."
Mấy cô gái nhìn Thời Thần, cô gật đầu tỏ ý không có ý kiến: "Tớ đồng ý!"
Tuy thời khóa biểu cuối cùng vẫn chưa được xác định, nhưng không thể bỏ bê việc học, mấy ngày liên tiếp đầy tiết học khiến Thời Thần bận tối mặt tối mũi. Cô tranh thủ thời gian chỉnh sửa những bức ảnh chụp vào ngày khai giảng, viết một bài báo, sau đó sửa đi sửa lại, cuối cùng cũng kịp gửi cho tạp chí của trường.
Sau khi nhấn nút gửi, cô mới lấy một bộ quần áo từ trong tủ ra, ngồi trước bàn trang điểm nhẹ nhàng. Gương trên bàn phản chiếu khuôn mặt đã trang điểm của cô, nhưng cô vẫn không nhịn được dặm thêm một chút phấn.
Thời Thần không khỏi thở dài, thôi, không phải ngày một ngày hai là có thể trắng lại được.
Mấy cô gái xúng xính trong những bộ quần áo đẹp đẽ, bắt đầu bữa tiệc đầu tiên của học kỳ. Họ đã chọn được nhà hàng từ trước, bèn đi thẳng đến đó. Quán cũng không xa lắm, bọn họ quyết định đi bộ.
Sáng nay Thời Thần bận gửi email, cũng chưa kịp ăn gì lót dạ. Lúc này bụng cô trống rỗng, cô nhịn không được hóp bụng, một tay che bụng, sợ người ta nghe thấy tiếng bụng réo vì đói.
Thôi Cáo Nguyệt thấy vậy liền quay sang hỏi nhỏ: "Đến ngày rồi à?"
Thời Thần ngẩn người, lắc đầu, ngại ngùng nói: "Tớ đói."
Thôi Cáo Nguyệt nghe vậy, cười đồng cảm: "Tớ cũng đói."
Thời Thần cũng cười theo, trên mặt còn mang theo chút đỏ ửng e thẹn, cô không nhịn được quay mặt đi. Nhưng lại nhìn thấy bốn nam sinh đang đi ngược chiều.
Anh cúi đầu bấm điện thoại, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nói cười với mấy người kia, trên mặt rạng rỡ và tự tin, đúng là hình ảnh đẹp nhất của tuổi trẻ.
Ánh mắt Thời Thần dán chặt vào anh, có vẻ như hơi ngạc nhiên khi gặp anh ở đây. Nhìn thêm hai lần, cô lại cứng nhắc dời mắt đi, ngón tay vuốt vuốt vạt váy, quay sang nhìn Thôi Cáo Nguyệt, cẩn thận hỏi: "Hôm nay tớ trang điểm có được không?"
Thôi Cáo Nguyệt như đang đánh giá kỹ lưỡng: "Đẹp mà, kiểu trang điểm tự nhiên ấy."
Thời Thần nghe vậy liền nhíu mày, có chút hối hận, đáng lẽ lúc nãy nên tô son đậm hơn một chút.
Mấy nam sinh cao ráo, chân dài, lại đi ngược chiều, nhanh chóng lướt qua bọn họ. Thời Thần nhịn không quay đầu lại, sợ động tác quá rõ ràng bị người ta phát hiện, cố gắng tự nhiên trò chuyện với mấy cô bạn, nhưng tâm trí lại đang bay theo anh, không biết có thể đuổi kịp không.
Mấy cô gái đi đến cửa nhà hàng, nhìn thấy hàng xe đạp công cộng đỗ trước cửa, trong lòng không khỏi giật thót.
Thôi Cáo Nguyệt thầm thì: "Thôi xong, thôi xong, nhanh lên, vào xem thử đi."
Quả nhiên, bên trong quán đông nghịt người, không còn chỗ trống, hoặc là đã có người đặt trước. Bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể ra ngoài.
"Ăn nhiều thật đấy." Triệu Mạnh Địch nhìn điện thoại: "Mới mấy giờ mà đã ăn hết rồi."
"Bây giờ làm sao đây?" Khương Nhị lấy điện thoại ra tìm kiếm: "Hay là đi ăn lẩu đi."
Mấy cô gái không do dự lâu, liền chuyển hướng sang quán lẩu, tìm một bàn cho bốn người, gọi nước lẩu trước, sau đó xem thực đơn chọn món.
Ting!
Tiếng chuông báo thức vang lên, mấy cô gái nhìn nhau, đồng loạt đặt thực đơn xuống, mở hệ thống giáo vụ, liên tục tải lại trang, cố gắng đăng kí môn Giáo dục thể chất mà bọn họ đã chọn từ trước.
Vừa mở trang web ra, hệ thống đã bị quá tải, việc thường ngày rất dễ dàng nhưng giờ lại khiến người ta phát điên, muốn chui tận vào trong hệ thống để mở cửa, hét lớn bảo mọi người đừng chen lấn, ai cũng có phần.
Không biết ai mà may mắn thế, chen vào được trước, liền nghe thấy một tiếng chửi thề.
"Mẹ kiếp, hết rồi."
Nguồn: Tấn Giang
Editor: Gà