• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh cũng chơi trống khá giỏi đấy."

Câu nói này giống như hòn đá ném xuống mặt hồ yên ả, nhưng lại có người không nhìn thấy gợn sóng lan tỏa dưới đáy hồ.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Thời Thần ngẩn người chưa đầy hai giây, cười tủm tỉm ghé sát vào màn hình, giọng nói vui vẻ: "Anh cũng biết chơi trống à?"

Đến lúc này, có người lại muốn giả vờ khiêm tốn, Phương Lạc Tây nhướng mày, khoanh tay dựa lưng vào ghế, cả người thả lỏng, giọng điệu bình thản: "Biết một chút."

"Trước đây em chỉ biết anh chơi ghi-ta giỏi thôi."

Phương Lạc Tây: "Cũng tạm, anh chơi trống giỏi hơn một chút."

Nói xong anh nhớ ra điều gì đó, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với vẻ đầy ẩn ý: "Sao em biết anh biết chơi ghi-ta?"

Thời Thần ngẩn người, vô tình khơi dậy ký ức đã bị lãng quên. Lúc đó cô đi cùng Thôi Cáo Nguyệt đến xem cho vui, cũng không ngờ lại tình cờ gặp anh ở đó.

"Trước đây em đã từng gặp anh ở buổi giới thiệu câu lạc bộ."

Phương Lạc Tây nhíu mày hồi tưởng một lúc, mới miễn cưỡng nhớ ra lần gặp gỡ duy nhất đó.

Ánh mắt anh dịu dàng, dưới ánh đèn càng thêm đa tình, lười biếng nhìn vào camera: "Hình như có lần đó, em thích ghi-ta à? Lần sau rảnh anh dạy em."

Thời Thần bĩu môi, nghĩ thầm mình là kẻ vô dụng trong khoản này, đã có không ít người chứng nhận điều đó, cô mới không muốn tự làm mất mặt.

Bây giờ cô không còn trẻ con như hồi nhỏ, nghe người ta chê bai là phải dỗ dành, liền khéo léo từ chối: "Thôi khỏi, em đã từng học ghi-ta rồi."

Phương Lạc Tây nhìn cô, không nói gì, ý bảo cô tiếp tục nói.

Thời Thần mím môi, chu môi học theo con vịt kêu "bụp" một tiếng, nhìn vào màn hình nhỏ giọng nói: "Hồi nhỏ em đã học rất nhiều loại nhạc cụ ở cung thiếu nhi, nhưng cuối cùng không cái nào thành công."

Nói đến đây, giọng cô vô thức mang theo chút nũng nịu và oán trách, giơ tay lên nhìn: "Có lẽ ngón tay của em không được linh hoạt, theo không kịp nhịp điệu, bị giáo viên chê bai là giống như chân gà."

Phương Lạc Tây mỉm cười nhìn cô, ánh mắt chuyển sang bàn tay đang giơ lên của cô. Bàn tay Thời Thần không phải kiểu xương xẩu, làn da mịn màng, lòng bàn tay và mu bàn tay trông mũm mĩm, được nuông chiều từ bé, nhìn là biết chưa từng làm việc nặng.

Hai người yêu nhau lâu như vậy, Thời Thần hiếm khi lộ ra vẻ dễ thương như vậy, hơn nữa lại là yêu xa, thường thì mở video rồi ai làm việc nấy.

Phương Lạc Tây mỉm cười, giọng nói dịu dàng: "Đó là do họ không biết dạy."

Mặc dù Thời Thần biết lời anh nói chẳng có căn cứ gì, có lẽ là do ánh đèn lúc này quá lười biếng, khiến cho cả người anh trông rất dịu dàng, nói sao cũng thấy có lý.

Anh cười, Thời Thần cũng cười.

Thời Thần cười nói: "Em chơi trống cũng rất tệ, cũng không học từ cơ bản, trực tiếp học hai bài luôn."

Phương Lạc Tây không do dự: "Để anh dạy em."

"Em ngốc lắm, trước đây Mạnh Sướng còn hay mắng em nữa."

"Anh ta mới ngốc, anh không mắng em."

Hai người nói qua nói lại, vô cùng hòa hợp.

Phương Lạc Tây nhớ ra chuyện chính, liền hỏi: "Ngày mai em định làm gì?"

"Ngày mai à?" Thời Thần nhíu mày suy nghĩ, "Không có việc gì, ở nhà thôi."

"Không đi chúc Tết à?"

"Mọi năm đều về quê, mùng 1 Tết đi chúc Tết khắp nơi, năm nay không về, không cần phải đi đâu cả."

Thời Thần nhớ ra chuyện gì đó, liền kể: "Năm ngoái em đi chúc Tết cùng mọi người, nhà người ta có một đứa bé, khoảng hai, ba tuổi. Em trêu nó: "Gọi chị đi", mẹ nó nói: "Phải gọi cô rồi"."

Thời Thần vừa nói vừa siết chặt nắm tay, hình như vẫn còn nhớ cảnh tượng lúc đó, bây giờ nhớ lại vẫn thấy ngượng ngùng, nhăn mặt thở dài: "Xấu hổ quá, bây giờ em đã đến tuổi phải lì xì cho người khác rồi, đi ra ngoài cũng không ai cho em lì xì nữa."

Thời Thần càng nghĩ càng ngượng, lúc đó cô cũng không kịp phản ứng, mặt đỏ bừng lên.

Bên ngoài truyền đến tiếng động, cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng: "Thời Thần, đừng trốn trong phòng nữa, ra ngoài xem tivi đi."

Lúc vào phòng ngủ, Thời Thần đã đóng cửa lại, lúc này cô nghiêng đầu nhìn sang, chỉ nhìn thấy cánh cửa. Thời Quân vừa mới nói xong, cô nghĩ đến dì Mạnh và mọi người vẫn còn ở đó, một mình cô ở trong phòng cũng không lễ phép cho lắm.

Mặc dù mỗi ngày đều gọi video, nhưng bây giờ phải tắt máy, cô vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối.

Thời Thần ghé sát vào màn hình, dùng ngón trỏ chỉ ra cửa, nhỏ giọng nói: "Em phải ra ngoài đây."

Giọng nói trong trẻo, qua dòng điện trở nên hơi khàn khàn.

Phương Lạc Tây cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, bây giờ không giữ cô lại nữa, cũng không vội, anh gật đầu.

Thời Thần nói tạm biệt, rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn thấy mọi người trong phòng khách đều đang tập trung xem tivi, cô thở phào nhẹ nhõm, đi đến bên cạnh kéo một chiếc ghế lười ngồi xuống, cả người co rụt lại.

Vừa ngồi xuống, phía sau liền truyền đến tiếng cười khẩy. Có lẽ là do "chột dạ", Thời Thần quay đầu lại nhìn.

Mạnh Sướng nhận thấy động tĩnh, nhìn cô một cái, không biết là có ý gì.

Thời Thần không động đậy, anh ta cũng không động đậy. Cuối cùng vẫn là Thời Thần không chịu nổi, đành phải quay mặt đi.

Tiết mục trên tivi đang chuyển sang tiết mục tấu hài, hai người mặc áo dài màu đỏ đô, khiến khán giả bên dưới cười nghiêng ngả. Chương trình trực tiếp không có phụ đề, Thời Thần hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, tai thì cố gắng lắng nghe, mắt thì nhìn chằm chằm vào tivi.

Đợi đến khi chuông gõ 12 tiếng, mấy người lớn cũng đứng dậy, chuẩn bị kết thúc hoạt động trông Giao thừa.

"Mấy năm rồi không thức Giao thừa, già rồi thật sự không thể chịu nổi nữa." Dì Mạnh vừa nói vừa dựa vào tay vịn ghế sofa đứng dậy, đi theo Mạnh Sướng ra cửa.

Thời Thần cũng đứng dậy, tiễn bọn họ ra cửa.

"Thôi được rồi, về đi." Dì Mạnh vẫy tay, "Cháu còn trẻ, đừng học theo anh Mạnh Sướng của cháu, thức khuya rồi ngủ đến trưa, con gái muốn da dẻ đẹp thì không nên thức khuya."

Bà lấy luôn Mạnh Sướng làm tấm gương phản diện.

Thời Thần chỉ mỉm cười không nói gì, đợi đến khi hai người lên thang máy, cô mới đóng cửa vào nhà.

Dương Giang Nghênh và Thời Quân đã vào phòng ngủ, Thời Thần tắt đèn phòng khách, cũng về phòng ngủ chui vào chăn.

Cô mở màn hình điện thoại, nhìn vào hộp thoại với Phương Lạc Tây, chờ đợi thời gian trôi qua.

00:00

[Phương Lạc Tây]: Chúc mừng năm mới!

[Thời Thần]: Chúc mừng năm mới!

Hai lời chúc mừng năm mới hiện lên trên nền trắng, ánh sáng màn hình chiếu thẳng vào mắt cô.

Vào thời điểm này năm ngoái, ước mơ năm mới của cô là nhận được thông báo phỏng vấn và thi đỗ cao học.

Năm nay cô không những đã thi đỗ, mà còn thực hiện được ước mơ ấp ủ trong lòng mấy năm qua.

Giống như ước mơ của cô rất linh nghiệm vậy.

Thời Thần kéo chăn lên, chỉ để lộ ra cái đầu, tay cầm điện thoại nằm trong chăn, nhắm mắt hồi tưởng lại những chuyện quan trọng trong năm qua.

Thi đỗ cao học, gặp lại Phương Lạc Tây, đi thực địa, chia tay kiếp FA, tình yêu đơn phương trở thành hiện thực…

Cô thật sự rất may mắn khi được gặp lại Phương Lạc Tây.

Hình ảnh lần đầu tiên gặp mặt lại hiện ra trước mắt, chàng trai cao ráo, ngay cả ánh nắng chiều cũng không nỡ bỏ qua anh, bóng lưng rạng rỡ dưới ánh hoàng hôn.

Thời gian trôi qua, quay trở lại Tây Hoài, Thời Thần nhìn thấy chàng trai đang ngồi dựa vào bàn xem tài liệu.

Rồi lại quay trở lại lúc bọn họ bị mắc kẹt giữa cao nguyên hoang vắng, xa xa lóe lên một tia sáng, Phương Lạc Tây bất chấp sự mệt mỏi, ôm chầm lấy cô.

Thời Thần muốn ước nguyện, hai tay chắp lại, áp vào ngực.

Mong rằng năm nào cũng được như thế này, có người yêu luôn ở bên cạnh.

Cô lấy điện thoại ra khỏi chăn, lớp vỏ bằng kim loại cũng ấm áp hơn nhờ hơi ấm của chăn, cầm trên tay cũng không thấy lạnh nữa. Cuối cùng, cô nhắn hai chữ.

[Thời Thần]: Chúc anh ngủ ngon.

[Phương Lạc Tây]: Chúc em ngủ ngon.

Hai giây sau, Thời Thần tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, màn hình lại sáng lên, hiện ra một tin nhắn.

[Phương Lạc Tây]: Chúc em mơ thấy anh.

Thời Thần nén cười, đặt điện thoại xuống, nhân lúc không có ai, cô lẩm bẩm: "Ai thèm mơ thấy anh chứ."

Ngày hôm sau, Thời Thần không thể nào ngủ nướng được, vẫn còn đó không khí Tết. Không ai gọi cô dậy, cô liền nằm lướt điện thoại.

Đợi đến khi thấy thời gian gần đến trưa, Thời Thần mới dậy đi vệ sinh, quay về phòng ngủ dọn dẹp giường nệm, rồi cầm điện thoại ngồi ra ghế sofa.

Dương Giang Nghênh đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, giờ này mà chậm chút nữa là thành bữa trưa luôn rồi.

Thời Thần muốn xem có gì mới trên mạng xã hội, mở ra liền thấy một tin nhắn mới.

[Phương Lạc Tây]: Dậy chưa?

Thời Thần không để ý đến thời gian, trực tiếp trả lời: Dậy rồi!

[Phương Lạc Tây]: Vậy xuống lầu đi.

Thời Thần ngồi thẳng dậy, trong đầu hiện lên một ý nghĩ không thực tế, lại không dám tin, tay nhanh chóng gõ bàn phím.

[Thời Thần]: Anh đang ở đâu?

Gõ xong cũng không đợi câu trả lời, cô liếc nhìn túi rác chưa được dọn trên bàn, lấy một chiếc túi từ trong ngăn kéo ra thu dọn hết vào, rồi vội vã đi ra cửa, hét lên: "Mẹ, con xuống lầu đổ rác đây."

Dương Giang Nghênh từ trong bếp đi ra, nhìn Thời Thần đang đứng ở cửa với vẻ mặt nghi ngờ: "Sáng sớm đổ rác gì chứ?"

Thời Thần không ngẩng đầu lên, lấy chiếc áo khoác dài trên móc treo mặc vào: "Để qua đêm rồi, còn có vỏ hoa quả nữa, lát nữa kiến bò vào đấy."

Dương Giang Nghênh thấy cô đã mặc quần áo tử tế, liền đi vào bếp, lấy thêm một túi rác: "Vậy đổ luôn của trong bếp đi."

Thời Thần nhận lấy, mỗi tay xách một túi, nói lớn: "Vậy con xuống lầu đây."

Đợi cô đóng cửa lại, Dương Giang Nghênh vẫn đứng im ở cửa, nhìn Thời Quân đang cầm cốc nước uống, hỏi: "Sáng sớm con bé làm sao thế, bình thường có thấy nó nhanh nhẹn như vậy đâu."

Thời Quân vỗ vỗ lưng vợ, nhỏ giọng nói: "Con bé biết điều rồi chẳng phải tốt sao, em cũng đừng giận nó nữa, Tết nhất, con bé cũng chỉ về được mấy ngày."

Dương Giang Nghênh nghe thấy thế, liền gạt tay Thời Quân ra: "Tết nhất mà anh còn muốn làm tôi tức chết hay sao, nó không hiểu chuyện thì anh cũng không hiểu chuyện à? Bây giờ thì chạy ra ngoài, sau này mới biết ở nhà là tốt nhất. Nếu nó ở Lâm Đồng, chẳng phải ngày nào cũng có thể về nhà sao, cứ phải chạy xa thế, ngày nào cũng leo trèo, chẳng ra dáng con gái gì cả."

Thời Quân thản nhiên thổi lá chè trên thành cốc, nhỏ giọng nói: "Nhà chúng ta giống như người cầm dây diều, con bé bay càng cao, trải nghiệm càng nhiều, chúng ta chỉ cần hướng dẫn cho con bé đi đúng hướng là được."

"Đừng có nói với tôi những lời đó." Dương Giang Nghênh trừng mắt nhìn chồng, quay người đi vào bếp, "Bay cao quá, dây đứt, học theo con bé nhà lão Lưu ở tầng dưới, ba mươi tuổi đầu rồi mà chẳng có ý định gì cả."

Thời Quân thở dài, nói: "Mỗi người đều có con đường riêng của mình."

Dương Giang Nghênh không để ý đến chồng nữa, "rầm" một tiếng đóng sập cửa bếp, giống như dùng hành động này để thể hiện sự phẫn nộ và không đồng ý của mình.

Thời Quân lắc đầu, thở dài.

Thời Thần vừa mới ra khỏi cửa không nghe thấy "bão táp" trong nhà, cô đứng trước cửa thang máy, dậm chân, thỉnh thoảng lại nhìn xem thang máy bên nào nhanh hơn.

Cửa thang máy vừa mở ra, Thời Thần như gió lao vào, nhanh tay ấn nút đóng cửa.

"Ơ, cô gái, tôi muốn ra ngoài."

Thời Thần vội vàng ấn nút mở cửa, quay đầu xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi ạ."

Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, Thời Thần đứng sang một bên, nhìn những con số đang sáng dần lên.

10

9

8



1

Cửa thang máy lại một lần nữa mở ra, Thời Thần bước ra ngoài, chạy nhanh hai bước, càng đến gần cửa, bước chân cô càng chậm lại, giống như câu nói "gần quê lòng lại sợ".

Thời Thần bước ra khỏi cửa chung cư, đứng trên bậc thang, nhìn ra xung quanh. Cô nhìn thấy một chàng trai đang đứng ở góc đường không xa, mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang xanh, tóc rối bù vì gió. Ánh mắt anh nhìn về phía cô, giơ tay vẫy vẫy.

Cô bước xuống hai bậc thang, chạy về phía anh. Phương Lạc Tây cũng không nhúc nhích, chỉ đứng đó đợi cô, đợi đến khi cô đến gần, anh mở rộng tay, ôm chầm lấy cô.

Thời Thần chạy tới không kiểm soát được lực, đâm sầm vào người anh, khiến anh lùi về sau một bước, cô vẫn nhớ phải giữ túi rác cách xa người anh, tránh để chạm vào quần áo của anh.

Khuôn mặt vùi vào lòng ngực anh, nhưng lại không cảm nhận được chút hơi ấm nào, ngược lại áo khoác bị lộ ra ngoài đã đóng một lớp băng mỏng.

Thời Thần ngẩng đầu, ánh mắt long lanh, nói với giọng nghẹn ngào: "Sao anh lại đến đây?"

Phương Lạc Tây một tay ôm eo cô, một tay kéo cổ áo cho cô, không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại trêu chọc: "Vội vàng thế, có lạnh không? Biết em nhớ anh, mơ cũng không đủ thỏa mãn à?"

Thời Thần mặt đỏ bừng, tính ra đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Vừa mới đứng ở cửa chung cư, cô đã muốn lao đến bên anh. Bây giờ bị anh nói thế, cô ngượng ngùng lùi lại, nhìn bộ đồ ngủ trên người.

Áo ngủ cổ búp bê màu trắng, hai bên có thêu hoa hướng dương, quần dài ống bó, chất liệu nhung san hô, nhìn rất trẻ con.

Cô ngượng ngùng lùi về sau một bước, vì hai tay đang cầm túi rác, nên không tiện chỉnh lại quần áo.

Cảm giác mềm mại và thơm tho trong vòng tay bỗng chốc biến mất, Phương Lạc Tây nắm lấy bàn tay vẫn còn ấm áp của cô, cảm thấy hơi hụt hẫng, anh hỏi: "Không đi đổ rác à?"

Lúc này Thời Thần mới hoàn hồn, không nói gì, liếc nhìn anh một cái, quay người chạy đi đổ rác.

Đợi cô quay lại, nghĩ đến tay mình vừa mới chạm vào túi rác, nên không dám đến gần anh. Phương Lạc Tây lại kéo cô vào lòng, hai tay ôm lấy eo cô.

Thời Thần dựa vào cánh tay anh, nói: "Vừa mới đi đổ rác về, tay bẩn lắm."

Phương Lạc Tây nói như đương nhiên: "Vậy anh chịu đựng một chút."

Thời Thần cười khanh khách, ngẩng đầu nhìn anh: "Không phải anh rất sạch sẽ sao?"

Phương Lạc Tây suy nghĩ một lúc, nhìn thì cũng giống như vậy thật: "Chẳng phải vì em sao, anh có thể chịu đựng một chút."

Thời Thần vừa định ngẩng đầu lên, eo cô bỗng bị siết chặt, Phương Lạc Tây dùng lực kéo cô lại gần, cúi đầu xuống, dùng khẩu trang chặn lời cô chuẩn bị nói ra.

Mặt trong khẩu trang còn hơi ẩm ướt vì hơi thở, mặc dù cách một lớp khẩu trang nhưng Thời Thần vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi anh. Nụ hôn qua lớp khẩu trang không hề liên quan đến tình dục, nhưng lại thể hiện nỗi nhớ mong da diết, khiến người ta rung động.

Phương Lạc Tây chỉ hôn nhẹ hai giây, vì còn đang ở khu chung cư của cô, nên anh không dám làm gì quá trớn. Anh cúi người xuống, đặt cằm lên vai cô, nghiêng đầu cọ nhẹ vào, cảm nhận được lớp lông mềm mại trên cổ áo cô, lại không nhịn được cọ thêm mấy cái.

Một lúc sau, Phương Lạc Tây nhỏ giọng nói: "Anh nhớ em lắm."

Thời Thần để anh ôm, sau đó mới tìm lại được giọng nói của mình, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Sao anh đến mà không nói cho em biết trước?"

Phương Lạc Tây dựa vào lợi thế chiều cao, cúi đầu nhìn cô, cười khẩy: "Hôm qua không phải có một đứa trẻ đáng thương than vãn là không có lì xì sao? Anh sợ em khóc, nên đến đây đưa lì xì cho em đây."

"Em không phải trẻ con."

Phương Lạc Tây cố ý trêu chọc cô: "Anh nói là em à?"

Thời Thần nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đầy vẻ giận dỗi. Phương Lạc Tây lấy từ trong túi ra một chiếc phong bao lì xì, nhét vào túi áo khoác rộng của cô.

"Làm gì đấy, lấy ra đi, em không phải trẻ con." Lúc này Thời Thần bắt đầu làm nũng.

"Anh đưa cho ai thì người đó chính là trẻ con."

Thời Thần: "Nhưng mà em không có chuẩn bị cho anh."

Phương Lạc Tây khẽ hừ một tiếng, định nói tiếp thì bị Thời Thần ngắt lời: "Bao giờ anh đi? Nếu không vội thì em dẫn anh đi chơi Lâm Đồng nhé?"

Phương Lạc Tây vốn đến đây để ở bên cô, cô sắp xếp thế nào cũng được.

Thời Thần nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn anh: "Em phải lên nhà thay quần áo đã." Nghĩ đến việc phải nói chuyện với Dương Giang Nghênh, cô bỗng thấy đau đầu: "Anh đợi em một lát, đừng đứng đây nữa, ở cổng chung cư có một quán cà phê, anh vào đó ngồi chờ em đi."

Phương Lạc Tây vừa định mở miệng, Thời Thần đã nói với giọng kiên quyết: "Vào quán cà phê đợi em, em muốn uống cà phê."

Bị cô nói như vậy, Phương Lạc Tây cười cười, nói: "Được."

Lúc về nhà, Thời Thần mở cửa vào, cũng không ai để ý, cô thầm mừng trong lòng. Đến khi cô đi ra phòng khách, Dương Giang Nghênh vừa đặt bữa sáng xuống bàn.

Nhìn thấy Thời Thần đi tới, bà nhíu mày hỏi: "Mới về à?"

"Đông người quá ạ." Thời Thần vừa nói vừa đi về phòng, sợ nếu ở lại lâu hơn sẽ bị lộ.

May mà Dương Giang Nghênh sau khi đặt đĩa xuống, liền quay người đi vào bếp, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Thời Thần về phòng, lấy một bộ quần áo từ trong tủ ra thay, sau đó buộc tóc lên, nhìn đồ trang điểm bên cạnh do dự một lúc, cuối cùng vẫn không trang điểm.

"Lát nữa con đi chơi một lát, trưa không về ăn cơm." Thời Thần lấy một miếng bánh mì, ngẩng đầu nhìn bố mẹ dò xét.

"Tết nhất mà con đi ăn ở ngoài làm gì?"

Thời Thần: "Trung tâm thương mại vẫn mở cửa mà, không nghỉ Tết."

Dương Giang Nghênh đặt đũa xuống, hỏi cô: "Đi với ai?"

Có lẽ bà chỉ hỏi cho có lệ, Thời Thần cúi đầu uống một ngụm sữa, nói ú ớ: "Giang Tuyết ạ."

Thời Quân lúc này chen vào một câu: "Đi đi, dù sao cũng không phải đi chúc Tết, đi dạo một chút cũng tốt."

Chuyện này coi như đã qua, Thời Thần nhanh chóng uống hết sữa, rời khỏi bàn ăn.

Thời Quân nhìn cô vội vã, hỏi: "Ăn no chưa?"

Thời Thần đã đi vào phòng, hét lên với ra ngoài: "No rồi ạ, trưa con sẽ ăn ngon bù lại."

Nghe thấy thế, Dương Giang Nghênh hừ lạnh một tiếng: "Ở nhà bị thiệt thòi lắm à? Thiếu ăn thiếu mặc hay sao mà phải ra ngoài ăn?"

Thời Thần không nghe thấy, chạy về phòng lấy đồ, sau đó nhanh chóng đi đến cửa, trước khi ra ngoài còn tạm biệt bố mẹ, giọng nói đầy vui vẻ: "Con đi đây."

Thời Thần vội vàng đến cổng chung cư, liền nhìn thấy Phương Lạc Tây đang đứng ở bên đường, cô không nhịn được nhíu mày, chạy đến bên cạnh anh, nhẹ giọng trách móc: "Không phải đã nói anh vào quán cà phê đợi em sao?"

Nguồn: Tấn Giang

Editor: Gà

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK