Nếu không có người quen dẫn đường, cô thật sự không biết làm thế nào để vào đây.
Cổng vào có một tấm bảng trắng khổng lồ, trên đó đã có vài chữ ký, Thời Thần nhìn chằm chằm vào tấm bảng hai giây. Phương Lạc Tây chú ý thấy, liền dắt tay cô đi vào bên trong.
Phương Lạc Tây cầm bút dạ viết tên mình lên tấm bảng, sau đó đưa bút cho Thời Thần.
Thời Thần không hiểu: "Làm gì thế?"
"Em không viết à?"
"Không phải em tốt nghiệp, em không thể viết."
Phương Lạc Tây cúi người, ghé sát tai cô, nhỏ giọng nói: "Được mà, viết dưới tên anh này."
Thời Thần do dự một lúc, nhưng trong lòng lại rất muốn viết, cô nhón chân lên, cố gắng vươn tay, nhưng hơi khó khăn. Phương Lạc Tây cười khẽ, ôm eo cô lên, nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất, trêu chọc: "Nhóc lùn."
Cô tức giận, mặt đỏ bừng, nhưng lại không thể làm gì được, bèn viết tên mình dưới tên của anh.
Phương Lạc Tây.
Thời Thần.
Hai dòng chữ cạnh nhau, một dòng bay bướm, một dòng ngoằn ngoèo.
Thời Thần lấy điện thoại ra, giơ tay lên định chụp ảnh. Phương Lạc Tây thấy thế liền lấy điện thoại của cô, nhanh chóng chụp hai tấm ảnh.
Cô hài lòng nhận lấy điện thoại, xem ảnh, rồi lại nhìn sang người bên cạnh.
Trước đây cũng từng như thế, nhưng lúc đó cô phải tự mình nhón chân lên lén lút chụp ảnh, còn phải tìm cớ che giấu.
Bây giờ ước nguyện của cô đã thành hiện thực, cô có thể đường đường chính chính đón nhận ánh trăng dịu dàng.
Phương Lạc Tây dẫn Thời Thần vào nhà thi đấu bằng cửa phụ, Thời Thần vừa đi vừa quay đầu lại nhìn: "Chúng ta không cần kiểm tra vé à?"
Anh nghe thấy thế, liếc nhìn phía sau, rồi lại nhanh chóng thu hồi tầm nhìn, nắm tay Thời Thần, bảo cô chú ý bậc thang: "Không cần, em là người nhà mà."
Thời Thần há hốc miệng ngạc nhiên hai giây, sau đó mới hài lòng nhận lấy đặc quyền này: "Đặc quyền, tốt quá."
Trong nhà thi đấu đã có rất nhiều sinh viên, hình như được chia theo khoa, mọi người đều ngồi gọn gàng.
Cuối cùng, hai người dừng lại ở một hàng ghế gần sân khấu, Phương Lạc Tây kéo cô ngồi xuống chỗ ở giữa, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô: "Chỗ này tầm nhìn tốt hơn, nhìn rõ hơn."
Thời Thần vừa ngồi xuống đã ngoái nhìn xung quanh, biểu cảm của mọi người không hề buồn bã vì sắp phải chia tay, ngược lại đều đầy háo hức, mong chờ buổi lễ sắp diễn ra.
"Anh thật sự có tiết mục biểu diễn à?" Trong nhà thi đấu ồn ào, Thời Thần ghé sát tai Phương Lạc Tây, hỏi nhỏ.
Cô ghé sát lại gần, Phương Lạc Tây cũng cúi đầu xuống, hơi thở ấm nóng phả vào tai anh, như thể anh có thể cảm nhận được đôi môi nóng bỏng của cô đang cọ xát vào dái tai anh.
Anh lùi ra xa một chút, vươn tay kéo cổ áo, thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt thắc mắc.
Thời Thần nhìn Phương Lạc Tây, anh mặc khá lịch sự, bình thường cô ít khi thấy anh mặc áo sơ mi, cô càng nghĩ càng thấy sai sai: "Không lẽ lát nữa anh lên phát biểu à?"
"Cái gì?"
Thời Thần tò mò nhìn về phía sân khấu: "Lễ tốt nghiệp của các anh có phần phát biểu của sinh viên xuất sắc sao?"
Phương Lạc Tây hiểu ra, cười nhẹ: "Làm em thất vọng rồi, cá và tay gấu không thể kiêm được."
Nhà thi đấu càng lúc càng đông, ánh đèn sân khấu bắt đầu thay đổi, Phương Lạc Tây ngồi bên cạnh vững như Thái Sơn, không nhúc nhích, Thời Thần đoán chắc là anh không có tiết mục nào, chỉ đang trêu cô thôi.
Anh không phải là người thích nổi trội, không có tiết mục biểu diễn mới là điều bình thường. Thời Thần cũng không thất vọng, ban đầu cô đến đây chỉ là để tham gia lễ tốt nghiệp cùng anh, ngồi ở đây một lúc, cũng coi như không uổng công.
Thời Thần cũng không xa lạ gì loại hình lễ tốt nghiệp này. Các bước đều giống nhau, sinh viên xuất sắc phát biểu, lãnh đạo phát biểu và gửi lời chúc, sau đó là các tiết mục văn nghệ.
Đợi đến khi tiết mục mở màn kết thúc, Phương Lạc Tây vẫn không cử động, Thời Thần càng thêm chắc chắn.
Đại học Tân Thành quả nhiên là trường "đại gia", hiệu ứng sân khấu hoành tráng, Thời Thần cảm thấy như mình đang được xem một buổi hòa nhạc miễn phí. Cô chìm đắm trong bầu không khí tốt nghiệp, lắng nghe những bản nhạc buồn da diết.
Phương Lạc Tây bên cạnh đứng dậy, bước ra ngoài, Thời Thần bị kéo ra khỏi cảm xúc, vội vàng kéo tay anh lại, nhỏ giọng hỏi anh: "Anh đi đâu vậy?"
Phương Lạc Tây nhìn thấy đôi mắt long lanh của cô, trong lòng thở dài, không nói gì, chỉ tay ra cửa.
Thời Thần ngơ ngác gật đầu, buông tay anh ra, quay đầu lại xem tiết mục.
Đợi đến khi bài hát kết thúc, Phương Lạc Tây vẫn chưa quay lại. MC trên sân khấu thông báo: "Tiếp theo, xin mời các bạn thưởng thức tiết mục của Khoa Viễn thám và Trắc địa..."
Thời Thần không nghe nữa, chỉ thầm tiếc cho Phương Lạc Tây, anh sẽ bỏ lỡ tiết mục của khoa mình mất.
Cô mở camera điện thoại, định quay lại cho anh xem, ngón tay lướt nhẹ, phóng to ống kính, nhìn thấy mọi người đang bận rộn di chuyển đồ đạc trên sân khấu.
Sau đó, ánh đèn bật sáng, chiếu vào vài người trên sân khấu. Thời Thần đang mải mê nhìn vào điện thoại, nhìn thấy người quen, cô ghé sát vào màn hình, sau đó mở to mắt, nhìn lên sân khấu.
Trên sân khấu có bốn người, vừa đủ cho một ban nhạc. Phía trước có một chân mic, một người đang cầm mic, tay kia đỡ cây đàn ghi-ta treo trước ngực.
Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen kia, cổ áo khoét sâu hình chữ V, lộ ra một phần xương đòn. Cả người anh dựa vào chân mic, giọng nói trầm ấm hơn mọi khi.
Thời Thần giơ điện thoại lên, quay về phía sân khấu, ánh mắt không nhìn qua ống kính, mà nhìn thẳng vào anh, chỗ ngồi này tầm nhìn rất tốt.
Phương Lạc Tây nhìn Thời Thần, khóe môi cong lên, trước tiên giới thiệu sơ qua về bốn người trên sân khấu, sau đó anh nói với giọng điệu trầm ấm: "Bọn mình là ban nhạc tạm thời, mọi người thông cảm nhé."
Anh quay đầu nhìn tay trống, ra hiệu, tay trống hiểu ý, xoay dùi trống trên tay, sau đó giáng xuống một nhịp mạnh mẽ.
Phần dạo đầu bắt đầu, Thời Thần nhận ra đây là bài hát đang rất hot hiện nay.
Mê mẩn em hồn xiêu phách lạc
Là em đạp nát liều thuốc giải của anh
Nhưng sự chú ý của cô đều tập trung vào người đàn ông đang chơi ghi-ta trên sân khấu. Quả nhiên, cô không thể cưỡng lại sự quyến rũ của Phương Lạc Tây lúc chơi ghi-ta.
Trước đây cô đã từng tìm thấy một bức ảnh anh chơi ghi-ta trong một video ngắn, vẻ đẹp của anh khiến cô choáng ngợp. Bây giờ nhìn thấy anh biểu diễn trực tiếp, Thời Thần phát hiện mình càng thêm yêu anh, yêu anh nhiều hơn lúc trước.
Ánh mắt Phương Lạc Tây như dính chặt vào cô, khiến cô không thể thoát ra được.
Anh hồn xiêu phách lạc
Trái tim bồn chồn như pháo hoa nổ tung
Thần tình yêu của anh đang hét lên
Hormone bùng nổ vì sự xuất hiện của em
Hồn xiêu phách lạc
Thời Thần như thể có thể nhìn thấy anh qua dòng người tấp nập, kết hợp với lời bài hát, cô tự luyến nghĩ rằng anh đang thầm thú nhận với cô.
Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng, cơ thể bồn chồn như muốn bùng nổ.
Tiếng hò reo vang dội bên dưới cho thấy tiết mục của bọn họ thành công đến mức nào.
Cuối cùng, Phương Lạc Tây đợi đến khi tiếng ồn dừng lại, anh rút mic ra, nói: "Chúc mọi người tốt nghiệp vui vẻ, tương lai tươi sáng."
"Ô ô ô~"
"Hát lại đi!"
Tiếng la hét bên dưới không ngừng, bọn họ cũng không nán lại, cầm nhạc cụ xuống sân khấu bên phải.
Thời Thần tắt video, lưu lại, cúi đầu nhìn thành quả của mình như một báu vật. Đợi đến khi Phương Lạc Tây quay lại chỗ ngồi, buổi lễ cũng gần kết thúc.
Bọn họ liền rời đi, Thời Thần nhìn Phương Lạc Tây, cười nói: "Anh lại lừa em."
Phương Lạc Tây cười: "Anh không có, không được vu oan cho anh."
"Anh có đấy." Thời Thần không quan tâm đến lời anh nói, cô vẫn còn phấn khích, năn nỉ anh: "Anh hát lại cho em nghe đi."
Phương Lạc Tây nhướng mày: "Wow~"
"Được rồi, được rồi." Thời Thần nhào vào lòng anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Giọng anh hát khác với giọng nói chuyện bình thường quá."
Phương Lạc Tây bị hành động đột ngột của cô làm cho đứng hình, đầu óc trống rỗng. Thời Thần lại vùi đầu vào ngực anh hít hà, ngẩng đầu lên, cười nói: "Anh thơm quá."
Cơ thể anh cứng đờ, bất lực nói: "Đừng nghịch nữa."
Thời Thần: "Hồn xiêu phách lạc."
Thời Thần ôm anh chặt hơn, nhón chân lên, ghé sát vào mặt anh: "Phương Lạc Tây, tốt nghiệp vui vẻ."
Thời Thần về Tây Hoài trước, dù sao cô cũng chỉ tranh thủ dịp cuối tuần, Phương Lạc Tây còn phải ở lại Tân Thành dọn dẹp đồ đạc, phải mấy ngày sau mới rời trường.
Đợi đến khi Phương Lạc Tây từ Tân Thành bay đến Tây Hoài, Thời Thần cùng anh đi xem nhà.
Cuối cùng bọn họ không chọn những căn hộ đã xem trước đó, Phương Lạc Tây lại tìm thấy một khu chung cư mới xây từ môi giới, có cửa sổ lớn, có ban công rộng. Chủ nhà mua để đầu tư, chưa có ai ở.
Đây là lần đầu tiên Thời Thần đến đây, Phương Lạc Tây đẩy vali, Thời Thần khoác tay anh, không nhìn đường, tay kia cầm điện thoại, tra cứu khoảng cách từ đây đến công ty anh trên bản đồ.
Thấy cô suýt chút nữa bị ngã, Phương Lạc Tây liền giật lấy điện thoại của cô, nói với giọng điệu không vui: "Nhìn đường kìa."
Điện thoại bị giật mất, Thời Thần hơi xấu hổ mím môi, dù sao cô cũng đã xem xong rồi.
Từ khu chung cư này đến công ty anh chỉ mất năm bến tàu điện ngầm, đến trường cô còn gần hơn, chỉ mất một bến.
Thấy cô cười hì hì, Phương Lạc Tây nắm tay cô, kéo cô lại gần: "Không được chơi điện thoại khi đang đi đường, ngã thì làm sao?"
"Hủy dung à?"
Phương Lạc Tây không ngờ cô lại trả lời như vậy, nói: "Biết thì tốt."
Thời Thần lại nghĩ đến chuyện khác, đứng trước mặt anh, lùi về phía sau, giả vờ giận dỗi: "Thì ra anh chỉ thích khuôn mặt của em thôi."
Phương Lạc Tây không hiểu sao suy nghĩ của cô lại nhảy vọt như vậy, hỏi lại: "Không thì thích cái gì?"
"Tất nhiên là thích tâm hồn, sự hiểu biết, vẻ đẹp tâm hồn của em chứ!" Cô nói với giọng điệu đầy chính nghĩa, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của anh.
"Ồ~"
Thời Thần bất mãn, trách móc: "Anh nông cạn quá."
"Nông cạn cái gì chứ?" Phương Lạc Tây cười khẩy, nhìn khuôn mặt ửng hồng vì tức giận của cô, ánh mắt lấp lánh, giọng điệu cũng không nghiêm túc: "Mềm mại, tròn trịa, muốn cắn một miếng."
Thời Thần trừng mắt nhìn anh, không ngờ anh lại có thể nói những lời "vô liêm sỉ" như vậy giữa chốn đông người, thầm mắng anh "mặt dày", sau đó quay người bỏ chạy.
Phương Lạc Tây nhìn bóng dáng bỏ chạy của cô, lắc đầu cười, cố tình nói lớn: "Em chạy đi đâu thế? Anh chưa cắn mà?"
Nguồn: Tấn Giang
Editor: Gà