Triệu Mạnh Địch nhận thấy sự khác thường, nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Mấy cậu vào lại rồi thử tải lại xem, máy tớ bị lag."
Mấy người lại đồng loạt cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm vào thông báo hiện lên trên màn hình.
Bóng đá, 0.
Quả nhiên, không phải do mạng lag, cũng không phải do cô hoa mắt, mà là thực sự không còn chỗ trống nữa.
Thôi Cáo Nguyệt ấn vào nút tải lại, bực bội than phiền, giọng điệu còn có chút ghen tị không thể nói nên lời: "Cái mạng rác rưởi của trường mà cũng có người giành được à? Chúng ta ở ngoài này còn không vào được."
Thời Thần nhìn số lượng chỗ trống còn lại của các môn học trên hệ thống giáo vụ, suy nghĩ một chút: "Bây giờ còn bóng rổ, quần vợt, bóng chuyền... võ thuật, thể dục nhịp điệu."
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn mọi người: "Vậy, giành môn nào trước?"
"Bóng chuyền đi." Triệu Mạnh Địch lên tiếng hỏi: "Dầu nóng và thuốc cao của tớ học kỳ trước vẫn còn, mấy cậu thấy sao?"
"Cũng được."
Thời Thần thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải bóng rổ, môn nào cô cũng được. Hơn nữa cô cũng không để tâm đến chuyện bầm tím, đến lúc đó đeo băng bảo vệ cổ tay, mặc quần áo dày một chút là được.
Môn Giáo dục thể chất, thi cuối kỳ đều phải chia nhóm, tìm một người bạn quen biết làm đồng đội sẽ thuận tiện hơn nhiều. Nếu không, phải thu xếp thời gian cho phù hợp với mọi người, sẽ có người phàn nàn.
"Thôi được rồi, chọn được môn nào thì chọn, giờ gọi món đi." Khương Nhị nhìn người phục vụ đang đi đến, hạ giọng nói: "Người phục vụ nhìn chúng ta mấy lần rồi đấy."
Nghe cô nàng nói vậy, mấy người cũng không tiện quay đầu lại, bèn cầm thực đơn lên chọn món.
Thời Thần không tham gia gọi món, thường thì đi ăn với bạn, cô chỉ chịu trách nhiệm ăn, cuối cùng chia tiền là được. Hơn nữa cô không kén ăn, gặp món không thích thì gắp sang một bên là được.
Hôm nay lại ăn lẩu, càng không có gì phải lo lắng.
Cô dựa vào lưng ghế sofa, nhìn thực đơn trên điện thoại, ngón tay không lướt nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào đó. Ban đầu cô không nghĩ môn bóng đá lại "hot" đến vậy, bây giờ mọi chuyện đã an bài xong, trong lòng cô lại trống rỗng.
Thời Thần thầm an ủi bản thân, bóng chuyền cũng tốt mà, Triệu Mạnh Địch đã nói là dễ chơi. Cô không giành được môn bóng đá chỉ vì điểm cuối kỳ cao thôi, không có lý do gì khác.
Dù sao thì, cũng không phải là không còn cơ hội.
Sau khi gọi món xong, cô ngồi giữ túi xách và điện thoại, để mấy cô bạn cùng phòng đi pha nước chấm trước. Một lúc sau, Thôi Cáo Nguyệt quay lại, nhìn Thời Thần: "Cậu đi pha đi."
Thời Thần gật đầu, đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi đến khu vực pha nước chấm.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn ăn lẩu với nước chấm mè, luôn nghĩ rằng ai cũng ăn như vậy. Sau khi lên đại học, xa nhà, cô mới biết hóa ra có rất nhiều loại nước chấm lẩu, nước chấm mè, nước chấm dầu ớt, nước chấm giấm, nước chấm khô…
Nói chung là có rất nhiều kiểu.
Cô thấy nước chấm dầu ớt quá nhiều dầu, nước chấm giấm quá chua, nước chấm khô quá cay, vẫn là nước chấm mè an toàn nhất. Nhưng cũng không giống như ở nhà, ở nhà cô thấy phiền phức, mua mè sẵn về trộn, thêm chút muối là xong.
Đến quán thì khác, đã bỏ tiền thì phải biết tận hưởng, nhìn loại nào trong khu vực pha nước chấm cũng thấy thích, đợi đến khi lẩu sôi, nước chấm của cô có thể ăn sống được luôn, mà lại còn thơm nữa chứ.
Thời Thần lấy một bát nhỏ từ trong tủ khử trùng ra, kiểm tra kỹ lưỡng, sau đó mới lần lượt múc gia vị vào bát.
Tương nấm, tương bò, tương hải sản, bỏ qua chao và hoa hành, lạc rang, vừng, nhìn thấy ớt chưng, cô không do dự múc một muỗng to, nhưng khi rót vào bát, cô chỉ nghiêng một góc nhỏ, dầu ớt đỏ au chảy dọc theo mép muỗng, rơi xuống lạc rang dưới đáy bát, cho đến khi không còn nhìn thấy màu trắng của lạc nữa.
Cô nhìn vũng dầu ớt nhỏ dưới đáy bát, bỗng hối hận, nếu quá cay cô không ăn được, thì bát nước chấm này lãng phí quá. Cô theo bản năng thêm rau mùi vào, lá rau mùi thái nhỏ nhanh chóng lấp đầy cả bát, xanh mướt một màu, tỏa ra mùi thơm đặc trưng của rau mùi.
Cô hít một hơi thật sâu, như thể đang hít thở tinh hoa của trời đất, đôi mắt sáng lên, khóe môi cong lên nụ cười. Liếc mắt nhìn thấy có người đang đứng gần, cô vội vàng nhường chỗ.
Ngẩng đầu lên nhìn, Thời Thần khựng lại, bên cạnh tủ khử trùng có một nam sinh đang đứng, người dựa vào tủ, nghiêng đầu nhìn sang bên này, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên và tò mò.
Không ngờ lại bị phát hiện lúc đang "dòm ngó", Phương Lạc Tây có chút bối rối, nhưng vẫn thản nhiên đứng thẳng dậy.
Phương Lạc Tây và bạn bè đã vào quán lẩu từ lâu, anh ở ngoài nghe điện thoại nên vào muộn mấy phút.
Từ xa anh đã nhìn thấy cô gái này rót dầu ớt như đang làm thí nghiệm vậy, mặt nhăn nhó, giống như ông chủ lớn đang cầm hợp đồng trị giá hàng tỷ trong tay, chỉ cần sai một ly là có thể phá sản, tan cửa nát nhà.
Anh cũng không dám lên tiếng làm phiền, rất hứng thú đứng phía sau quan sát. Nếu như lúc trước anh chỉ tò mò về hành động của cô gái này, thì lúc này anh thực sự bị sốc.
Anh nhìn thấy cô ấy múc rau mùi từng thìa từng thìa vào bát, chất thành núi nhỏ. Phương Lạc Tây còn rảnh rỗi đếm số thìa, sáu thìa. Thìa thứ bảy chưa kịp cho vào bát, cô ấy đã phát hiện ra anh, vội vàng rụt tay lại, giống như một con nai con bị giật mình.
Phương Lạc Tây không khỏi thắc mắc, anh cũng không đến nỗi đáng sợ như vậy, hơn nữa anh còn là người văn minh, sao cô gái này lần nào gặp anh cũng như bị ma đuổi vậy. Hai người coi như là quen biết, nhưng cũng không thể nói là quen biết, chỉ là gặp nhau vài lần thôi.
Dù sao thì, đối với anh, chỉ cần nhớ mặt, coi như là quen biết rồi.
Nhìn thấy cô gái lúng túng lùi lại, Phương Lạc Tây lấy một chiếc bát từ trong tủ ra, tiến lên, thản nhiên hỏi: "Không cho thêm nữa à?"
Anh chỉ vào hũ rau mùi, thìa thứ bảy chưa kịp cho vào, đã bị anh ngắt lời.
"À, không cần đâu, anh cứ cho thêm đi." Thời Thần xua tay, nhìn chiếc bát trong tay, rau mùi đầy ắp, đủ rồi, "Em xong rồi, em đi trước đây, đàn anh."
Nghe Thời Thần gọi mình là "đàn anh", Phương Lạc Tây bỗng chột dạ. Anh nhận ra mình đã vô tình để cô hiểu lầm mối quan hệ của hai người, định lên tiếng giải thích, nhưng nhìn thấy bóng lưng vội vã rời đi của cô, anh lại thôi.
Thôi bỏ đi, cũng chẳng gặp nhau mấy khi.
Anh nhìn những hũ gia vị trên bàn, do dự một lúc, rồi cho một chút rau mùi vào bát.
Khi anh quay trở lại chỗ ngồi, Tỉnh Lập Hàm nhìn chiếc bát của anh, ngạc nhiên nói: "Ôi, mặt trời mọc đằng Tây à, từ bao giờ cậu ăn rau mùi vậy?"
Phương Lạc Tây không giống những người khác, ngửi thấy mùi rau mùi là muốn nôn, anh chỉ đơn giản là không ăn. Mấy người còn lại trong phòng không chịu nổi mùi rau mùi, bình thường ăn cơm thấy anh cũng tránh rau mùi, cứ tưởng ai cũng giống mình.
Phương Lạc Tây đặt bát xuống, ngồi xuống chỗ ngoài cùng, nhướn mày: "Vừa gặp phải một ‘con nghiện’ rau mùi."
Thời Thần bê bát nước chấm chạy như bay về chỗ ngồi, nhìn nồi lẩu đang sôi sùng sục, cố gắng bình tĩnh lại.
"Mè của cậu đâu? Ăn rau mùi không à?" Giọng nói khó hiểu của Thôi Cáo Nguyệt vang lên bên cạnh.
Thời Thần nhìn bát của mình, chỉ thấy toàn rau mùi. Bình thường cô luôn cho các loại gia vị khác vào trước, cuối cùng mới cho mè. Lúc nãy cô chỉ lo chạy trốn, quên bẵng mất việc thêm mè. Giờ phản ứng lại, cô đỏ mặt, ấp úng nói: "Tớ quên mất."
Thôi Cáo Nguyệt cười ha hả: "Tớ còn tưởng cậu học được cách ăn mới ở đâu, nhanh đi lấy thêm đi, lát nữa thịt chín rồi."
Thời Thần lại quay trở lại khu vực pha nước chấm, múc thêm mấy thìa mè, nam sinh lúc nãy đã rời đi. Cô nhìn quanh, soi mỗi bàn khách, nhưng không thấy bóng dáng của anh đâu.
Ngồi trở lại chỗ ngồi, cô buộc tóc lên, quay sang hỏi Thôi Cáo Nguyệt: "Cậu xem, hôm nay tớ có trắng hơn một chút không?"
Thôi Cáo Nguyệt quay sang nhìn cô, khẳng định nói: "Trắng hơn rồi."
Thời Thần nghe vậy có chút vui mừng, nhưng ngay lập tức nghe thấy cô nàng nói tiếp: "Cậu không trang điểm nữa thì chắc chắn phải trắng hơn chứ."
"..."
Tâm trạng bỗng chốc tuột dốc không phanh.
"Chỉ là trắng do trang điểm thôi sao?" Thời Thần không cam tâm, lại hỏi lần nữa.
Thôi Cáo Nguyệt ghé sát nhìn khuôn mặt cô, không hiểu cô muốn hỏi gì, vẫn thật thà trả lời: "Kiểu trang điểm tự nhiên ấy, nhìn khá tự nhiên. Nhưng mà, chỗ này của cậu bị mốc phấn kìa."
Nghe thấy mình bị mốc phấn, cô liền hoảng hốt. Thôi Cáo Nguyệt nhìn thấy vậy, ra vẻ hiểu ra: "Cậu muốn dặm lại phấn à, bây giờ thôi đi, ăn lẩu xong chắc chắn sẽ lem luốc hơn, ăn xong rồi tính."
Thời Thần xua tay, buồn bã nhìn chiếc bát trước mặt, không nói gì nữa.
Ăn được nửa nồi lẩu, Thôi Cáo Nguyệt gắp một miếng lòng bò từ nồi cay ra, cho vào miệng, thở hắt ra: "Chờ đến khi nào mọi người đều ăn cay được, chúng ta sẽ gọi toàn nồi cay nhé."
"Chắc là không được đâu, nồi này cũng đã cay quá rồi." Thời Thần thật thà nói, đập tan ảo tưởng của cô nàng.
"Yên tâm đi, tin tớ đi, luyện tập nhiều là được mà."
Thời Thần cảm thấy giống như lời khuyên uống rượu, uống nhiều là quen, chẳng lẽ khả năng chịu cay cũng có thể luyện tập được sao?
Ăn được một lúc, nước chấm mè trong bát của Thời Thần đã thấm đẫm vị cay của nước lẩu, không còn mùi thơm của mè nữa.
"Cậu có muốn lấy thêm mè không?" Thôi Cáo Nguyệt định đứng dậy nhường đường cho cô.
Thời Thần nhìn bát nước chấm bừa bộn của mình, rau mùi dính đầy mép bát, trông không được đẹp cho lắm. Nghĩ đến người mà cô vừa gặp, cô kéo Thôi Cáo Nguyệt ngồi xuống, từ chối: "Không cần đâu, vẫn còn nhiều mà."
Cuối cùng cô cũng ăn hết bữa cơm với bát nước chấm không còn vị gì, khi ra khỏi quán, bên trong vẫn ồn ào náo nhiệt, khói bay mù mịt, trước cửa vẫn có khách hàng đang xếp hàng chờ bàn.
Thời Thần nhìn qua mấy bàn, vẫn không thấy anh, cô cũng không nán lại lâu, cùng mấy cô bạn rời đi.
Trên đường về trường, bốn người vẫn đi bộ về, vừa đi vừa nói chuyện.
"Này, nói cho mấy cậu nghe một tin mới, đại hội thể thao sắp diễn ra rồi đấy." Triệu Mạnh Địch đi ngoài cùng bên phải, quay sang nhìn mấy người kia: "Mấy cậu có muốn tham gia môn nào không?"
Sau đó, cô nàng hỏi từng người một, từ phải sang trái.
"Không."
"Cộng một."
"Cộng hai."
Triệu Mạnh Địch tức cười: "Mấy cậu làm gì thế, không muốn đóng góp cho lớp sao? Tinh thần tập thể ở đâu, lôi ra đi chứ."
Thôi Cáo Nguyệt: "Cho chó ăn rồi."
Thời Thần và Khương Nhị nhịn không được cười phát ra tiếng, Triệu Mạnh Địch tiến lên định bắt Thôi Cáo Nguyệt lại lý luận, nhưng bị cô nàng né tránh.
Triệu Mạnh Địch xoay người, nói với giọng điệu khuyên nhủ: "Suy nghĩ lại đi, có điểm hoạt động đấy."
Khương Nhị liếc mắt một cái, hỏi: "Tham gia là có điểm, hay là phải đạt giải mới có điểm?"
"Cái này tớ không biết. Chưa có thông báo cụ thể."
Thời Thần nhìn những bông hoa trong bồn hoa hai bên đường, đưa tay vuốt ve, dứt khoát từ chối: "Vậy thôi không tham gia, cậu nhìn xem có ai trong chúng ta giống người có thể đạt giải không?"
Không phải cô khiêm tốn, mà là chuyện này cô không thể khiêm tốn được. Nếu thể thao của bọn họ có chút năng khiếu, thì cũng sẽ không phải suy nghĩ nửa ngày để chọn môn thể dục. Mỗi năm kiểm tra thể lực đều như trải qua cửa tử, ai lại muốn tự tìm đường chết.
Đại hội thể thao ở cấp ba là niềm vui của toàn trường, còn ở đại học, đặc biệt là đối với những người như Thời Thần, thì chỉ là lãng phí thời gian ngủ, mà lại không thể phản kháng.
Chỉ là, cô không ngờ, đại hội thể thao lần này lại mang đến cho cô một món quà lớn, có thể nói là không thể nào quên.
Nguồn: Tấn Giang
Editor: Gà