• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nương nương, hôm nay đeo “Sai thượng điệp song vũ” sao?” Chỉ Tử cầm lên một cây trâm hổ phách song điệp búi thử lên tóc Hiền phi, cười hỏi.

“Chẳng qua chỉ là hai con bướm quấn nhau, ngươi vậy mà cũng học theo người ta giả bộ văn nhã.” Hiền phi trêu ghẹo nàng. Hai chữ “văn nhã” từ miệng mình nói ra thật khiến nàng nhớ tới vị Tiết tiệp dư ở Trữ tú cung kia.

Trong một tháng, từ lục phẩm nhảy lên tứ phẩm. Chậc, nàng quả nhiên không nhìn lầm, nàng ta quả thật là người có bản lĩnh.

Bất quá lúc đó mình thử qua nàng, nàng ta cũng không cảm kích. Có thể thấy nàng ta còn có chủ kiến, sớm đã nghĩ tốt con đường này nên đi thế nào.

Có chút khó giải quyết, nhưng cũng rất có hứng thú khiêu chiến.

“Nô tỳ cũng không phải nói thơ với nương nương. Nô tỳ đây là đang kể lại chính xác cảnh diễn ra ở hoa viên hôm nay đó.” Chi tử cười gian xảo nói.

“Lại có chuyện gì lọt vào cặp mắt cá vàng của ngươi đây?” Ý trêu chọc của Hiền phi ngày càng đậm, chờ Chi Tử không chịu thua dậm chân, nàng lại lên tiếng “Ai bảo ngươi ánh mắt quá rộng, cứ gặp chuyện là mắt mở to như mắt cá vàng, cũng không thể trách ta đây lại nghĩ như vậy.”

Chi Tử vội vàng kể chuyện, sợ chủ tử còn muốn dùng từ kì quái gì để miêu tả nàng:” Nô tỳ nhìn thấy Tiết tiệp dư và Bùi bảo lâm. Mặc dù thường ngày Tiết tiệp dư đối với Bùi bảo lâm không thân thiện lắm, nhưng tóm lại cũng khác với những người khác. Không nghĩ tới Bùi bảo lâm vì tranh thủ tình cảm cho Phó bảo lâm mà nháo thành như vậy…”

Giọng nói của nàng thanh thoát, giả sử người khác có nói nàng vui sướng khi người gặp họa thì khi nhìn bộ dạng tiếc hận thở dài của nàng lại cảm thấy nàng là vô cùng thiệt tình.

Nàng mặc dù thích xem cuộc vui nhưng thường xuyên sẽ đem mình hòa vào người trong cuộc để suy nghĩ. Không giống những người khác chỉ thích xem náo nhiệt.

Hiền phi sau khi nghe xong, hâm mộ nói:” Nàng ta sống thật thoải mái.”

Chi Tử nhắc nhở:” Nương nương, ngài muốn cũng có thể mà. Ngài chính là hiền phi trong tứ phi, chỉ kém một chút so với Đức chủ tử thôi.”

“Làm gì đơn giản như vậy.” Hiền phi cười ôn hòa, tựa như đang nhìn một đứa nhỏ ngây thơ nghịch ngợm “Vì là tứ phi nên mới phải làm gương. Bản thân ta lại không con cái, nếu làm quá mức sẽ khiến gia tộc mang họa. Các nàng thì không giống, người khác nhiều lắm là cho rằng họ trẻ tuổi không hiểu chuyện, sẽ không trách cứ.”

Vì dưới gối nàng không có nữ nhi, cho nên khi gặp Chi Tử xinh đẹp hoạt bát thì rất vui mừng. Ngày thường cũng không trói buộc nàng ấy cái gì nên mới dưỡng ra được cái tính tình tùy tâm như vậy. Nhưng Chi Tử rất được lòng người. Dù nàng ấy tùy tâm nhưng chưa từng đem lại tai học gì cho nàng, nàng cũng quyết tâm sẽ coi nàng ấy như nữ nhi mà nuôi dưỡng.

“Nương nương có già đâu.” Chi Tử lẩm bẩm “ Cũng không biết tại sao hoàng thượng lại hiếm tới chỗ của nương nương…”

“Ngươi đó, một cô nương chưa gả mà dám nói mấy lời như vậy.” Hiền phi duỗi ngón tay ngọc điểm vào trán nàng “Cũng không biết e lệ.”

Nàng tựa như không quan tâm việc có thánh sủng hay không.

“Nương nương….” Chi Tử vì nàng mà căm giận.

“Dong dài, cài trâm cho ta đi.” Hiền phi xoay người nhìn vào gương đồng khắc phù dung, không nhìn nàng nữa.

Ở Trữ Tú Cung.

“Nương nương, chỗ Tiết tiệp dư…” Tố Nga đem chuyện người dưới vừa báo cáo nói lại cho Trinh quý tần, có phần hơi do dự. Dù sao các nàng cũng là người của Trữ Tú Cung.

Trinh Quý tần đang cầm một quân cờ trắng, chăm chúng nhìn bàn cờ gỗ. Lúc lâu sau, nàng lên tiếng “Đã bộc lộ tài năng, tùy nàng ta đi.”

“Vâng.”

Lát sau, nàng đi thêm một nước cờ, nói “Coi chừng tốt chỗ của An tuyển thị. Người ngoài hiện tại nhìn không phải nàng mà là đứa bé trong bụng. Đừng đễ người khác thừa cơ hội.”

“Nương nương yên tâm, nô tỳ nhớ rõ.” Tố Nga thấy chủ tử không còn hứng chơi cờ bèn gọi người ôm tam công chúa đến chơi đùa với chủ tử.

Vũ Hương các.

“Chủ tử, tuy nói đã qua lập xuân nhưng thời tiết hôm nay vẫn chưa ấm lại đâu, đừng ngồi cạnh cửa sổ.” Tinh Tinh có chút lo lắng nhìn chủ tử nhà mình liều mạng ngồi ngay đầu gió, bèn khuyên nhủ.

“Biết rồi.” Vẻ mặt nàng mờ mịt như không nghe thấy gì. Nửa ngay sau, nàng mới gọi một tiếng “Tinh Tinh.”

Tinh Tinh nhanh chóng tới bên cạnh trả lời:” Chủ tử?”

“Hoàng gia không phải coi trọng nhất là huyết mạch sao?” Nàng vỗ vỗ bụng, cười dịu dàng, sau đó lại có chút ngỡ ngàng.

“Vâng.” Tinh Tinh cười hơi miễn cưỡng. Nàng nhớ tới Tiết Tiệp Dư ở Phương Hoa các. Rõ ràng cùng một cung, nhưng nơi đó vô cùng ồn ào náo nhiệt, thánh sủng vô cùng, mà nơi này lại quá lạnh lùng yên tĩnh. Dù thánh thượng có đến chẳng qua cũng chỉ là dính chút ánh sáng dư thừa từ bên kia, thuận đường tới xem đứa nhỏ.

Nhưng dù là vậy, trên mặt người cũng không có sự vui vẻ. Chủ tử tuy có thai nhưng vẫn tận tâm hầu hạ cẩn thận, ngay cả nàng cũng cảm thấy có chút không đành lòng.

“Chủ tử đừng nản chí. Hiện giờ nam hay nữ còn chưa rõ cho nên hoàng thượng chưa chú ý. Trước nay thai nhi trong hoàng cung đều….” Nàng đem những chữ “khó có thể bảo toàn” nuốt xuống, sau đó tiếp tục:” Lúc trước Mật quý nhân cũng là như thế…”

“Nàng ta được sủng ái như vậy mà khi sảy thai cũng không được thánh thượng thương tiếc. Chủ tử phải lấy đó làm gương mới được. Từ bây giờ chủ tử nên tính toán dưỡng thai cho tốt. Nếu sinh được bé trai, hoàng thượng nhất định xem trọng chủ tử.” Nàng vốn là người hầu bên cạnh thái thái. Khi chủ tử tiến cung, thái thái coi trọng nên kêu nàng đi theo, cho nên tình cảm cũng không phải thân lắm.

Ban đầu cung nữ Hạnh nhi cùng với chủ tử có cảm tình tốt nhất, nhưng sau đó không biết phạm phải chuyện gì lại bị hoàng hậu nương nương xử lý. Chủ tử vì thế cũng đau buồn rất lâu.

Nàng vốn không nghĩ tới chủ tử lại rất có tài năng về y thuật, lúc vui vẻ sẽ đọc một ít sách. Chỉ là ánh mắt người luôn dõi theo hoàng thượng, thủ đoạn đầy mình cũng không lấy ra sử dụng.

Nàng không đề cập tới Mật quý nhân thì thôi, vừa nói tới, An tuyển thị mặc dù tỉnh táo hơn nhiều nhưng lại thêm một tia bất lực. Nàng bối rối trong chốc lát, nổ lực khôi phục lại, vuốt bụng nghĩ nghĩ: Bảo bối, con nhất định phải thật mạnh khỏe.

Tinh Tinh cho rằng nhắc tới chuyện hư thai khiến chủ tử bất an, cho nên vội vàng bổ sung:” Chủ tử cũng đừng quá…”

Nói chưa dứt lời, người Trinh quý tần gọi tới chiếu cố Long thai: Phương ma ma đã tiến vào:” An chủ tử, hoàng thượng tới, mau chuẩn bị ra nghênh giá.”

Phương ma ma tự biết mình không phải người của An tuyển thị cho nên liền để chủ tớ hai người ở trong nói chuyện, còn bản thân thì canh giữ bên ngoài. Sau khi nghe thủ vệ tiểu quý tử vội vàng tới báo tin, bà mới đẩy cửa vào kêu An tuyển thị chuẩn bị.

“Chủ tử!” Tinh Tinh thấy ánh mắt của chủ tử thoáng nở rộ hào quang, trong lòng liền vui vẻ. Khuyên nhiều như vậy cũng không bằng hoàng thượng tới một lần. May mà hoàng thượng vẫn còn để mắt tới Long thai.

Chờ ăn mặc thỏa đáng xong, một tiếng thông truyền khách khí vang lên:” Thánh thượng giá lâm-“. Quả nhiên trung khí mười phần.

An tuyển thị vuốt ve tóc, sau đó mới xách váy tiến lên nghênh giá. Đúng lúc này, một âm thanh có phần yếu hơn vang lên:” Tiết tiệp dư đến… Nô tà thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an! Nô tài thỉnh an Tiết tiệp dư, Tiết tiệp dư cát tường.”

Tay nắm váy của An tuyển thị run lên, đóa hoa lan trên váy cũng theo đó mà run rẩy, làn váy vô lực buông xuống mặt đất bụi bậm.

Nàng phúc thân, thanh âm thẫn thờ nói:” Thiếp thân thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng cát tường. Thiếp thân thỉnh an Tiết tiệp dư”

“Miễn lễ.” Giọng nói thản nhiên của hoàng thượng truyền tới.

Trong lòng nàng đau thương, chỉ cúi đầu. Ngay cả đỡ cũng không chịu đỡ sao?

“An tuyển thị mau ngồi xuống đi.” Âm thanh nhẹ nhàng của Tiết Bích Đào truyền đến, có chút ngạc nhiên nhìn bụng nàng. Tuy lời nói không có ý quan tâm nhưng ngược lại rất chân thật “Đứng lâu khó chịu sao?”

Lúc còn ở nhà, nàng chưa từng sống cùng với phụ nữ có thai. Vốn dĩ nghe nói mợ đã mang bầu, cậu còn rất vui vẻ. Nhưng còn chưa đợi được mợ sinh em bé thì nàng đã bị quăng tới đây. Nàng và em họ coi như không có duyên gặp nhau.

“Đa tạ Tiết tiệp dư quan tâm.” An tuyển thị thoáng khôi phục thái độ. Vô luận thế nào, hoàng thượng đã đến thăm nàng, nàng không thể biểu hiện quá hờ hững “Tinh Tinh, đi pha trà đi.”

Tiết Bích Đào không biết người khác làm thế nào đối mặt với việc chồng mình và vợ bé sống chung, nhưng bản thân nàng lại cảm thấy không tự nhiên. Mới đầu nàng chỉ định đến thăm phụ nữ có thai, không có cảm giác gì nhiều. Nhưng đợi tới cung nhân lui hết, phần xấu hổ này mới hiện rõ.

Hoàng đế hắn cũng không phải người sẽ cố sức tìm đề tài để nói. An tuyển thị thì nhìn có chút ngây ngốc, giống như cũng sẽ không làm việc này. Chẳng lẽ phải để nàng khuấy động không khí sao?

Ô ô, sớm biết nàng đã không đáp ứng cẩu hoàng đế tới đây.

Lại còn viện cái cớ rất hoa mỹ là quan sát, gần gũi phụ nữ có thai để sau này nàng có thể tham khảo. Hừ, nếu bình thường hai người này cũng ở chung như vậy thì nàng xem như đã biết tại sao hoàng đế lại kéo nàng tới.

Hoàng đế ngồi bên trên không chút sứt mẻ, trầm ổn như núi, nửa phần ý tứ muốn mở miệng cũng không có. Nàng ngồi một bên, có chút lung túng nhìn hoàng đế, lại nhìn xuống An tuyển thị, miễn cưỡng mở miệng:” y phục hôm nay An tuyển thị mặc không tồi, đây là mốt mới sao?”

Câu này quả thật y chang câu “hôm nay thời tiết thật tốt.”, không có nửa điểm tiêu chuẩn gì hết. Hoàng đế nghe xong rất muốn cười. Thật sự là làm khó nàng, trách không được ngày thường nàng cứ thích ở lỳ trong phòng, thì ra là biết mình sẽ không nói được.

Cũng là do mình quá nuông chiều nàng nên nàng cái gì cũng dám nói ra.

Nghĩ như vậy, hắn lại có điểm đắc ý. Tựa như Khai Bảo Tương vậy, trèo đèo lội suối, cuối cùng cũng có kinh hỉ. Trên người nàng đầy những điều thú vị, hắn phải chậm rãi tìm kiếm.

“Đúng vậy, thiếp thân chọn hồi lâu mới tìm được một bộ hợp ý, không nghĩ rằng lại được Tiết tiệp dư coi trọng.” An tuyển thị cười có điểm cứng ngắc, lời nói coi như đủ khiêm nhường.

Tinh Tinh bang trà tới nghe thấy thì nhẹ nhàng thở ra. Chủ tử cuối cùng cũng không mất quy củ cấp bậc lễ nghĩa.

Nàng đem ba ly trà dâng lên các chủ tử. Khi đến bên người Tiết Bích Đào, nàng bị động tác nghiên người che miệng của nàng ấy làm hoảng sợ. Nàng vội vàng quỳ trên đất, khó hiểu nói:” Nô tỳ va phải tiệp dư ạ?”

“Sao vậy?” Hoàng đế cũng vì hành động bất thình lình của nàng làm ngẩn người, quan tâm hỏi.

“Không biết” Tiết Bích Đào lấy khan che miệng, chỉ cảm thấy một cỗ khó chịu vọt thẳng lên mũi miệng, thẳng đến não, khiến nàng thiếu chút ngừng thở, khiến nàng không dám dùng sức hô hấp. Nàng sợ bị khí kia làm ngạt.

Môi anh đào khẽ nhếch lên, thanh âm cũng có chút không nghe rõ. Nàng thấy hoàng đế chớp mắt, liền vội vàng lắc lắc đầu tỏ vẻ hoang mang, làm bộ dạng chính mình cũng không biết.

Hoàng đế thấy nàng như vậy liền muốn tới xem. Hắn híp mắt phượng, nhìn về phía Tinh Tinh “Ngươi lui xuống trước đi.”

Tinh Tinh bị ánh mắt kia nhìn đến run rẩy, không dám nói gì, vội vàng lui ra

Nàng cũng có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ Tiết tiệp dư hôm nay tới bắt lỗi. Gần đây nàng hay nghe thấy tin đồn này của Tiếp tiệp dư.

An tuyển thị thấy vậy cũng bất an, vội vàng thỉnh tội:” Tinh Tinh thế nào đụng phải Tiết tiệp dư? Xin Tiệp dư hãy nói, để thiếp thân cho ngài một công đạo.”

Bình thường khi bị cung nữ thái giám cham phải, dù thật hay giả cũng vẫn là chạm. (Khúc này mình chém)

An tuyển thị tức khắc nghĩ tới việc này cho nên mới nhanh chóng thỉnh tội. Nếu Tiết tiệp dư thật sự trách tội, tâm phúc duy nhất hiện tại của nàng coi như xong đời.

Còn thai nhi trong bụng, không phải lại càng khó bảo toàn sao?

Cũng thật kỳ quái, khi Tinh Tinh rời xa, Tiết Bích Đào mới phát hiện hương vị kia đã tiêu tan. Mùi hương đó không phải tanh, chỉ là vừa ngửi tới lại nổi lên cảm giác kia. Sau nhiều lần kinh nghiệm, nàng cho rằng lần này cũng là tác dụng của “cảnh giác.”

Nhưng theo lẽ thường mà nói, ngay trong cung chính mình bảo cung nữ của mình hạ độc trong trà, chuyện này phàm là kẻ ngu xuẩn nhất cũng không làm. Huống chi nàng ấy hiện giờ đang mang long thai, bảo vệ chính mình còn khó khăn, sao có thể có tâm tư tranh giành sủng ái chứ? Dù sao chính mình cũng không thể hầu hạ hoàng đế.

Hoàng đế thấy mặt nàng giãn ra bèn cầm lấy bàn tay nhỏ bé có chút lạnh lẽo của nàng, cười nói:” Thật sự là yếu ớt, một chút hương cũng chịu không nổi. Trẫm thấy sắc mặt của nàng cũng quá trắng rồi.”

Nàng khó chịu một hồi, tự nhiên lại muốn làm nũng với hoàng đế, nhất thời không chú ý tới một người khác còn ở đây. Thanh âm mềm mại vang lên:” Mùi khó chịu, cái mũi khó chịu.”

Nói xong lại còn khịt khịt mũi vài cái.

Hoàng đế kém chút nữa là ôm lấy nàng. May mà nhớ ra đây không phải Phương Hoa các, rốt cuộc cũng không làm ra chuyện khác người gì.

Nhưng An tuyển thị thì khác. Ban đầu nàng còn sốt ruột sợ Tiết Bích Đào trách tội, hiện giờ lại thấy cách nàng và hoàng thượng ở chung, nhất thời cảm thấy vô vị.

Thì ra, hoàng thượng cũng thật có lúc dịu dàng ân cần như thế.

Nhưng cũng phải xem đó là ai.

Tiết Bích Đào thấy tay hoàng đế vừa động, nháy mắt ngồi vững vàng lên. Nàng chợt nhớ ra đây là địa bàn của người khác, vì thế nàng hướng An tuyển thị cười cười, cũng không ngượng ngùng, coi như cái gì cũng chưa phát sinh.

Bình tĩnh vô cùng.

Hoàng đế nhìn Tinh Tinh một cái, cùng An tuyển thị nói:” Điều tra rõ ràng.” Lời nói tựa như mệnh lệnh, rất uy nghiêm.

Tiết Bích Đào cảm thấy việc này có thể là ai đó tính kế đứa bé trong bụng An tuyển thị. Nàng do dự không biết có nên đi một bước. Dù sao cũng là tiểu sinh mệnh, nó khiến nàng nhớ tới em họ của mình.

Coi như tích đức vậy. Nàng nghĩ nghĩ, quyết định nhắc nhở một chút, miễn cho chính mình sau này khi nhớ tới lại bất an.

Vì thế, khi hoàng đế biểu hiện ý tứ muốn rời đi, nàng do dự một chút rồi trịnh trọng nói với An tuyển thị:” Nhất định phải điều tra cho kỹ, đừng để sót cái gì.”

An tuyển thị thấy ý tứ trong lời nói của nàng có gì đó kỳ lạ, biểu tình liền ngưng trọng, tinh tế cân nhắc. Sau khi cung tiễn hoàng thượng, nàng bỗng dưng thông suốt, sắc mặt trắng bệch

Nàng ngẩng đầu gọi:” Phương ma ma! Mau điều tra trên người Tinh Tinh xem có gì không nên có xuất hiện không!”

“Chủ tử!” Tinh Tinh bị nói như vậy vô cùng nóng nảy. Sau đó, nàng tỉnh ngộ lại, vội vàng lui tới chỗ chủ tử, chờ Phương ma ma tra xong rồi nói.

Thời khắc này, nàng cũng không thể làm gì gây nguy hiểm cho chủ tử.

Vừa rồi nhớ tới Tiết tiệp dư trà còn chưa uống đã lấy tay che miệng, vậy không phải do thức ăn mà là do mùi hương.

Phương ma ma tỉ mỉ tra xét một lần, thẳng đến khi ngửi thấy mùi trên người Tinh Tinh, sắc mặt bà ngưng trọng nói:” Quả thật có tẩm qua Tiên Đằng, Bán Chi Liên, xuyên Sơn long đẳng hoạt huyết dược và thủy liễu. Mùi cực nhẹ, ở xa không ngửi thấy được. Tuy là Tinh Tinh cô nương mặc lên người nhưng nếu không biết về dược, khẳng định không biết.

An tuyển thị nghe xong sắc mặt vô cùng khó coi. Bản thân nàng tự xuất thân từ Hạnh Lâm thế gia thông hiểu thuật, nếu không phải do thân phận nữ nhân, phụ thân không thể đem sở học bình sinh truyền dạy hết, nàng đã có thể thuận lợi học tập. Vả lại nàng không nghĩ muốn dựa vào cách ấy để cản trở những minh thương ám tiễn, cứ để người bên cạnh trúng chiêu. (Lời edit: Chỗ này mình không hiểu lắm, các bạn thông cảm nha)

Phương ma ma không biết nội tình, an ủi nàng:” Nhưng An chủ tử gần đây cũng không thấy gì là không khỏe, thời gian hẳn là chưa lâu. Nếu phát hiện kịp thời thì chỉ cần không chạm vào sẽ không còn trở ngại gì.”

“Vẫn là nên tìm thái y tới xem.” Tinh Tinh đã thay đổi xiêm y mới, nghĩ tới lại sợ:” Chả trách nô tỳ cứ cảm thấy từ lúc mấy bộ này được hoán y cục đưa tới lúc mặc vào có chút kỳ quái. Tiết Tiệp dư quả thật rất tinh mũi, chẳng qua nô tỳ chỉ tới gần một chút đã ngửi thấy. May mà nhờ có nàng.”

Tinh Tinh cảm thấy may mắn, trong lòng An tuyển thị lai phức tạp.

Chính mình một người hiểu biết y thuật lại không phát hiện ra, vậy mà nàng ấy lại biết. Yết ớt, quả thật như hoàng đế nói, đó là một nữ tử yếu ớt, một chút mùi hương cũng không ngửi được.

Chẳng lẽ hoàng thượng là vì thế nên mới thích nàng?

Nàng hoang mang.

Nhưng quan trọng hơn là, trước mắt phải điều tra được người đã ra tay. Nàng biểu tình ngưng trọng dặn dò Phương ma ma:” Ma ma, xin hãy đem chuyện này hồi bẩm chỗ Trinh quý tần nương nương, nhờ nương nương định đoạt.”

Vị trí hiện giờ của nàng trong cung rất bất tiện, chỉ đành phụ thuộc vào Trinh quý tần. Một phần cũng là do năm đó nàng đáp ứng Trinh quý tần một chuyện nên đưa ra điều kiện trao đổi thôi.

Phương ma ma vốn là người của Trinh quý tần. Việc trọng đại như thế đương nhiên muốn bẩm báo, bà gật đầu tuân mệnh.

Sau đó An tuyển thị bảo Tinh Tinh đi tìm thái y, chính mình có chút mệt mỏi ngồi một bên, chậm rãi nhắm mắt.

Nàng chẳng qua chỉ muốn có một tia hy vọng thôi.

Chẳng lẽ thật sự là nhân quả báo ứng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK