• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Minh Lộ tỷ tỷ, tỷ có nghe nói gì không? Hôm qua ai đó phong phong quang quang bước đi, lại mặt xám mày tro trở về. Trân tần nương nương chỉ cần nói thân thể không khỏe, đã dễ dàng thỉnh được hoàng thượng đi rồi." Hoàng Diêu đứng trước cửa phòng Khúc Hãn Nhiên, chế giễu nói:" Cũng không biết nàng ta hầu hạ thế nào."

Từ lúc Khúc Hãn Nhiên mượn các nàng làm bàn đạp để tiếp cận hoàng thượng, tâm tình các nàng đã không vui. Lần này lại là nàng ta chiếm cơ hội trước. Lúc này nếu không bỏ đá xuống giếng, quả thật là phụ với ý trời rồi!

Cô nương được gọi là "Minh Lộ tỷ tỷ" kia trong lòng cũng không thấy thoải mái, giả bộ khuyên nàng:" Người ta cũng là lần đầu, không chu đáo cũng là bình thường."

Lời vừa nói ra lại khiến mấy cô nương cười ra tiếng.

Các nương nương trong cung lần đầu thị tẩm cũng chưa từng ai trải qua chuyện này. Hoàng thượng sẽ cấp vài phần mặt mũi. Dù là không chừa mặt mũi cho phi tần thì cũng cấp mặt mũi cho thế gia sau lưng các phi tần chứ? Đáng tiếc, phía sau nàng không có chỗ dựa.

Việc này nếu dừng trên người mình, đương nhiên là sẽ tức giận. Nhưng dính trên đầu người khác thì đừng trách người ta cười nhạo. Các nàng rốt cuộc vẫn còn trẻ, đểu cảm thấy chính mình tốt, gia thế không phải quan trọng nhất, cuối cùng sinh ra cảm giác đồng mệnh tương liên.

Tựa như cười vài tiếng, thì bản thân sẽ khác với người nọ vậy.

"Hừ, ngày thường nhìn nàng ta một bụng xuân thu, làm bộ dạng học vấn thanh cao. Vậy mà ngay cả chút thủ đoạn ấy cũng không có, uổng phí cô cô một phen dạy dỗ. Còn khiến chúng ta mất mặt theo."

"Không chỉ vậy đâu! Tự nhiên để nàng ta thị tẩm đầu tiên. Hiện giờ ta cũng không dám ra khỏi Uyển tử luôn, rất sợ bọn cung nữ thái giám tới chê cười. Tự nhiên liên lụy ta." Lời nói ra chỉ có hai phần là oán hận, còn lại tám phần đều là châm chọc. Ý là ngay cả những hạ nhân thấp kém nhất cũng khinh thường Khúc Hãn Nhiên.

"Đúng vậy đó..."

Sáu người như đã bàn trước, đứng ở cửa, ta một câu, ngươi một câu, thi nhau chế giễu. Nói thẳng tới nỗi cả hoa cũng phải xấu hổ. Nhưng cánh cửa vẫn kiên trì đóng, chánh chủ cũng không hiện thân.

Lúc lâu sau, mấy người họ nói đủ rồi, nhìn nàng cũng không có ý định đi ra thì hừ một tiếng, đều rời đi.

Trong phòng, Khúc Hãn Nhiên nắm chặt tay, trong mắt hiện lên tia sắc bén.

Bây giờ cứ để chúng nói, đợi tới khi nàng thành công, lúc đó thu thập cũng không muộn. Dù sao, nàng cũng không dễ dàng nhận thua!

--- ------ ------ ----

Tiết Bích Đào chậm rãi mở ra một cây quạt trúc, trên đó vẽ những chú gấu trúc, hoặc là tham ăn nhìn nan quạt bằng trúc, hoặc là trốn sau những cây trúc, dáng điệu đều ngây thơ khả ái, trông rất sống động. Nàng bất quá chỉ vẽ nháp một con trên giấy, bộ dạng cũng đại khái thôi, không nghĩ tới hoàng đế chỉ dựa vào tưởng tượng mà đem chúng tạo thành nhiều hình thái như vậy.

Không hổ là đế vương, tài năng toàn ở những chỗ khó hiểu. Nàng trong lòng khích lệ hắn một lần.

"Phụng Tử, mang cất đi, đợi lúc nóng lại dùng." Tiết Bích Đào khép quạt lại đưa qua. Phụng Tử hai tay cầm lấy, tìm một cái hộp bỏ vào.

Vân Lũ thấy tâm tình chủ tử không tồi, không muốn nàng lại mờ mịt ngủ nữa, liền trêu chọc nói:" Nô tỳ không nghĩ chủ tử cũng là người thích đùa, kêu người đem giấu đèn trong phòng ngủ đi. Chỉ là không biết thánh thượng hôm qua rốt cuộc có thấy mặt vị kia không."

Tiết Bích Đào nhớ lại chuyện này, không nhịn được cười:" Cần gì phải hạ thủ độc ác mới có thể tuyệt đường người khác? Làm như vậy á, hoàng thượng có biết cũng chỉ cười mà thôi."

"Việc này ngươi giao cho ai làm?" Tiết Bích Đào đột nhiên nhớ lại. Việc này làm tốt, đương nhiên phải thưởng.

"Hồi chủ tử, nô tỳ giao cho Vân Hương tỷ xử lý." Khóe môi Vân Lũ khẽ cười, đáp không chút hoang mang. "Vì nghe nói là chủ ý của chủ tử, nàng cũng không dám chậm trễ."

Tiết Bích Đào nghe xong thì vỗ về áo ngủ bằng gấm thêu đầy hoa văn phức tạp, hàng ngàn hàng vạn sợi tơ thẳng tắp, tìm không ra được chỗ may. Nàng đột nhiên nói ra một câu:" Ngươi cảm thấy thế nào?"

Vân Lũ vừa nghe liền hiểu ý, cười cười, tiến lên thay chủ tử kéo góc chăn. Vì đứng gần, giọng nói cũng nhỏ đi không ít:" Nô tỳ đoán rằng, nàng là người của thánh thượng."

"Cho nên ngươi mới bảo nàng đi làm chuyện này, dò xét một hồi?" Tiết Bích Đào hỏi.

Vân Lũ gật đầu:" Nô tỳ nghĩ, nếu là đúng như vậy, nàng nhất định hiểu biết hơn mấy người nô tỳ nhiều, làm nhiệm vụ này rất thích hợp. Chúng ta thứ nhất có thể quan sát cách nàng làm việc, thứ hai cũng có thể thấy thái độ của thánh thượng."

Tiết Bích Đào nhướng mày:" Ngươi thật to gan, làm việc cũng không thương lượng trước với ta, hiện giờ còn bảo ta đi thử hoàng thượng."

"Nô tỳ hôm qua cũng là nhất thời gặp Vân Hương tỷ mới nảy ra chủ ý này. Với lại, cơ hội tốt như vậy, chủ tử chắc là sẽ đáp ứng. Vì thế nô tỳ mới làm." Vân Lũ thối lui từng bước, tươi cười không đổi.

Đến bây giờ, tính cách chủ tử nàng cũng hiểu rõ. Loại việc nhỏ này người sẽ không để trong lòng, chỉ cần không ảnh hưởng tới đại cục. Mà một Vân Hương cũng chẳng ảnh hưởng tới bàn cờ của chủ tử.

Tuy rằng nàng cũng thường xuyên hoài nghi rằng, có phải trong lòng chủ tử có phổ không? Tựa hồ luôn trước đó không chào hỏi, đột nhiên lại làm ra hành động kinh người. Giống như lúc sanh non, nàng cũng phải tới sau này mới nghe chủ tử nói. Lại càng cảm thấy bộ phục, trong tình huống hung hiểm ấy, chủ tử lại có thể nghĩ ra được như vậy. Kỳ lạ nhất là vị thuốc kia, không biết là do Tiết gia đưa vào, hay là do chủ tử để sẵn bên người để phòng họa.

Phi tần bình thường, phàm là hạ nhân qua mặt nàng làm cái gì thì sẽ bị cho là đi quá giới hạn, không tôn trọng chủ nhân. Nhưng Tiết Bích Đào dù sao cũng không phải là người cổ đại, nếu không xúc phạm tới lợi ích của nàng, lại giúp nàng tính toán, nàng sẽ càng vui mừng. Nàng cười nói:" Tâm tư này của ngươi, ta cũng sẽ không cô phụ. Đợi hoàng thượng tới, ta sẽ thử một lần."

Thật ra nhờ "Cảnh giác" mà nàng đã đoán ra được một phần. Nơi nơi quan sát nàng, lại không làm hại nàng, nghĩ tới nghĩ lui, người sau lưng Vân Hương chỉ có thể là hoàng thượng.

Người đứng đầu thiên hạ làm việc cũng thật phách lối. Người ta an bài thám tử đều là phóng trong góc nhỏ nào đó, tránh bị phát hiện. Hắn thì ngược lại, sắp xếp ngay vị trí đầu lĩnh.

"Nô tỳ đa tạ chủ tử tín nhiệm." Vân Lũ mỉm cười.

Tiết Bích Đào thưởng cho nàng, sau đó bảo nàng lui xuống. Vân Lũ tuy rằng không muốn chủ tử ngủ nhiều, nhưng cũng không dám khuyên. Rốt cuộc cũng ra ngoài.

Lần này là oan uổng Tiết Bích Đào rồi. Tiết Bích Đào chỉ là cảm thấy không khí trong phòng có chút kỳ quái, giống như cơn gió lạnh thổi qua giữa trưa lần trước.

Đúng, là gió.

Nàng nhìn xuống một góc sa trướng đang lay động, có chút bất đắc dĩ, lại có chút không tin, hô một tiếng:" Vương gia?"

Thọ vương từ sau bình phong đi ra, tùy ý cười:" Không tồi, rất cảnh giác." Có vài phần mẫn tuệ như lúc nàng ở trên ngọn cây, điều này làm suy đoán lúc trước của hắn bị phủ định.

Từ lúc hắn điều tra về đôi tỷ muội song sinh tiến cung của Tiết gia xong, hắn liền có chút hoài nghi, không biết người ngày ấy có phải hay không là một Tiết cô nương khác? Nàng từ nhỏ thân thể yếu ớt, lực cánh tay theo hắn quan sát cũng là không có, điều này rất đáng ngờ. Loại chuyện thay mận đổi đào này cũng không hiếm xuất hiện đâu.

Giữa lúc hắn đang muốn kiểm chứng vị Tiết cô nương còn lại thì nghe tin nàng ta bị giam vào lãnh cung.

Không gặp được người này thì đành phải tìm người khác thôi. Huống chi, hắn vô luận hỏi thăm thế nào thì đều cảm thấy, phương thức Tiết gia dưỡng nữ nhi cũng rất tầm thường. Chính mình tìm không ta, tìm nguyên chủ giải buồn cũng tốt.

damn it! (Nguyên văn)

Không phải nói phòng của phụ nữ đang ở cữ không thể vào sao? Không phải nói cổ nhân đều sợ thấy máu sao?

Tiết Bích Đào rối rắm giật nhẹ chăn. Bình tĩnh lại cảm xúc, nàng nói:" Không biết vương gia hôm nay tới làm gì?"

Từ dùng hằng ngày hôm nay lại dùng trong tình cảnh nay, thật là kỳ diệu mà.

"Tới thăm ngươi một chút." Thọ vương tới gần, tùy ý nhéo nhéo tay nhỏ của nàng. Vẫn mềm như trước~

Thăm, thăm cái đầu ngươi! Tiết Bích Đào trợn mắt há hốc mồm.

Từ lúc nàng chậm rãi thích ứng với cuộc sống nơi đây, đã lâu rồi không phun ra mấy câu chửi như vậy. Vị vương gia này đi đi lại lại, không có ý thức quy củ, làm việc vô câu vô thúc. Ngay cả phi tử của hoàng đế cũng dám chạm. Đây không phải là biểu hiện của việc chán sống sao?

Bất quá, sau khi so sánh giá trị sức mạnh của hai người, nàng cảm thấy, loại đồ đệ vô lễ này vẫn là giao cho hoàng đế trấn áp đi.

Vì thế, tay vẫn như cũ bị hắn cầm, mà nàng lại ngoan ngoãn ách xì một cái, không có phản kháng.

Thật giống mèo mà ~

Thọ vương cảm thán. Không biết chừng ngay giây sau hắn có thể sẽ xách nàng lên luôn không.

"Ngươi hôm qua đem hoàng huynh từ chỗ Khúc...." Thọ vương nhíu mày, ngừng một chút, nói tiếp:" Khúc gì đó đoạt về phải không?" Bộ dạng hắn như đang nói chuyện phiếm.

"Không, không hề." Nàng mê mang nhìn hắn. "Hoàng thượng cũng không phải của nàng ta mà."

Thọ vương cười. Cách lý giải của nàng luôn khiến người ta kinh ngạc.

"Không phải nói sẽ mời bổn vương xem kịch vui sao? Như thế nào không sử dụng mật đạo?" Hắn chuyển đề tài.

"Còn chưa tới lúc." Chẳng những tay mềm, mà cả giọng nói cũng mềm, khiến người ta không đành lòng tức giận nàng.

"Muốn đợi tới khi nào?"

"Đương nhiên là lúc trong cung ầm ĩ nha." Xem cuộc vui cũng không tệ.

"Ờ." Thọ vương trầm ngâm:" Chắc cũng nhanh thôi."

Tiết Bích Đào nghe xong liền phấn chấn, ngẩng đầu nói:" Có ý gì?"

"Sáu tháng năm là thọ thần của hoàng huynh, sẽ rất hấp dẫn." Khóe môi hắn nhếch lên, ra vẻ thần bí.

"Nói nói." Nàng đẩy đẩy tay hắn, thúc giục nói. Thừa nước đục thả câu là hành vi rất không có đạo đức!

Hắn đẩy nàng xê dịch vào bên trong, ngồi bên giường, dựa vào gối, làm bộ dạng 'hối lộ trước nói sau'.

Tiết Bích Đào chui ra khỏi chăn. Thân là nữ nhân của hoàng đế, nàng cảm thấy, nằm cùng một giường với huynh đệ của hắn thì cũng có chút kỳ cục. Vẫn là ngồi chồm hỗm tốt hơn.

Nhìn trái nhìn phải, trên giường giống như không có thứ tốt, nàng đành đưa tay qua, thử hỏi : " Tiếp tục cho ngươi mượn chơi?"

Thọ vương liếc mắt một cái, ngồi im như núi.

"Vậy ngươi muốn cái gì?" Tiết Bích Đào thử mấy thứ xong thì nhục chí. Tên này không thể dùng lối suy nghĩ của người bình thường mà đối phó được.

"Lại đây." Thọ vương nhìn nàng xoay xoay đầu như mèo con tự đuổi theo cái đuôi của mình. Xem thỏa mãn rồi, hắn rốt cục ra lệnh.

Tiết Bích Đào liếc mắt nhìn hắn, xác nhận không có nguy hiểm, mới tới gần một chút.

Thọ vương đưa tay qua, thuận theo tâm ý xách cái cỗ mềm mại của nàng. Xách được một chút, không đạt được mông muốn, hắn ghét bỏ nói:" Quá nặng."

Tuy rằng gần đầy ăn ngủ nhiều, uống thuốc bổ nhiều. Nhưng trên thế giới này làm gì có chuyện xách cổ người ta lên! Tiết Bích Đào đột nhiên có loại cảm giác như ở chung với tiểu Nghiễn. Tuy rằng tính tình hai người khác nhau, nhưng làm việc lại hợp tới kỳ lạ.

Tựa như lần đó tiểu Nghiễn ngứa mắt bộ dạng sa đọa của nàng, lấy gạt tàn thuốc đập nàng. Đập thiếu chút nữa nàng chảy máu đầu luôn. Hành động quả thật kỳ cục khác người.

Mặc dù tiểu Nghiễn cũng thường nói, nàng thật ra cũng kỳ không kém.

Tiết Bích Đào lại hùng hổ:"Đã nói ta không phải mèo!"

"Nói hồi nào?" Thọ vương còn thành thật đáp lời.

Tiết Bích Đào suy nghĩ một chút, nhất thời xịu xuống. Hình như là hôm qua nói với hoàng đế thì phải. Đại khái cảnh tượng giống nhau làm nàng nhất thời quên mất.

Nàng ấp úng:" Người không nhớ rõ thì không có tư cách hỏi."

"Tới hôm đó chắc ngươi vẫn còn tịnh dưỡng nhỉ?" Thọ vương trở lại vấn đề chính.

Tiết Bích Đào mơ hồ:" Hử? A, ừ."

"Vậy là tốt rồi. Đến lúc đó, bổn vương mang ngươi đi xem náo nhiệt." Thọ vương phục hồi vẻ lưu loát như mới xuất hiện. "Về phần chuyện gì thì, ngươi không cần đi tra đâu, tra cũng vô ích."

Bỏ lại một câu, hắn tiêu sái ra đi.

Tra cũng vô ích sao?

Tiết Bích Đào cắn ngón tay suy nghĩ một hồi, quyết định ngủ trước tính sao.

Bất quá, trước khi ngủ, nàng hung hăng thêm vào mục "Thân thể nhẹ nhàng" ba điểm. Hừ, nàng mới không có mập!

[Lời tác giả] Rốt cục cũng nhớ rõ cái bảng

Ngọt ngào: 5

Xinh đẹp

Ôn nhu

Hoạt bát

Lãnh diễm

Cao quý

Khí phách

Không dễ bị hãm hại (Tức, bị hãm hại hoàng đế cũng không tin):10

Dễ dàng hãm hại người (Tức, dù là hãm hại hoàng đế cũng tin):1

Cảnh giác (Tức, khi gặp nguy hiểm sẽ phát tín hiệu): 10

Giọng nói ngọt ngào

Giọng nói thánh thót

Giọng nói mềm mại: 5

Giọng nói khí phách

Thân thể mềm mại: 5

Thể chuất khỏe mạnh: 3

Da thịt trắng noản

Tóc tai đen nhánh

Chân dài thắt lưng mỏng: 5

Thân thể nhẹ nhàng: 3

Dễ dàng mang thai

Mùi hương tự nhiên: 1

Xạ +2

Ngự +3

Tổng cộng: 53 điểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK