"Phân phó thì không dám." Vân Lũ khách khí nở nụ cười. Nhưng người trước mắt dù sao cũng là chính bát phẩm, không cần quá lấy lòng vị Khúc ngự nữ không rõ thân phận kia.
Chưởng kế mời nàng ngồi, cười nói:" Phàm là việc ta có khả năng, sẽ không có lý do gì mà không giúp. Cô nương mời nói."
"Chẳng qua là nương nương chúng ta xưa nay sợ nóng, muốn lấy nhiều thêm mấy khối băng để tránh nóng mà thôi. Không thể không làm được chứ?" Nàng mặc dù mỉm cười, nhưng lời nói không chút hàm hồ.
Trong cung xưa nay phân phát đều có tính toán, nhưng người của sáu cục đều là hạng người xem tướng mà hầu hạ. Đối với các phi tần gia thế không tốt, cắt xén là chuyện bình thường. Nếu đã cắt xén, tự nhiên có dư, đem đến lấy lòng các sủng phi cũng không tiếc.
Nhưng cũng không thể đáp ứng quá dễ dàng, vì thế, bà có chút do dự nói:" Trân tần nương nương có phân phó, chúng ta đương nhiên phải làm thỏa đáng. Nhưng chuyện tuy nhỏ, liên lụy lại lớn. Băng đã sớm phân chia, hiện giờ muốn ngoại lệ cũng cực kỳ phiền toái. Nếu có ai thiếu, không phải đều tính trên đầu chúng ta sao? Chỉ sợ nhị vị chưởng cung Đức, Hiền phi nương nương trách tội."
Vân Lũ mặc dù thấy bà ta làm bộ làm tịch không đáp ứng, vẫn cười như cũ, nhàn nhạt nói:" Nương nương chúng ta tất nhiên biết các không không dễ làm." Câu này nói xong, còn chưa đợi chưởng kế tiếp lại, nàng lại tiếp tục:" Chỉ là, không tham ô được đồ của các cung khác, nhưng Lưu Hương uyển kia thì sao, nằm ở chỗ thanh u mát mẻ, bên trong là cống nữ phía nam dâng tới, miền nam khí hậu khô nóng, các nàng đều đã chịu quen. Sau không lấy của bên đó đem qua đây một chút?"
"Cái này..." Chưởng kế kia nghe vậy, hiểu ra vài phần. Trong cung gần đây dậy lên tin tức, chuyện ban đầu Khúc ngự nữ chống đối Trân tần, bọn họ đều biết, như vậy, chuyện lấy đi một khối băng không phải lạ. Bà thử thăm dò:" Chính là chỗ của Khúc ngự nữ..."
Vân Lũ lắc đầu, cực ôn lương nói:" Khúc ngự nữ tốt xấu cũng là chính thất tần, cũng phải hầu hạ hoàng thượng, chỗ nàng không cần đụng vào."
Ý tứ này ngược lại chính là muốn buông tha cho Khúc ngự nữ, cũng khiến cho chưởng kế nghĩ không ra. Bất quá, làm vậy bà cũng tiện hơn chút. Dù sao thì, phía sau Khúc ngực nữ có Đức phi nương nương, lấy đồ của nàng, chỉ sợ không dễ giải thích. Hiện giờ thấy chuyện không khó giải quyết như trong tưởng tượng, người trước mặt lại càng không phải hiền lành, nói vài câu đã đem tâm mình yên xuống, còn không bằng trực tiếp đáp ứng.
Bà làm ra vẻ cảm kích nói:" Chỉ cần nương nương biết chúng ta khó xử, thương cảm cho chúng ta, chúng ta còn không biết đủ sao? Bảo Trân tần nương nương cứ yên tâm, không quá trưa, băng sẽ đưa tới chỗ nương nương."
"Vậy được." Vân Lũ thấy bà thông minh, cuối cùng cười nói:" Nương nương chúng ta một khi biết ngươi làm việc thỏa đáng như vậy, khiến người vừa lòng, tự nhiên nhớ rõ công lao của ngươi."
Chuyện bọn họ có thể cầu là gì? Còn không phải chức tướcsao. Cho bà thẳng lên chính thất phẩm điển kế, bất quá chỉ cần một lời nói miệng của nương nương với hoàng thượng thôi. Hoàng thượng nếu chuẩn, Đức, Hiền nhị phi có thể phản bác sao? Cho nên nói, cung quyền trọng yếu tới đâu, cũng không sánh bằng thánh thượng sủng ái.
Chẳng qua sách sử ít nói tới chuyện riêng của hoàng đế, nên mọi người mới cảm thấy, sủng ái không bằng thực quyền thôi.
Trong Phương Hoa các, trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch đừng đầy giỏ đá, bên cạnh là các cung nữ đứng quạt.
"Thế nào?" Tiết BÍch Đào híp mắt cảm thụ khí lạnh trong điện, vừa lòng lấy thìa dưa hấu cho vào miệng, ăn xong liền hỏi. Ừ, dưa hấu ngon.
Vân Lũ đem quá trình nhất nhất nói ra, tiện đà thắc mắc:" Chủ tử vì sao phải làm vậy?" Như vậy chẳng phải vô duyên vô cớ trêu chọc phiền toái sao? Rõ ràng ánh mắt đặt trên người chủ tử đã đủ nhiều. Các nàng tuy là người mới, nhưng hợp sức đứng lên, nếu thật sự có một hai người được sủng ái, sau này cũng khó xử.
Tiết Bích Đào đem dưa hấu ăn sạch, thỏa mãn cười:" Nếu ta hiện giờ có thế lực, sao có thể để các nàng lên sân khấu chứ?"
Vân Lũ nửa hiểu nửa không.
Tiết Bích Đào than thở:" Ai bảo các nàng trẻ tuổi hơn ta chứ ~" Nàng vừa nghĩ tới chính mình hiện tại là dưa chuột chín rụng, tâm tình cũng rất vi diệu.
... ...... .....
Đặng Minh Lộ mặc thượng sam màu xanh da trời, váy dài hồng phấn, thắt lưng buộc dải lụa ngũ sắc, thoạt nhìn rất rực rỡ. Nhưng khi đi tới gần, có thể phát hiện, mái tóc đen của nàng trở nên bết dính, hai bên cánh mũi chảy đầy mồ hôi, lại thêm một cỗ mùi xông vào mũi. Dù là nhạt, nhưng vào giữa hè lại càng khiến người ta khó chịu.
Hoàng đế đang muốn lâm hạnh mỹ nhân, vừa nghe mùi này, mặt lập tức biến đen.
Lúc này đèn cung đình thắp sáng trưng, tiểu mỹ nhân cũng được hiện lên rất rành mạch. Nhưng cố tình là, tiểu mỹ nhân này lại như vài ngày chưa tắm, sắp bị nắng nóng chưng thành một đống bùn rồi.
Trong lòng Đặng Minh Lộ hiện tại cũng khóc không ra nước mắt.
Băng phân về Lưu Hương uyển không hiểu sao lại thiếu đi rất nhiều, còn lại toàn bộ đều tặng cho nữ nhân Khúc Hãn Nhiên kia. Các nàng không có cửa kiện lên cấp trên, chỉ đành từ bỏ. Đợi tới hôm nay hoàng thượng lật bài tử của nàng, mà ngay cả nội thị đưa nước ấm tới cũng không đúng lúc. Khó khăn lắm nàng mới được thị tẩm, sao dám trì hoãn thời gian? Lại càng không thể cáo ốm, chỉ đành để bộ dạng này tới trắc điện của Dưỡng Tâm điện.
Phải nói rằng, trước mặt ngự thiện dung nhan không chỉnh tề đã là tội trạng, hiện giờ đừng nói thị tẩm thành công, trong lòng nàng vốn không yên, chỉ hy vọng hoàng thượng không trách tội là đã tốt lắm rồi.
Nàng trong lòng cũng từng suy nghĩ qua. Nếu là nói người có thể làm chuyện này trong cung, thì hai vị nương nương cầm quyền đương nhiên được nhắc tới đầu tiên, nhưng hai người họ cũng chưa từng làm chuyện xấu bực này. Chỉ có Trân tần xưa nay kiêu ngạo mới có thể. Người bên ngoài đều nhớ rõ nàng có thể thổi gió bên gối hoàng thượng, ai không nịnh bợ chứ? Sợ là hù vài tiếng đã có người làm theo ý nàng rồi.
Nhưng nghĩ cũng kỳ quái. Trân tần cùng Khúc Hãn Nhiên không hợp, sao lại liên quan tới nàng? Vì nghĩ tới chuyện này, nàng liền đem Trân tần phủi bỏ hoài nghi.
Kỳ thật, trong trắc điện đã để sẵn vài chậu băng. Nhưng nàng bị nóng đã lâu, vừa tiến vào phòng liền bị phản khí làm cho mồ hôi xâm nhập vào cơ thể, cố nén lắm mới không hắt xì trước mặt hoàng thượng. Miễn cho lúng túng.
Nguyên Trưng đế thân là nam nhân, đương nhiên không từ chối tiểu mỹ nhân. Bởi vậy, sau khi được Đức phi khuyên nhủ, hắn liền lật bài tử của một vị cống nữ trong Lưu Hương uyển. Nhưng hắn vừa tới gần, cái mùi kia đã đập vào mặt, nhất thời khiến hắn khó có thể hô hấp. Lại nhìn mái tóc còn dính đầy mồ hôi kia, hắn liền giương giọng kêu người tiến vào.
Đây quả thực là....
"Buồn cười!" Hắn vung tay áo, cách xa giường một trượng, sắc mặt xanh mét.
Còn chưa từng có nữ nhân nào dám vào lúc thị tẩm mà không tắm rửa sạch sẽ, đây rõ ràng là giữa ban ngày ban mặt khiêu chiến quyền uy đế vương. Hắn không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp ra lệnh cho Triệu Trung Tín:" Tùy ngươi xử trí, trẫm không muốn thấy nàng ta nữa."
Nếu đây không phải là do miền Nam tiến cống, hắn liền trực tiếp giáng làm hạ nhân. Muỗi tuy nhỏ, nhưng cắn một ngụm cũng rất đau.
Triệu Trung Tín hiểu ý, tuy hắn cũng là lần đầu thấy có người trước mặt hoàng thượng không coi trọng dung nhan như vậy, nhưng xử lý bực chuyện này vẫn tính là quen thuộc. Chỉ có vào lãnh cung mà thôi.
Hắn thủ thế với người phía sau, bảo họ đem cống nữ kia kéo xuống.
"Hoàng thượng muốn lật bài tử tiếp không ạ?" Triệu Trung Tín làm hết phận sự hỏi.
"Bãi giá Phương..." Hoàng đế mỗi lần không vui đều thích tới Phương Hoa các, lúc này, nói đến đến một nửa, hắn lại dừng một chút, lát sau lại nói:" Hôm nay nghĩ ngơi ở Dưỡng Tâm điện."
--- ------ --------
Bởi vì Lưu Hương uyển hẻo lánh, lui tới không tiện, cho nên có một thiện phòng riêng. Từ lần trước Khúc Hãn Nhiên quyết định làm điểm tâm cho hòang đế, liền thường chạy tới đây luyện tập tài nghệ. Vô luận thế nào cũng không thể quá kém được, nhưng cũng không thể tinh xảo bằng ngự trù, đơn giản là được rồi.
Qua vài lần thử tay nghề, món ăn cũng đơn giản, cho nên nàng cũng dần quen thuộc.
Nàng chọn lấy thịt non tốt nhất, đem tẩm gia vị, sau đó lấy bột bao lấy thịt, đem đi chưng. Nếu sau khi nói xong mà màu như lòng đỏ trứng, lại xốp giòn thì coi như đạt yêu cầu.
Mục đích của nàng là để hoàng đế nhớ rõ đây là đồ ăn nàng làm, nhưng nàng ban đầu không biết nấu, vắt hết óc cũng không nghĩ ra món bổ dưỡng gì. May là phía nam có mấy món ăn vặt, nàng trước đây thích ăn, cũng từng thấy mẫu thân làm qua, đại khái nhỡ rõ vài phần.
Điểm tâm này tên tục là nhục giáo (chắc là sủi cảo) , nhiều người còn gọi là "Điên bất lăng"
Nàng cố ý làm viên nhỏ chút, có thể ăn một ngụm là xong. Lúc đói bụng ăn rất ngon.
"Chủ tử." Minh Hà đạp bóng đêm đi tới, mang theo khẩu khí vui sướng khi người gặp họa, vội vàng nói:" Nô tỳ nghe nói, Đặng gì đó ở cách vách đã bị hoàng thượng đưa tới lãnh cung."
Khúc Hãn Nhiên nghe xong thì ngẩn ra, đem bánh đặt qua một bên, hỏi nàng:" Sao lại thế?"
"Cụ thể thì nô tỳ không rõ, hình như là dáng vẻ không chỉnh tề gì đó." Nàng không biết chữ, chỉ có thể tự tìm lời để diễn tả.
Dáng vẻ không chỉnh tề.
Khúc Hãn Nhiên nhớ tới việc phát băng gần đây, hơn nữa còn việc tranh cãi ầm ĩ vụ nước nóng hồi chiều, hai người các nàng ở gần nhau, đương nhiên biết, lúc này mới ngộ ra.
"Ngươi đi hỏi thăm xem, băng ở Lưu Hương uyển chúng ta là bị bọn trong thượng cung cục cắt xén hay bị người cung khác tham ô đi." Nàng suy nghĩ chốc lát, phân phó nói.
"Này chỉ sợ... không tốt lắm." Minh Hà muốn uyển chuyển từ chối. Nhưng người này sao có thể dễ dàng nói ra. Chủ tử không có thế lực, chỉ dựa vào một mình nàng, rất khó khăn đó.
"Việc không liên quan tới ta, cho dù hỏi thăm cũng không sao." Khúc Hãn Nhiên ôn hòa nói:" Ngươi thử cố gắng một lần cũng không sao."
Minh Hà không khỏi dịu ngoan trở lại, cảm thấy bộ mặt thân thiết của chủ tử thật khiến người ta khó có thể cự tuyệt. Cho nên nàng liền khom người đáp ứng, ra ngoài hỏi thăm.
Khúc Hãn Nhiên ăn tối xong, kêu cung nhân tới thu thập, lại thưởng cho họ ít bạc. Những cung nhân này buổi tối tới phòng bếp cũng vô dụng, có thể lười nhác, đương nhiên không có không vui.
Trên đường về phòng, nàng nhíu mày nghĩ. Tối nay chưng không tệ lắm, sáng mai sẽ đem qua chỗ hoàng thượng.