• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trăng sáng từ từ lên cao.

Nhiều chấm sao nhỏ tản mát trên bầu trời doanh địa. Những buổi tiệc trại náo nhiệt đã sớm tan, chỉ còn lại ngọn đèn dầu mờ mịt.

“Tiết chủ tử.” Tiểu nội thị bị hoàng thượng phái tới tìm Tiết Bích Đào, sau khi rời khỏi lều, hắn liếc mắt nhìn thấy một người cách đó không xa đang đi tới. Mặc dù ánh sáng không rõ, nhưng hắn vẫn nhận ra khuôn mặt kia, không sai được.

Hắn thỉnh an nàng xong, nói lý do:” Hoàng thượng vừa uống xong canh giải rượu, bảo nô tài tìm ngài tới hầu hạ. Nhưng vừa khéo ngài đi tới, vậy theo nô tài vào thôi.

Nàng gật đầu, không nói gì thêm.

Nội thị cảm thấy có chút kỳ quái. Bất quá, trừ bỏ Triệu công công, Tiết tiệp dư xưa nay không cùng bọn họ giao tiếp, không nói nhiều cũng là bình thường. Ai bảo người ta được sủng ái chứ, thổi vài hơi bên tai hoàng thượng thì không phải nàng muốn gì là được đó sao? Tiểu nhân vật như họ cũng không dám có câu oán hận.

Hắn nghiêng thân cúi người, dẫn lỗi cho nàng.

Nữ tử bước chân vào lều lớn, nhìn thấy bên giường có mấy cái bát không. Người nằm trên dựa vào một cái gối, mệt mỏi nằm ngủ.

Trên mặt nàng không nhịn được nổi lên tia thất vọng, nhưng lập tức lại cảm thấy vui mừng.

Cắn cắn môi, nàng cởi bỏ xiêm y, bò lên trên giường. Tay nàng nắm lấy vạt áo lạnh lẽo của hoàng đế, lại chợt nghe thấy hắn mơ màng kêu một tiếng:” Bé ngoan…”

Tâm nàng trầm xuống, tim lại đập hơi nhanh. Nàng chậm rãi giương mắt, thẳng đến khi xác nhận hoàng đế vẫn còn đang ngủ, nàng mới tiếp tục động tác.

Hai người quần áo hỗn độn nằm cùng một chỗ. Nàng dùng những kỹ xảo học được trước khi vào cung mà trêu chọc đế vương. Đèn trong phòng chợt tắt, một phòng yên tĩnh.

————–

Tiết Bích Đào xốc cửa lều lên, nhìn mặt trời mọc xa xa trên thảo nguyên, khung cảnh tràn đầy sức sống.

Thừa dịp không có ai, Tiết Bích Đào vặn vặn thắt lưng, cảm thụ không khí lành lạnh buổi sớm.

“Chủ tử, còn chưa thay thuốc đó!” Vân Lũ đi ra, vội vàng nói:” Thái y dặn, ngày đổi ba lần mới có hiệu quả.”

Tiết Bích Đào nhớ tới vết rắn cắn trên tay, một vết răng sâu khắc trên da thịt trắng nõn, phá lệ đáng sợ. Vì thế, nàng phất tay:” Để đó đi, đến chỗ hoàng thượng rồi thay.”

Hừ, đã cứu hắn một mạng thì nên nhắc nhở hắn nhiều một chút.

“Chủ tử à!” Vân Lũ dậm chân bất mãn.

“Gấp cái gì.” Thiên hạ đi đằng trước ngoái đầu nhìn lại, cười bỡn cợt, sau đó giải thích:” Chúng ta phải đi thăm hỏi thương thế của hoàng thượng, không phải tội ác tày trời gì đâu. Dù sao cũng là vết thương ngoài da, thuốc gì cũng như nhau thôi, đi một chút đi.”

Nàng thỉnh thoảng sẽ làm càn một lần, hoàng đế vui vẻ sẽ không trách tội.

Đó chính là cái thú buồn nôn của đế vương.

Vài người cũng lục đục ra khỏi lều. Gặp đại thần thì nàng tự nhiên phải tránh đi, gặp nữ quyến thì nàng đợi bọn họ hành lễ xong mới đi.

Trước lều, trừ bỏ cung nữ nội thị được ở lại thì những người khác nếu coi trộm hành tung của hoàng đế là tội danh rất lớn, trừ phi có việc gấp bẩm báo, còn lại không dám lẩn quẩn ở nơi này.

Tiết Bích Đào dừng bước, liếc mắt nhìn nội thị đang trừng lớn mắt, mặt nhăn mày nhíu.

Một làn váy ngọc từ từ tiến đến gần nàng. Chờ tới khi lộ ra khuôn mặt y đúc nhau, vốn mắt nhìn nhau, hai người đều có chút giật mình.

Trong lòng Tiết Bích Đào trầm xuống.

Lục Ngạc nhếch miệng, khó có được tâm tình tốt như thế. Tiết Bích Đào nghĩ, bao nhiêu lâu rồi không thấy biểu tình này của nàng ta rồi? Tựa như mười mấy năm qua, nàng ta chiếm cứ vị trí trong lòng cha mẹ, mà nàng chỉ có thể hâm mộ ảm đạm đứng bên ngoài.

“Muội muội sao lại tới đây.”

Tiết Bích Đào không để ý nàng ta. Nàng đảo mắt, chuyển hướng nhìn vào người đang thay áo trong doanh trướng.

Nàng hạ xuống một câu:” Tỷ trước chớ đi.” Sau đó, nàng vào bên trong, gỡ tay hoàng đế ra, tự mình thay hắn thắt nút. Không khí quỷ dị vô cùng.

Vốn Tiếc Lục Ngạc cũng muốn hầu hạ hoàng đế thay y phục. Nhưng hoàng thượng không đáp ứng, nàng lúc này mới đành kêu cung nhân tới hầu hạ, vừa vặn gặp phải Tiết Bích Đào. Nghe nàng ta nói vậy, nàng cũng đứng yên ở đó, không biết là vì bị phản ứng của Tiết Bích Đào làm mê hoặc hay chính nàng muốn nhìn xem nàng ta làm thế nào.

“Bé ngoan.” Nhìn thấy nàng, hắn khẽ buông lỏng. Hoàng đế thân thủ vén cọng tóc rũ xuống của nàng ra sau tai:” Nhất định là lúc chải đầu lại lộn xộn, không bao giờ thấy nàng ngồi yên một giây nào.”

Lục Ngạc nghe thấy lời hoàng đế thì đáy mắt ngày càng lạnh. Đêm qua, tiếng xưng hô đó, lời quan tâm đó khiến nàng thất thần, mê đắm…. Nàng không rõ, muội muội này của mình rốt cuộc được hoàng thượng coi trọng chỗ nào? Rõ ràng khi ở nhà, cha mẹ đều thích nàng, nàng mới là người phải chịu những phương pháp giáo dục nặng nề của gia tộc, tại sao nó lại được hoàng thượng yêu thích?

Hoàng thượng đã lâu chưa tới Cẩm Tú các của nàng, nàng được tấn thành mỹ nhân chắc hẳn cũng do hào quang của muội muội đi. Lần này xuất hành là cơ hội hoàng hậu nương nương an bài cho nàng, nàng phải nắm chắc.

Nhưng sau khi biết muội muội cứu được hoàng thượng, nàng liền đoán rằng tối đó, hoàng thượng sẽ kêu muội muội tới hầu hạ. Nàng không thể khiến hoàng thượng nhớ tới, tài cưỡi ngựa bắn cung lại không được như thi thư họa nghệ, cho nên sau khi biết được tin tức, nàng tìm cách cướp đi cơ hội thị tẩm của muội muội.

Thắng làm vua, thua làm giặc. Chỉ cần thắng là được.

“Hoàng thượng, ngài tìm tỷ ấy?” Tiết Bích Đào bỏ qua lời nói của hoàng đế, trực tiếp hỏi.

Hoàng đế vốn thấy Tiết Bích Đào vẫn như thường, không kết luận được nàng có tức giận hay không cho nên mới nói thử một chút. Hiện giờ xem ra, nàng ăn dấm chua rồi. Hắn nói:” Trẫm nhớ rõ, hôm qua trẫm bảo Triệu Trung Tín tìm nàng.”

Hắn không tiếp tục nói. Tới đây mà không hiểu nữa thì là kẻ ngốc.

“Ồ? Thì ra tỷ tỷ giả trang thiếp để đoạt sủng?” Tiết Bích Đào cười trào phúng. Thấy mặt Tiết Lục Ngạc nháy mắt trắng bệch. Nàng thầm nghĩ, thật có lỗi là nàng vốn thẳng tính, khiến những cô nương kín đáo cổ đại sợ hãi rồi.

Dù sao các nàng cũng xuất thân từ một gia tộc, làm việc vốn cũng nên lưu lại ba phần đường sống.

Chỉ là Tiết Bích Đào không phải người gia tộc tỉ mỉ đào tạo, thể diện cũng không được người ta cấp cho, là chính mình tự tránh. Tiết Lục Ngạc không biết xấu hổ, nàng vì sao phải giúp nàng ta che giấu?”

Nàng ghét nhất là có người giả danh nàng làm việc, ghê tởm việc hai người có khuôn mặt như đúc này. Lúc này, nàng rốt cục hiểu được vì sao Tiết Lục Ngạc không thích gặp Tiết Bích Đào.

Tiết Lục Ngạc sau khi nghe thấy, bộ dạng vẫn lạnh như băng. Nhìn thái độ thản nhiên của nàng, không khóc không cãi, thật khiến người ta sinh hảo cảm:” Đêm qua thiếp thân đang đi thì bị công công bên người hoàng thượng chặn lại, hắn gọi thiếp thân là Tiết chủ tử. Thiếp thân cũng không biết người hắn gọi là muội muội. Là thiếp thân nghĩ sai rồi.” Tiết mỹ nhân, cũng là Tiết chủ tử.

Nàng nói xong thì nhìn hoàng đế, ánh mắt đưa tình,

Lộ ra biểu tình ít khi có của một băng sơn mỹ nhân, quả thật khiến người ta mềm lòng.

Tiết Bích Đào nghĩ nghĩ, lại cười nói:” Nếu tỷ tỷ cũng thấy mình nghĩ sai rồi thì khi trở về cung, cũng không cần phiền toái đồng sử ký nữa.” Nàng mặc dù đang cười, nhưng không ai không nhìn ra tâm tình của nàng rất tệ, bằng không cũng sẽ không dùng phương pháp vô cùng cường đạo nhưng rất có lý lẽ này.

Tiết Lục Ngạc chấn động. Nếu không để đồng sử ghi chép lại, tương đương với việc dù nàng mang thai thì cũng sẽ không được thừa nhận là huyết mạch Thiên gia.

Hoàng đế giật mình, hắn do dự nói:” Cái này…” Nếu thật có đứa nhỏ, chẳng lẽ phải bóp chết sao? Trong cung hiểm ác thế nào thì cũng không thể liên lụy con hắn.

Không đợi hắn nói xong, hốc mắt Tiết Bích Đào liền đỏ lên, nàng cúi đầu hít hít, cọ cọ mũi chân, giống như đang nhịn nước mắt. Bộ dạng như vậy khiến hoàng đế nhất thời mềm lòng.

Hoàng đế thở dài:” Nàng đó….” Thật khó chơi mà.

Hắn đang muốn nói gì đó, lại thấy Tiết Bích Đào làm động tác nhích lại gần, hắn theo thói quen cúi người xuống nghe. Sau khi nghe xong, hắn quét mắt nhìn Tiết Lục Ngạc một cái, rồi gật đầu tỏ vẻ đáp ứng.

Tiểu nữ nhân này hôm qua vừa cứu hắn, hôm nay lại để tỷ tỷ nàng ngủ với hắn, dù đế vương cường thế ra sao thì cũng có chút áy náy.

Nếu nàng thích thì cứ để nàng làm đi.

“Ngươi về trước đi.” Hoàng đế nhàn nhạt nói với Tiết lục Ngạc. Tuy rằng cùng một khuôn mặt, nhưng nhìn ánh mắt của nàng ta, hắn chỉ biết là không phải. Đây là ánh mắt của mọi nữ nhân trong hậu cung, ngưỡng mộ ẩn tình. Vô luận thế nào cũng không giống.

Tiết Lục Ngạc còn định nói gì thêm. Nhưng cục diện không minh bạch như vậy, nàng cũng không biết Tiết Bích Đào nói gì với hoàng thượng. Nếu mạo muội cãi cọ thì chẳng phải rơi vào bẫy của nàng ta? Nữ nhân đanh đá chắc chắn khiến hoàng thượng không vui.

Thấy vẻ mặt vừa nãy của hoàng thượng, rõ ràng cũng không đồng ý làm vậy lắm. Chỉ cần không liên quan tới con cái, nàng có thể chịu được. Tuy rằng hiện giờ trong lòng hoàng thượng coi trọng Tiết Bích Đào, nhưng qua chuyện này, hắn nhất định không ưa chuyện Tiết Bích Đào làm xằng làm bậy, cũng có thể sẽ khiến hắn nhớ tới nàng lần nữa. Vì thế, nàng lạnh nhạt thỉnh an cáo lui.

Nàng nhớ lại thư nhà mẫu thân gửi. Sau khi hỏi han ân cần xong, bà lại bảo nàng phụ trợ cho muội muội.

Nàng cười.

Nằm mơ!

Chỉ cần không bị phán tử hình thì nàng vẫn còn tranh. Chuyện sau này đâu ai biết trước được.

Chờ nàng đi rồi, hoàng đế gọi Triệu Trung Tín tới phân phó một phen, tiện đà cho lui xuống. Trong lều bây giờ chỉ còn hắn và Tiết Bích Đào.

“Bé ngoan.” Hắn gọi. Kỳ thật hắn không quen gọi nàng như vậy trước mặt mọi người. Vừa nãy ở trước mặt Tiết mỹ nhân không có suy xét qua. Hiện giờ nhớ lại, lời nói ra hình như có ý tứ lo lắng nàng tức giận.

Từ khi nào tâm tình hắn đã bị nữ tử này ảnh hưởng? Hắn kinh ngạc.

Tiết Bích Đào không nói chuyện, nước mắt bắt đầu chảy xuống, khóc tựa như mưa rơi.

Hoàng đế đau lòng, đầu cũng đau.

Vật nhỏ giả bộ rất tốt. Khi có người ngoài thì cáu cỡ nào cũng không làm càn với hắn. Nhưng chỉ cần trong lòng nàng mất hứng, nàng sẽ không thèm nhìn hắn nữa, thẳng tới khi nàng vui vẻ lại mới thôi.

Chờ tới khi nàng dừng khóc, có thể nghe hắn nói chuyện thì hắn mới nâng cằm nàng lên, nói:” Trẫm đã tuân theo yêu cầu của nàng, cho tỷ tỷ nàng uống thuốc tránh thai, nàng còn muốn gì nữa?” Nhưng tay còn chưa đụng tới, nàng đã tránh qua một bên. Thậm chí chân còn lùi về sau mấy bước.

“Không được động thủ động cước .” Nàng khóc thút thít, sau khi phun ra câu này lại tiếp tục khóc.

Hoàng đế hết đường xoay xở:” Bé ngoan à, là nội thị kia gọi sai người, trẫm cũng không biết.” Việc này cho tới giờ vẫn không phải là lỗi của hoàng đế, huống chi hôm qua hắn uống rượu. Hiện tại nhớ lại thật đúng là một chút ấn tượng cũng không có.

Bất quá, loại chuyện này hắn vốn không cần phải giải thích với một phi tần. Nữ tử lấy chồng làm trời, huống chi hắn là hoàng đế, giải thích là điều không thể nào. Chẳng qua hắn sủng ái nàng nên mới dỗ một chút.

Tiết Bích Đào dỗi:” Thì ra hoàng thượng không phân biệt được thiếp thân và tỷ tỷ. Đều là do thiếp thân không đúng, ai bảo thiếp thân giống tỷ tỷ như đúc chứ. Công công kia nhận sai, hoàng thượng cũng nhận sai.”

“Trẫm sao có thể nhận không ra?” Hồng đế bị đánh đồng với nội thị, rất không thoải mái, xoay người giải thích:” Hôm qua trẫm cho người đi kêu nàng xong thì mệt quá nên ngủ mất. Chưa từng biết đó là tỷ tỷ của nàng.”

Rốt cuộc vẫn phải giải thích với nàng. Hoàng đế bất đắc dĩ nghĩ. Lúc nàng khóc, hắn không có cách nào làm bộ được, chỉ có thể dỗ. Thôi kệ, tiểu quai quai yếu ớt này, hắn dỗ một chút cũng không sao.

“Thật sao?” Tiết Bích Đào nghi ngờ nhìn về phía hoàng đế.

“Trẫm lừa nàng làm gì?” Hắn bị ánh mắt ướt sũng của nàng làm mềm lòng, dù là giả cũng không thể thừa nhận, không thể làm nàng thương tâm. Huống chi đây là sự thật.

Tiết Bích Đào tựa như tin tưởng, nàng bổ nhào vào ngực hoàng đế lau nước mắt nước mũi vào áo hắn, sau đó mở miệng nói, mang theo giọng mũi đặc trưng sau khi khóc:” Thiếp thân đương nhiên tin hoàng thượng.”

Điển hình của việc được lợi còn khoe mã đây mà. Để người ta dỗ đến cao hứng mới bằng lòng phụ họa theo.

Nhưng hoàng đế cũng cao hứng. Hắn nhẹ nhàng thở ra, không khóc là được rồi. Hắn lại nhớ tới một chuyện khác.

“Bé ngoan, nàng có công cứu giá trẫm, muốn thưởng cái gì?”

Nàng tiếp tục cọ cọ. Dù sao y phục cũng không sạch, dơ một chút nàng lại vui hơn!

Hoàng đế xoa đầu nàng, nói:” Không bằng trẫm cho nàng cái phong hào, để bọn chúng không gọi nhầm nữa.” Giải quyết trước tốt hơn, không thể để nàng cả đời nhắc lại chuyện này được.

“Hừ, cấp thưởng mà còn muốn thương lượng với người ta, người ta mới không thèm mang ơn đâu.” Nàng kiêu ngạo, vặn vẹo thân mình.

Trong lòng lại nghĩ, hoàng đế thật biết điều. Vì thế, nàng vặn vẹo càng vui vẻ.

Hoàng đế bị nàng xoay xoay lắc lắc trong ngực làm cho nhột, thấp giọng cười nói:” Trẫm không cần nàng mang ơn, trẫm muốn nàng lấy thân báo đáp.”

Hỏng rồi, bộ dạng vô sỉ của hoàng đế lại xuất hiện. Tiết Bích Đảo nhảy ra khoải cái ôm ấp nóng bỏng của hoàng đế, nói:” A, thiếp thân mém chút đã quên đổi thuốc. Thương thế của hoàng thượng ngài sao rồi?”

“À, nhưng thuốc của chúng ta không giống nhau. Hoàng thượng tự mình đổi, thiếp thân quay về trại của mình đổi.”

Dù sao hôm nay hắn tuyệt đối đừng nghĩ đến việc chạm vào nàng, hừ.

Hoàng đế nhìn thấy nàng khôi phục bộ dạng sinh khí dồi dào thì nhíu mày cười, cho nàng quay về. Hiện tại không cần vội.

Hôm qua sau khi bị ám sát, hắn vì giữ gìn hứng trí của mọi người mà vẫn cử hành khánh công yến đúng hạng. Chuyện bị thương đương nhiên cũng không truyền ra, nếu không đám văn thần tóc bạc kia lại lầm bầm một hồi. Miễn cho bọn họ vì hắn mà một phen nước mắt nước mũi, bảo hắn vì giang sơn xã tắc mà bảo trọng long thể gì đó.

Bọn họ khóc không đáng yêu bằng vật nhỏ, xin miễn thứ cho kẻ bất tài như hắn không nghe nổi.

Cũng bởi vậy, tối hôm qua hắn không có thời gian đi hỏi việc ám sát, hiện giờ có dịp rảnh, đương nhiên muốn xử lý chuyện này trước. Triệu Trung Tín đã đi lo chuyện của Tiết mỹ nhân, vì thế hắn cho tiểu Thuận tử đi thỉnh vài vị đại thần dưới tay tới đây thương lượng. Có vài người nên dạy dỗ lại một chút.

Mà lúc này trong doanh trướng, Tiết Lục Ngạc dùng tư thế đẹp nhất để uống chén thuốc đen thui kia. Nàng nghe nói đây là thuốc bổ do hoàng thượng ban thưởng, tự nhiên sẽ uống hết trước mặt Triệu công công, cảm tạ hoàng ân mênh mông.

Xem ra hoàng thượng đối với chuyện tối qua cũng không phải không quan tâm.

Trong lòng nàng tràn đầy vui mừng.

—————–

[Lời tác giả: Lật Tử suy nghĩ, tiêu đề lần này có sơ lược qua nội dung của chương, liệu có làm cho một vài bạn không dám vào xem không. Ha ha.

À, mà tình tiết với ngược như vậy có được không? *Mặt lo lắng*]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK