Cô nhìn vào chiếc bát trống trơn, không còn lấy dù chỉ một cọng hành, hỏi, gương mặt vô cùng đáng yêu:
"Anh không ăn hả?"
Tiêu Phong cũng cạn lời, cô nhóc này ăn hết rồi còn hỏi anh không ăn hả. Thật đúng là hết nói nổi.
"Không ngờ, anh là chủ tịch mà lại nấu ăn ngon như vậy. Tôi có cái nhìn khác về anh rồi đấy!" Diệp Băng Hy nhìn Tiêu Phong bằng ánh mắt long lanh:
"Thật sự, tôi rất ngưỡng mộ những người nâú ăn giỏi. Tôi cũng muốn trở thành một người như vậy, nhưng anh thấy rồi đấy, tôi hoàn toàn không có một chút năng khiếu gì về nấu ăn cả. "
"Thế bình thường cô ăn ở đâu?" Tiêu Phong hỏi.
"Tôi đặt đồ ăn về nhà. Nhưng ăn mãi rồi cũng chán, tôi rất nhớ những món ăn mẹ nấu.
Haiz, không biết đến bao giờ tôi mới lại được ăn một bữa cơm gia đình do chính tay mẹ nấu." Nói đến đây, giọng Diệp Băng Hy như trầm hẳn, nét mặt trầm ngâm, khoé mắt cũng rưng rưng nước mắt.
Đây là lần đầu cô phải đi xa nhà đến vậy. Tự dưng nghĩ tới chuyện này làm cô cảm thấy rất buồn. Xa nhà, xa gia đình, ai mà không buồn kia chứ!
Tiêu Phong không tự chủ được mà tiến tới vỗ nhẹ vào vai cô, tỏ ý an ủi.
" Hay là từ mai, cô qua nhà tôi ăn cơm!"
Diệp Băng Hy quay đầu lại, đôi mắt long lanh vẫn còn rưng rưng:
"Anh nói thật sao? Anh không lừa tôi chứ?"
"Dĩ nhiên. Nhưng cô phải rửa bát đấy nhé! Không được ăn không đâu." Tiêu Phong đương nhiên không để mình bị lỗ rồi.
"Được. Không thành vấn đề miễn là anh có đủ bát cho tôi rửa thôi." Diệp Băng Hy nở một nụ cười tươi rói.
"Cô mà làm vỡ chiếc nào là tôi bắt đền đấy nhé!" Tiêu Phong cũng nhìn cô mỉm cười.
Chỉ một bữa cơm thôi nhưng đã kéo khoảng cách xa vạn dặm giữa hai người gần hơn rất nhiều.
......................
Sáng hôm sau.
Diệp Băng Hy dậy từ sớm, sửa soạn trang phục rồi sang nhà Tiêu Phong ăn cơm.
"Wow, thơm quá!". Diệp Băng Hy vừa chạy vào nhà đã thốt lên.
Bữa sáng Tiêu Phong chuẩn bị cũng không quá cầu kì, chỉ là bánh mì sandwich với trứng ốp la và một cốc sữa tươi. Nhưng đối với Diệp Băng Hy, đã rất lâu rồi cô không được ăn một bữa sáng ngon và thịnh soạn đến vậy.
Trước đây, lúc còn đi học, cô không ở nhà mà xin vào ở trong kí túc xá của trường. Buổi sáng, trước giờ lên lớp, cô còn đi dạy học cho những em nhỏ trong trại trẻ mồ côi, đôi khi vì quá vội mà chỉ uống tạm hộp sữa hay ăn vội vài mẩu bánh mì, thậm chí có hôm còn chẳng ăn gì. Sau khi tốt nghiệp, cô lập tức sang Việt Nam. Do chưa quen với thức ăn bên này nên hầu như bưã sáng của cô chỉ là một ly sữa.
Ăn xong, Diệp Băng Hy thu dọn bát đũa đem vào rửa, nhưng lần này, tuyệt nhiên không giống lần trước, cô dã làm rất cẩn thận, nâng niu chúng như báu vật vậy. Thật ra, hôm qua cô đã thức rata khuya chỉ để học rửa bát. Dù sao bây giờ cô cũng phải học cách tự lập dần, những công việc như thế này nhất định phải thông thạo mới được.
Tiêu Phong lúc đầu thấy cô thu dọn bát đũa cũng thấy rất lo sợ, chỉ sợ thảm cảnh trước kia một lần nữa lại sảy ra. Nhưng thật ngạc nhiên, lần này cô làm rất tốt, không còn vụng về giống trước kia nữa.Anh cũng tự hỏi động lực nào đã giúp cô thay đổi nhanh đến vậy.