• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lăng Giản bị điểm huyệt ngồi ở bục cửa ước chừng tới trưa, thẳng đến khi nửa người trên của nàng phát cương, đi đứng cũng run rẩy mới được Nguyệt Như giải định thân huyệt rồi đem nàng kéo tới trên giường, nói:
"Ngươi thành thật ở trong phòng đi, đồ ăn ta sẽ đem tới."
"..."
Lăng Giản ngã vào trên giường xoa cái đùi đang run lên của mình, thừa dịp lúc Nguyệt Như xoay người hướng nàng dựng lên ngón giữa.

Không phải chỉ là điểm huyệt thôi sao? Có cái gì ngon, chờ ngày nào đó có cơ hội, ta thế nào cũng phải uy ngươi ăn nửa cân thuốc xổ, cho ngươi ở WC ngồi chồm hổm mười ngày nửa tháng!!!
Thời gian một tháng thoáng cái đã qua.

Nói đến cũng thật là kỳ quái, Hoàng hậu như là biết Lăng Giản bị phạt cấm túc, không có phái Uyển Dung đi tìm nàng.

Trong thời gian này Lam Ngữ Thần có tới vài lần, mỗi lần Lăng Giản đều dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn nàng, hy vọng nàng có thể cùng Mặt Than thương lượng để cho mình đi ra ngoài đi bộ, Lam Ngữ Thần tất nhiên là đi xin qua, chính là xin vài lần đều không có thành công, ngược lại hại Lăng Giản bị Lam Thanh Hàn phạt thêm nửa tháng cấm túc.

Lý do là cái gì? Theo cách nói của Lăng Giản chính là người ta Mặt Than đường đường là Lam Triều Đại công chúa, tùy tiện phóng cái rắm cũng có thể coi là lý do, thêm nửa tháng cấm túc và vân vân, căn bản là đơn giản hơn mây bay.
"Đã muốn là ngày thứ bốn mươi ba a..." Lăng Giản ghé vào trên giường lầm bầm lầu bầu, nhàm chán dùng ngón tay vẽ vòng vòng trên ván giường.

Chân không bước ra khỏi nhà mùi vị thật là khổ sở, nếu là tự nguyện thì không nói, nhưng cố tình là bị cái đồ Mặt Than kia cưỡng chế nhốt cấm túc.

"Công chúa ngon lắm a!!!" Lăng Giản phồng má lên dùng sức gõ vài cú lên ván giường, bên đánh bên nói:
"Cho ngươi phạt ta thêm nửa tháng, ngươi cái đồ Mặt Than, thối Mặt Than..."
"Tiểu Lăng Tử..." Lăng Giản đang ở trên giường gõ ván giường gõ thật hăng say, Nguyệt Như liền đẩy cửa vào, tay không đi đến bên giường.
"Uy? Đến giờ ăn cơm? Cơm đâu?"
Thấy Nguyệt Như trên tay cũng không có bưng đồ ăn, Lăng Giản tiện thể không thèm phản ứng nàng, tiếp tục gõ ván giường.


Hơn bốn mươi ngày này, Nguyệt Như mỗi ngày sẽ lại đúng hạn mang cơm đến cho nàng.

Đương nhiên, cũng chỉ có lúc đưa cơm nàng mới có thể vào phòng.

Về phần hôm nay vì cái gì tay không tiến vào, Lăng Giản cũng lười hỏi.

"Hoàng hậu nương nương cho truyền ngươi đến Khôn Ninh Cung." Nguyệt Như thản nhiên nói.
"Phiền toái nói cho Hoàng hậu nương nương một tiếng, nô tài ta bị Đại công chúa phạt cấm túc nửa tháng, còn thiếu hai ngày, hiện tại đi không được!" Lăng Giản tức giận nói.

" Mệnh lệnh của Hoàng hậu nương nương, ngươi nói không đi là không đi?"
Nguyệt Như nói xong, đem Lăng Giản từ trên giường kéo đứng lên nói:
"Ngươi cứ yên tâm đi đi, công chúa sẽ không trách tội ngươi."
"Công chúa không trách ta, ta tự trách mình được không?" Lăng Giản hơi chút sửa sang lại quần áo, ở trong lòng thầm mắng Nguyệt Như dã man.
"Ngươi đến tột cùng có đi hay là không?!" Nguyệt Như trừng hai tròng mắt làm ra một động tác muốn điểm huyệt, đây là Lam Thanh Hàn dạy cho nàng, chỉ cần Lăng Giản không nghe lời thì dùng chiêu này đối phó nàng, trăm thử trăm linh.

Quả nhiên, Lăng Giản vừa thấy tư thế này của Nguyệt Như lập tức vẻ mặt tươi cười nói:
"Nguyệt Như cô nương, không cần kích động, ta đi, ta đương nhiên đi.

Hoàng hậu truyền gặp ta có thể không đi sao? Ha hả, ha hả."
Lăng Giản hướng cửa lui về phía sau vài bước, nói: "Ta đi a!"
Dứt lời, lập tức theo hướng Khôn Ninh Cung chạy, sợ Nguyệt Như đột nhiên đổi ý đuổi lại đây điểm huyệt mình đem mình túm trở về phòng.

"Tiểu Lăng Tử tham kiến Hoàng hậu nương nương, không biết Hoàng hậu nương nương truyền triệu nô tài có cái gì phân phó?"
Bên trong Khôn Ninh cung, Lăng Giản vẻ mặt đau khổ quỳ trên mặt đất, vốn muốn mượn cơ hội này tố khổ một phen, ai ngờ đâu Mặt Than thế nhưng cũng ở đây, còn trưng ra một bộ dáng cười như không cười nhìn mình.

"Bổn cung lần này triệu kiến ngươi đương nhiên là có tin tức tốt muốn nói cho ngươi."
Hoàng hậu sờ sờ bụng mình, cười nói với Lăng Giản:
"Bổn cung từng đáp ứng ngươi, nếu là có thể giúp cho bổn cung mang long chủng, chắc chắn có trọng thưởng, hiện giờ mặc dù không thể xác định là hoàng tử hay là công chúa, nhưng bổn cung vẫn là muốn thưởng cho ngươi."
Cái gì? Hoàng hậu muốn thưởng ta? Nói như vậy, Hoàng hậu mang thai?! Lăng Giản ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Hoàng hậu đang dùng một bộ dáng vô cùng mẫu tính ôn nhu vuốt ve bụng mình, dừng một chút lập tức nói:
"Hoàng hậu nương nương có thai, Tiểu Lăng Tử theo lý nên chúc mừng Hoàng hậu nương nương.

Về phần có thưởng hay không thưởng, nô tài cũng không để ý.

Chỉ cần có thể làm cho Hoàng hậu nương nương ngài vui vẻ vừa lòng, Tiểu Lăng Tử làm cái gì đều nguyện ý."
Trừ bỏ làm cho ta lên núi đao xuống biển lửa thì cái gì cũng được.

Lăng Giản ở trong lòng bổ sung một câu.

"Ha hả, nô tài ngươi miệng cũng thật ngọt."
Hoàng hậu cười khẽ vài tiếng, nói:
"Phần thưởng là tất nhiên phải thưởng, sau khi Đổng Phú Hải chết, vị trí Tổng quản của Khôn Ninh cung này vẫn để trống, không bằng để cho ngươi làm Khôn Ninh cung Tổng quản thái giám, giúp bổn cung trông coi việc vặt hàng ngày của Khôn Ninh cung, như thế nào?"
"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tài muốn hỏi một chút, Khôn Ninh cung Tổng quản thái giám cần làm những việc gì?" Lăng Giản hỏi.
"Tất nhiên là thay bổn cung chuẩn bị những việc trong cung, an bài chuyện ăn uống, vệ sinh quét tước này nọ đều do ngươi an bài.

Đương nhiên, việc này không cần ngươi tự mình đi làm, ngươi chỉ cần phân phó các nô tài thị tì thuộc cấp đi làm là tốt rồi" Hoàng hậu nói.


"Nô tài hiểu rõ, nô tài nguyện ý làm Khôn Ninh cung Tổng quản thái giám."
Lăng Giản mặt không chút thay đổi nói, trong lòng lại sớm đã nở hoa, tổng quản thái giám nha, hẳn là ngang được với phó tổng giám đốc đi.

"Bất quá..." Hoàng hậu thấy Lăng Giản đáp ứng rồi, lập tức vòng vo nói:
"Bổn cung có cái điều kiện."
Điều kiện? Như thế nào còn có điều kiện a? "Không biết Hoàng hậu nương nương có điều kiện gì?" Lăng Giản hỏi.
"Điều kiện chính là ngươi sẽ cùng Ngưng Băng đi Linh Vân tự cầu phúc."
Hoàng hậu liếc liếc mắt nhìn Lam Thanh Hàn nãy giờ không nói nửa câu bên cạnh, tuy rằng không rõ vì cái gì nàng muốn cho Lăng Giản cùng đi Linh Vân tự, nhưng dù sao nàng đã từng đáp ứng Tề hoàng hậu sẽ chiếu cố tốt Ngưng Băng, hiện giờ Ngưng Băng tự mình mở miệng, nàng sao có thể không đáp ứng đây.

Cái gì? Đi Linh Vân tự cầu phúc?! Lại còn đi cùng với Mặt Than?!!! Làm cái gì a!!! Lăng Giản kinh ngạc nhìn Lam Thanh Hàn ngồi bên cạnh Hoàng hậu, lúc này mới phát hiện nàng vẫn đang nhìn mình, khi bốn mắt nhìn nhau, Lăng Giản nhưng lại cảm thấy được Lam Thanh Hàn trong ánh mắt hiện lên một tia quỷ dị giảo hoạt.

Thế này...sẽ không lại có cái âm mưu cẩu huyết gì đi?!
"Bổn cung sau khi biết được mình có mang long chủng thì vẫn muốn đi Linh Vân tự ở bờ hồ Động Lâm cầu phúc, tiếc rằng Hoàng Thượng lo lắng thân thể bổn cung nên không chuẩn cho bổn cung xuất cung.

Hiện giờ Ngưng Băng nguyện ý thay bổn cung đi Linh Vân tự, vì bổn cung cầu phúc, bổn cung muốn ngươi cũng đi cùng nàng, trên đường cũng có thể chiếu cố Ngưng Băng."
Hoàng hậu nói hợp tình hợp lý, vừa không lộ ra chuyện để Lăng Giản đi cùng là ý của Lam Thanh Hàn, cũng không làm cho Lăng Giản có chút nào hoài nghi.

Tuy rằng Lăng Giản không rõ vì cái gì Lam Thanh Hàn không mang theo thị tì Nguyệt Như của nàng đi, nhưng vẫn là gật gật đầu nói:
"Nếu Hoàng hậu nương nương mở miệng, nô tài tất nhiên là đáp ứng.

Hoàng hậu nương nương yên tâm, nô tài nhất định sẽ chiếu cố công chúa thật tốt."
Chỉ cần nàng đừng có vô duyên vô cớ khi dễ ta là được.

Lăng Giản ở trong lòng bổ sung một câu.

"Như thế thì tốt, như thế thì tốt."
Hoàng hậu cười gật gật đầu, tiếp tục nói: "Các ngươi ngày mai liền xuất phát, ngươi hãy trở về chuẩn bị tốt một phen."
"Vậy nô tài trước hết cáo lui."
Lăng Giản đứng dậy cẩn thận lui ra phía sau, thẳng đến rời khỏi cửa mới đứng thẳng thắt lưng, trong nháy mắt xoay người rời đi kia, Lăng Giản giống như lại thấy gương mặt Lam Thanh Hàn tựa tiếu phi tiếu, mang theo một nụ cười kiểu thực hiện được âm mưu.

Nàng không khỏi rùng mình một cái, Mặt Than này sẽ không là muốn mang ta ra cung rồi nhân cơ hội giết ta sau đó phơi thây hoang dã đi...!
Lăng Giản từ Khôn Ninh cung lui ra ngoài xong cũng không có quay về phòng mình, mà là vòng đường đi Ngọc Sương cung.

Thời gian thật lâu không có thấy Ngữ Thần nha đầu, thật đúng là có chút nhớ nhung nàng, chính là không biết nha đầu kia có phải hay không đang nhớ mình đây.

Có lẽ là được Lam Ngữ Thần dặn trước, đám nô tài Ngọc Sương cung nhìn thấy Lăng Giản đến đây lập tức vào trong cung thông báo, chỉ chốc lát sau, liền thấy Lam Ngữ Thần mặc một thân váy dài hồng nhạt chạy nhanh ra.
"Lăng ca ca, ta rất nhớ ngươi."
Lam Ngữ Thần có chút kích động ôm lấy Lăng Giản, nàng mới không cần quản bọn nô tài ở trong lòng nghĩ cái gì, Hoàng tỷ ước chừng nhốt Lăng ca ca cấm túc nửa tháng, không cho Lăng ca ca đi ra còn chưa tính, còn muốn mình về sau ít cùng Lăng ca ca lui tới.

Điều này nàng bất luận như thế nào cũng làm không được.

"Ha hả, Ngữ Thần nha đầu, ta cũng nhớ ngươi đây."
Lăng Giản vỗ vỗ phía sau lưng của nàng, nhẹ nhàng đẩy nàng ra chỉ vào ngọc bội bên hông mình,nói:
" Ngươi xem, đồ ngươi tặng cho ta, ta vẫn đeo trên người, nhìn thấy nó tựa như nhìn thấy Ngữ Thần nha đầu a."

"Lăng ca ca!"
Lam Ngữ Thần hờn dỗi nhẹ liếc nàng một cái, chính mình không phải cũng đều ngày ngày nhìn ngọc bội này ngẩn người sao! Mỗi khi thấy vật ấy cũng giống như Lăng ca ca đang ở bên cạnh mình.

"Ngữ Thần nha đầu, ta hôm nay tới là muốn nói cho ngươi, ngày mai ta cùng với Đại công chúa cùng đi Linh Vân tự vì Hoàng hậu nương nương cầu phúc.

Cho nên, phải có vài ngày không thấy được ngươi."
"Lăng ca ca là muốn cùng Đại hoàng tỷ cải trang xuất cung sao?" Đôi mắt đẹp của Lam Ngữ Thần ảm đạm xuống, trong lòng có nỗi mất mát nói không nên lời.

"Đúng vậy, Hoàng hậu nương nương muốn ta đi theo chiếu cố Đại công chúa đây."
"Ta đây cũng muốn đi theo Lăng ca ca, ta cũng muốn xuất cung." Lam Ngữ Thần kiên định nói, ngước đầu lên nhìn dung nhan tinh diệu của Lăng Giản.

"Không được! Hoàng hậu nương nương sẽ không đáp ứng, hơn nữa ta chỉ là đi vài ngày mà thôi."
"Vì cái gì không được?! Chẳng lẽ Lăng ca ca không hy vọng ta với ngươi cùng đi sao?" Lam Ngữ Thần chu lên cái miệng nhỏ nhắn hỏi, chẳng lẽ Lăng ca ca không thích đi chung với mình sao?
"Nha đầu ngốc, làm sao có thể như vậy đây! Nếu như có thể, ta hận không thể mỗi ngày đều cùng Ngữ Thần nha đầu ở cùng nhau a!"
Lăng Giản đem hai tay đặt nhẹ lên vai nàng, nhìn đôi mắt to trong veo như nước của Lam Ngữ Thần,nói:
"Chính là ta dù sao cũng là nô tài, chủ tử phân phó sao có thể không theo đây? Huống hồ ta cũng không phải là đi du sơn ngoạn thủy, mà là đi theo chiếu cố Đại công chúa, nếu Ngữ Thần nha đầu đi theo, không chỉ là ta phải thêm một tay chiếu cố ngươi, Hoàng hậu nương nương cũng sẽ lo lắng không phải sao? Ngữ Thần nha đầu yên tâm, ta chỉ phải đi vài ngày mà thôi.

Hoàng hậu nương nương nói chờ ta trở lại liền thăng ta làm Khôn Ninh cung Tổng quản thái giám, đến lúc đó ta mỗi ngày đều cùng Ngữ Thần nha đầu kể chuyện xưa, hát ca khúc ngươi thích nghe.

Ngươi thấy như vậy tốt không?"
"Lăng ca ca nói chuyện phải giữ lời!"
Lam Ngữ Thần nháy mắt mấy cái, vươn ngón út ôm lấy ngón út Lăng Giản,nói:
"Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không cho nuốt lời, ta sẽ ở Ngọc Sương cung chờ Lăng ca ca trở về."
"Vậy mới ngoan, Ngữ Thần nha đầu của ta vĩnh viễn là ngoan nhất." Lăng Giản bên môi hiện lên một nụ cười sủng nịch, từ lúc đi vào nơi này, trừ bỏ Ngữ Thần nha đầu, sợ không còn ai có thể làm cho lòng mình có cảm giác vướng bận như vậy đi! Có lẽ, còn có ai...
"Lăng ca ca, nếu là muốn cải trang xuất cung, vậy Lăng ca ca không thể mặc y phục này a." Lam Ngữ Thần dừng một chút, cởi xuống ngọc bội bên hông Lăng Giản, nói: "Lăng ca ca ngươi chờ một lát, ta đi làm một chút việc rồi quay lại." Nói xong, nhanh như chớp lủi vào tẩm cung, đến khi nàng trở ra, trong tay còn cầm theo một bộ y phục màu trắng.

"Lăng ca ca, đây là trước kia ta lệnh cho người của phủ Nội vụ làm, nhưng mà ta mặc có chút rộng, nếu là mặc ở trên người Lăng ca ca, nhất định sẽ thực vừa người."
Lam Ngữ Thần cầm quần áo đưa cho Lăng Giản, hai mắt che một tầng sương tiếp tục nói:
"Ngọc bội này ta đã gắn lên đai lưng, Lăng ca ca ngày mai liền mặc nó xuất cung đi."
"Hảo, ngày mai ta nhất định sẽ mặc y phục Ngữ Thần nha đầu tặng xuất cung." Lăng Giản cười cười, nha đầu này thật sự là...!
"Vậy Lăng ca ca, ngươi sẽ nhớ ta hay không?" Lam Ngữ Thần thẹn thùng nhìn Lăng Giản, vẻ mặt chờ mong.
"Sẽ, tim ta đập bao lâu, sẽ nhớ ngươi bấy lâu." Lăng Giản dán môi tại bên tai Lam Ngữ Thần thì thầm.

Ngụ ý chính là, ngay cả lúc ngủ cũng sẽ nhớ ngươi.

"Lăng ca ca, ngươi thật chán ghét." Lam Ngữ Thần đỏ mặt, kiễng mủi chân ở trên mặt Lăng Giản hôn nhanh một cái, nói: "Lăng ca ca, ta cũng sẽ nhớ ngươi." Nói xong, dùng khăn lụa che khuôn mặt nhỏ nhắn chạy biến vào tẩm cung.
"Ha ha, nha đầu kia thật là." Lăng Giản vuốt ve gương mặt nơi vừa rồi bị Lam Ngữ Thần hôn qua, giống như có chút nóng đây..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK