Chỉ có tương tư thành khổ, không thấy đã thấy, vẫn là tương tư khắp nơi.
Bên trong thư phòng, hai người trầm mặc đứng ở tại chỗ.
Một người thì không biết làm sao, còn một người thì như đang đợi điều gì đó, đáy mắt tràn đầy chờ mong.
Trong một nháy mắt, Lăng Giản cảm thấy trong lòng mình có chút nho nhỏ cảm động.
Thế nhưng, như vậy thì có thể làm được gì đây? Giả ngây giả dại? Chiêu này ở hiện đại thế giới hiện đại đã xài rất nhiều lần, chẳng lẽ bây giờ lại phải áp dụng ở trên người nữ nhân ôn nhu hiền thục này sao? Lăng Giản ở trong lòng ai thán, làm sao có thể nói ra?
"Nhứ Yên, ngày mai bắt đầu tiếp tục châm cứu."
Lăng Giản đem hai bức họa sắp đặt lại ngay ngắn, lại cầm lấy bút lông từ trong tay An Phi, ở một chỗ trống đề bút bổ sung mấy câu: Trong sương, trong mây, trong mưa, không bằng thân ở trong mộng.
Tương tư khắp nơi, là duyên hay nghiệt?
"Ngươi thay đổi."
Hồi lâu sau, An Phi nhìn chằm chằm mấy câu Lăng Giản viết xuống, thì thào tự nói, thanh âm tuy nhỏ, lại bị Lăng Giản nghe nhất thanh nhị sở.
"Ân? Ta thay đổi?"
Lăng Giản nhướn mày, đặt bút lông xuống đi đến trước mặt An Phi, nâng tay giữ lấy cằm An Phi, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói:
"Ngươi nói ta thay đổi? Ngươi hiểu biết ta sao? Thay đổi? Làm sao thay đổi? Ta vẫn là ta, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, vẫn là Lăng Giản."
"Ngươi trở nên âm lãnh."
An Phi cũng không trốn tránh ánh mắt Lăng Giản, ngược lại thẳng thắn cùng nàng nhìn nhau.
Lại một lần nữa đối mặt đôi môi mỏng manh gợi cảm của Lăng Giản, An Phi chỉ cảm thấy tim đập gia tốc, không nghe theo bản thân khống chế.
"Ngươi trở nên không hề đơn giản, chân mày của ngươi đẹp như vậy lại thủy chung nhíu chặt.
Không biết ngươi đến tột cùng có bao nhiêu tâm sự, nhưng mà Lăng Giản, nếu như hỏi ta còn có tâm nguyện gì ở trong thâm cung này, ta chỉ nguyện vuốt lên mi tâm của ngươi, làm cho nó vĩnh viễn giãn ra."
Chưa bao giờ thấy qua An Phi như vậy, cho dù thanh âm của nàng vẫn trước sau như một là ôn nhu như nước.
Phi tần ở nơi thâm cung đều như nhau, có được bề ngoài hoa lệ cùng nội tâm tịch mịch.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, các nàng sẽ vĩnh viễn chôn giấu sự khát cầu tình cảm nơi đáy lòng, chỉ để cho ghen tị cùng tâm kế không ngừng chiếm cứ bản thân mình, chỉ là để vượt qua quãng đời vô vọng dài dằng dặc nơi hậu cung.
Nhưng mà, một An Phi vốn chỉ luôn cầu bình thản mà không màng cùng các phi tần các tranh thủ tình cảm lại cũng gặp phải một lần ngoài ý muốn.
Chuyện ngoài ý muốn này vốn là không nên tồn tại, nhưng mà Lăng Giản cũng đã thật sự tồn tại, trừ bỏ xâm chiếm thật sâu vào đáy lòng tĩnh lặng của An Phi, còn trả lại cho nàng một khát vọng hướng tới cùng theo đuổi tình yêu mà nàng đã từ lâu đánh mất.
Nếu như hiện tại có người nói với Lăng Giản rằng Quỳnh Dao cũng xuyên qua tới đây rồi hóa thân thành An Phi, nàng nhất định sẽ tin tưởng không nghi ngờ.
Chỉ nguyện vuốt lên mi tâm của ngươi, lời này vì sao nghe giống với lời thoại của Hạ Tử Vi nói với Phúc Nhĩ Khang vậy? Nhưng Lăng Giản ta không phải Nhĩ Khang, mà An Phi cũng không phải Tử Vi.
Cho dù có nói như thế nào, Lăng Giản cũng không dám tiến lên nắm lấy tay An Phi, sau đó trao cho nàng một nụ hôn say đắm, cái này tuyệt đối là không có khả năng, cũng tuyệt đối không thể.
"Nhứ Yên, cám ơn ngươi."
Lăng Giản đem tất cả tình ý đều hoá thành một câu cảm tạ, sau khi phun một ngụm áp lực ra khỏi lồng ngực, Lăng Giản lui về phía sau vài bước, cùng An Phi duy trì một khoảng cách thích hợp, cố ý dời đi đề tài, không muốn tiếp tục chủ đề làm cho người ta áp lực như vừa rồi nữa:
"Ai, ta thật sự tò mò, Nhị công chúa đến tột cùng là cái cái dạng người gì a? Nàng vẫn luôn không có việc gì đến tìm ta...Ách...Tìm ta phiền toái..."
Lăng Giản bĩu môi, thật sự tìm không thấy từ ngữ thích hợp, đành phải dùng hai chữ phiền toái để ráp vào.
"Ngươi nói xem, nàng có phải nhìn ta không vừa mắt hay không? Ta thật sự không có trêu chọc nàng...Hay là, nàng muốn lợi dụng ta để kích thích ai đó? Cái này hình như không có khả năng a..."
Lầm bầm lầu bầu, đề tài dời đi xa vạn dặm.
Lăng Giản từ đáy lòng âm thầm bội phục năng lực loạn xả của chính mình, cư nhiên đem Nhị công chúa cũng lôi vào luôn.
Ở trước mặt một phi tử đàm luận về công chúa, cảm giác muốn bao nhiêu không được tự nhiên thì có bấy nhiêu không được tự nhiên, nhất là nói đến một công chúa gần như yêu nghiệt.
Nhớ tới Lam Nhược Y, ba chữ Tô Đát Kỷ trực tiếp đập vào trong đầu Lăng Giản, ngàn năm yêu nghiệt, vạn năm xinh đẹp, Lam Nhược Y chính là như thế.
"Ngưng Trần cũng không phải là người đáng giận."
An Phi thở dài, nếu nàng muốn nói sang chuyện khác, vậy mình liền theo ý nàng cũng tốt thôi.
"Ta chưa nói nàng đáng giận, ta chỉ là không rõ, vì cái gì nàng luôn quấn quít lấy ta không tha đây a?"
Có lẽ là cảm thấy được dùng từ quấn quít lấy này không tốt lắm, Lăng Giản nhếch miệng, bổ sung nói:
"Chính là không có việc gì sẽ luôn tìm ta...Ách...Làm chút gì đó."
"Ngưng Trần mặc dù có thân phận là công chúa cao quý, nhưng so với danh phận công chúa của Ngưng Băng cùng Ngưng Sương thì địa vị cũng thực thấp."
An Phi bước vòng qua án thư, đứng ở trước cửa sổ ánh mắt xa xăm, như là muốn kể lại một chuyện xưa buồn tẻ:
"Mẫu phi của Ngưng Trần, nói xác thực hẳn phải xưng là mẫu thân, bởi vì nàng cuối cùng cũng không đợi được Hoàng Thượng sắc phong làm Phi.
Mẫu thân của Ngưng Trần là thiếp thân thị tì của Tề Hoàng Hậu, chính là mẫu hậu của Ngưng Băng.
Năm đó Hậu cung bùng nổ một trận ôn dịch, rất nhiều nô tài đều bởi vì trận ôn dịch này mà sớm kết thúc sinh mạng.
Lần đó, bị nhiễm ôn dịch lợi hại nhất chính là Khôn Ninh cung.
Sau đó, Tề Hoàng Hậu cùng mẫu thân của Ngưng Trần chống chọi không lại ôn dịch, cho nên..."
An Phi không nói hết những từ cuối, nàng đi vòng qua một lần nữa, chậm rãi đến gần Lăng Giản, nói:
"Hoàng Thượng cũng không thích Ngưng Trần, ta tin tưởng ngươi cũng biết, hắn tối sủng chỉ có Ngưng Băng.
Ở trong Hậu cung này, những lời nhàn thoại tất nhiên là nhiều không đếm nổi.
Ngưng Trần từ khi sinh ra đã vì địa vị hèn mọn của thân mẫu mà không được người hậu đãi, ngày qua ngày, tính tình của nàng cũng trở nên cổ quái, thường thường đem những đối đãi tốt của người khác dành cho nàng coi là trào phúng cùng thương hại..."
"Nàng kỳ thật là khát vọng được người chiếu cố, được người quan tâm."
Không đợi An Phi nói xong, Lăng Giản liền đánh gãy tự thuật của nàng.
Trong lòng đem cái nhìn lúc ban đầu đối với Lam Nhược Y hoàn toàn xoá bỏ, thay vào tư tưởng mới, nàng là một nữ tử cần được người khác thương tiếc.
Muốn tiếp tục nói chuyện xưa đã bị Lăng Giản đánh gãy, hai người lại bắt đầu trầm mặc.
Bên trong thư phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở không theo quy luật của nhau, còn có thanh âm An Phi nhẹ nhàng cuộn lại bức họa trên bàn.
"Ta đi về trước, ngày mai lại đến tiếp tục châm cứu cho ngươi."
Một lúc lâu sau, Lăng Giản cảm thấy thật sự chịu không nổi trầm mặc cùng không khí quái dị giữa hai người, đành phải lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc, sau đó né ra:
"Ngươi hiện tại thân thể hẳn là đã tốt hơn nhiều so với trước kia, cho nên chỉ cần tiếp tục châm thêm mấy lần nữa là tốt rồi."
"Lăng Giản..."
An Phi muốn nói lại thôi, gông xiềng thế tục đã từng ép nàng tới mức thở không nổi, thật không dễ dàng sau mấy lần tiếp xúc với Lăng Giản, nàng mới gom hết dũng khí đập nát gông xiềng ở trên người.
Nhưng mà người ở trước mắt này, chính mình càng muốn tiến về phía trước, nàng lại càng lui về phía sau.
"Ngày mai ta chờ ngươi đến." An Phi cắn môi dưới nói.
"...Ân"
Gật gật đầu, Lăng Giản lập tức xoay người tiêu sái đi ra khỏi thư phòng.
Thật sự là chịu không nổi cái không khí làm cho người ta áp lực như vừa rồi, Lăng Giản đứng ở bên ngoài Nhiễm Lê cung há mồm thở dốc.
An Phi nói nàng thay đổi, đến tột cùng là thay đổi cái gì đây? Lăng Giản cười khổ, một kẻ luôn lạc quan như nàng cũng không có chí hướng quá lớn, chỉ thầm mong có thể cùng người mình yêu dắt tay cùng nhau đi khắp danh sơn đại xuyên.
Mà hiện tại, nàng đã muốn cùng bình thản cách một khoảng rất xa.
Đi trên con đường nhỏ trong ngự hoa viên, Lăng Giản vì một khắc bốn phía không có người quấy rầy mà cảm thấy tự tại.
Ngày thường ở trên con đường này luôn có thể thấy nhiều người đi qua đi lại, hôm nay lại im lặng như vậy, làm cho Lăng Giản trong tự tại cũng ẩn ẩn cảm thấy có chút không thích hợp.
Bản tính cảnh giác nguy hiểm làm cho Lăng Giản dần dần thả chậm cước bộ nhìn quanh bốn phía, trừ bỏ chính mình cũng không còn thấy bóng dáng một nô tài nào khác.
Vẫn là nên trở về đi.
Ngoài mặt vẫn là một bộ dáng khí định thần nhàn, trong lòng lại khẩn trương muốn chết.
Nàng có thể cảm giác được phía sau mình có vài đạo ánh mắt nóng rực vẫn đi theo nàng, về phần chủ nhân của ánh mắt đó vì cái gì không hiện thân, đây là điều mà Lăng Giản nghi hoặc.
Kêu hay là không kêu, đó là một vấn đề.
Thong thả đi thêm vài bước, Lăng Giản thật sự chịu không nổi cảm giác như bị rình quỷ dị thế này, quả thực tựa như đại minh tinh bị bọn chó săn lén lút bám theo, hay là bọn yêu ma quỷ quái nhàm chán nào đó muốn làm âm hồn bất tán đi theo mình, tìm cơ hội chọc ghẹo mình.
"Uy, đi ra đi.
Các ngươi là người của cung nào?!"
Bởi vì trước kia từng bị người của Lam Nhược Y bắt cóc một lần, cho nên Lăng Giản tự nhiên đem chủ nhân của ánh mắt kia quy thành người của Lam Nhược Y.
"Giao vật đó ra đây!"
Hai người bịt mặt đột nhiên xuất hiện, cũng không mặc y phục thái giám như Lăng Giản tưởng tượng, mà là cầm binh khí trong tay thẳng tắp đứng ở trước mặt nàng, lại còn dùng giả thanh để nói chuyện.
"Ân?"
Lăng Giản mơ hồ, cái gì vậy? Nàng có mượn ai cái gì sao? Hay là cướp đoạt của ai cái gì rồi? Không có nha, nàng là người từ thế kỷ 21 xuyên tới đây a, cho tới bây giờ cũng chưa từng làm qua loại chuyện gà gáy chó trộm này a? Những người này chắc là nhận nhầm người rồi.
"Ngươi là Lăng Giản?"
Một người bịt mặt mở miệng, cũng không lo lắng có ai đó nhìn thấy bọn họ, hoặc là, bọn họ đã sớm định liệu rằng sẽ không có người xuất hiện.
"Làm sao vậy?"
Nếu đã biết tên của nàng vậy hẳn là tìm nàng...Chính là, trong tay nàng không có giữ cái gì hết, những người này rốt cuộc là muốn làm gì đây?
"Phải là được rồi, mau đưa vật đó giao ra đây, nếu không..."
Nam nhân nắm chặt chuôi kiếm, chỉa kiếm về hướng Lăng Giản, để cho cây kiếm kia thay hắn nói hết phần còn lại.
"Các ngươi muốn ta giao ra vật gì đó, nhưng mà ta căn bản là không có cái vật gì đó a..."
Lăng Giản bất đắc dĩ buông thỏng cánh tay, nhún nhún vai, trong lòng tuy rằng sợ hãi muốn chết, lại vẫn liều mạng sĩ diện ra vẻ bình tĩnh.
"Ít nói nhảm! Giao Thiên Sách Quyết ra đây! Nếu không ta cho ngươi chết không toàn thây!!!"
Người bịt mặt bên cạnh có chút vội vàng manh động mở miệng, tựa hồ là chịu không nổi tên đồng bọn kia lề mề như vậy.
"Thiên Sách Quyết?!"
Thân mình Lăng Giản lập tức cứng đờ, là những người đó! Nhưng mà mục tiêu của bọn họ hẳn phải là Hứa Linh Nhược a, tại sao lại vô duyên vô cớ chuyển tới trên người mình?! Chưa hết, Thiên Sách Quyết hiện giờ Hứa Linh Nhược còn có không có để mà giao ra, ta làm sao mà giao a?! Cái này quả thực chính là hỏi hòa thượng mượn lược thôi!!!
"Giao nó ra đây nhanh lên! Đừng ở đây giả ngây giả dại!"
Người bịt mặt nóng nảy, tiến lên vài bước, cùng với người bịt mặt bên cạnh đồng thời chỉa kiếm vào Lăng Giản.
Trời cao a, đất rộng a...Cho dù là Đậu Nga (*) cũng không có oan uổng như ta a?! Lại còn giao ra đây?! Ta đào đâu ra Thiên Sách Quyết để giao cho các ngươi a!!! Lại còn giả ngây giả dại?! Ta đây là đang giả ngây giả dại sao?! Ta đây là đang ngây dại thật đó nha!!
Lăng Giản khóc không ra nước mắt, vận mệnh bi thảm lại bắt đầu tra tấn nàng, lẽ nào hôm nay thật phải chết ở dưới kiếm của bọn họ sao?! Chính là ta còn chưa thể chết a, Thanh Hàn của ta còn chưa có được ngôi vị Hoàng Đế, Tô Nguyễn Hân còn đang ở Đại Cánh chờ ta đi tìm nàng, ta còn chưa có nói cho Lam Ngữ Thần biết ta đã hồi cung, ta còn chưa có chữa khỏi hẳn quái bệnh cho An Phi...Còn có Hứa Linh Nhược, còn có Hứa Linh Nhược.
Hứa Linh Nhược?!
Quả nhiên là muốn cái gì thì được cái đó, Lăng Giản vừa nghĩ đến Hứa Linh Nhược, một thân ảnh đã nhẹ nhàng xuất hiện ở trước mặt Lăng Giản.
Nhìn dáng người mỏng manh lại cũng không mất đi thu hút kia, Lăng Giản không cần hỏi cũng biết người đó là ai.
Nàng vươn tay nhẹ nhàng túm túm Hứa Linh Nhược, thấp giọng nói:
"Bọn họ tìm ta đòi Thiên Sách Quyết, ngươi xem rồi giải quyết.".
Danh Sách Chương: