• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Giống như đang chìm trong một giấc mộng trầm luân, Lăng Giản bởi vì rét lạnh mà cuộn người lại như em bé trong bụng mẹ.

Bên người có một nguồn nhiệt khí ấm áp, Lăng Giản vô thức nhích tới gần nguồn nhiệt, nhưng mà sau khi vươn tay ôm lấy thì lại vẫn cảm thấy rét lạnh.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, màu đỏ rực rỡ ánh vào mắt Lăng Giản, tiếp theo đó là một gương mặt vô cùng xinh đẹp phóng đại trước mắt.
"Ngươi...Ngươi...Ngươi..."
Lăng Giản không ngừng rụt lui về phía mép giường, chỉa vào Lam Nhược Y đang tủm tỉm cười.

Hết thảy cảnh tượng đã thấy được cùng nghe được trước khi ngất xỉu đang không ngừng ăn mòn đại não của nàng, Lăng Giản che lại ngực mình, nghẹn đỏ mặt nửa ngày không nói nổi một câu.

"Ngươi nói ngươi thích ta."
Lam Nhược Y cầm quần áo đặt ở trước mặt nàng, lấy tay chống đầu nằm trên giường, nói:
"Ngươi đã thích ta, tất nhiên ta phải để ngươi ở lại bên cạnh ta.

Về sau ngươi cũng không cần đến Càn Thanh cung, chỉ cần ngoan ngoãn ở yên nơi này cùng ta là được rồi.

Ta không ngại ngươi có quan hệ với bao nhiêu nữ nhân, bất quá ta muốn nói cho ngươi biết, về sau muốn tìm các nàng, trước hết phải nói cho ta biết.

Nếu như để cho ta phát hiện ngươi lén chạy đi gặp riêng các nàng, khanh khách...Ta cũng không ngại lại diễn thêm một lần điệu vũ xinh đẹp vừa rồi đâu à nha~"
"Ta khi nào thì...ta khi nào thì nói thích ngươi?!"
Giọng nói của Lăng Giản rõ ràng là không nắm chắc, nàng mím môi nhìn Lam Nhược Y, lòng tràn đầy hiếu kì:
"Ngươi nói ngươi biết được đã xảy ra chuyện gì, vậy ngươi...!ta như vậy...Hoàng Thượng như thế nào lại có thể buông tha ta? Với lại...Ui, mặt của ngươi?! Mặt của ngươi làm sao vậy?!"
Lăng Giản vươn tay muốn đụng vào dấu tay nhợt nhạt trên mặt Lam Nhược Y, lúc sắp đụng tới lại bị Lam Nhược Y bắt lấy tay nàng, không cho nàng chạm đến.


"Không có gì, về sau tận lực không cần xuất hiện ở gần Càn Thanh cung.

Sau này cứ ở yên nơi này, nếu như nhớ nàng cũng có thể đi Nhiễm Lê cung gặp nàng."
Lam Nhược Y xoay mặt đi, rõ ràng là lời nói như không sao cả lại làm cho Lăng Giản nghe ra nồng đậm vị chua.

Tuy rằng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lăng Giản vẫn là ẩn ẩn cảm thấy dấu tay trên mặt nàng có liên quan tới mình.

Ai...Lăng Giản phát hiện chính mình gần đây càng ngày càng thích thở dài, nàng mặc lại quần áo, đem Lam Nhược Y kéo vào trong lòng, làm cho đầu của nàng áp vào lồng ngực mình, nói:
"Tuy rằng ta không biết ngươi làm như thế nào, nhưng là, cám ơn ngươi.

Ta, ta sẽ báo đáp ngươi."
"Báo đáp? Ngươi muốn như thế nào báo đáp?"
Lam Nhược Y từ trong lòng ngực Lăng Giản ngồi dậy, ngón tay câu lên cằm của nàng, nói:
"Lăng Giản, ta chính là coi trọng ngươi, hay là...ngươi bỏ xuống tất cả nữ nhân khác, cùng ta cùng một chỗ.

Hoặc là...ngươi muốn ta, làm cho ta cùng các nàng ngang hàng với nhau, hoặc là...ta cũng không ngại kiêu ngạo, để cho các nàng làm thiếp...Khanh khách."
"Ta..."
"Ngươi dám nói ngươi không thích ta?"
Lam Nhược Y cướp lời nàng, nhìn thấy vẻ mặt Lăng Giản do dự không quyết lại giơ lên một nụ cười mị hoặc nói:
"Bây giờ ngươi có thể không nhận, bất quá ta biết, ngươi chính là rất thích ta, bằng không..." Lam Nhược Y giơ ngón tay điểm lên ngực Lăng Giản:
"Bằng không ngươi cũng sẽ không muốn ta đâu...Khanh khách..."
"Điều này sao có thể giống nhau...Đó là do ngươi câu dẫn ta!"
Lăng Giản phản bác, không có nửa điểm nắm chắc xoắn xoắn ngón tay.

Nàng để tay lên ngực tự hỏi, nếu không phải có cảm giác với Lam Nhược Y, nàng làm sao có thể bởi vì Lam Nhược Y câu dẫn mà sinh ra ham muốn, thậm chí giống như người mất hồn muốn có được nàng đây?!
"Thôi, ta thích ngươi thì thích ngươi, cũng không có gì không dám thừa nhận!"
Lăng Giản chu miệng lên, cúi đầu dùng sức hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lam Nhược Y, sau đó lầm bầm vài tiếng, nghênh ngang xuống giường.

Có cái gì không dám nhận, không phải là thích thôi sao? Ai sợ ai?!
"Khanh khách...Ngốc tử..."
Lam Nhược Y nhìn nhìn bóng dáng của nàng, nhịn không được che miệng cười khẽ, ngốc tử này thật đúng là bách biến, khi thì đứng đắn khi thì lại ngây thơ như hài tử.

Bất quá, có ngốc tử này, những ngày về sau có thể sẽ thú vị hơn đây.

Lâm Như cung cùng Nhiễm Lê cung hai đầu chạy.

Lăng Giản vẫn như cũ không nghe được tin tức gì của Lam Thanh Hàn, thỉnh thoảng ở ngự hoa viên nhìn thấy Lam Ngữ Thần càng ngày càng xinh đẹp, cũng là luôn đi cùng Hoàng Hậu đang mang thai.

Lăng Giản đối với Hoàng Hậu vẫn có chút sợ hãi, trông thấy các nàng cũng không dám tiến lên chào hỏi, chỉ có thể nhanh chóng rời đi trước khi bị phát hiện.

Hoàng Thượng bên kia tựa hồ không có động tĩnh gì, trừ bỏ ngẫu nhiên trông thấy Liễu Phi mặt mày hớn hở ngồi ở hoa đình ngắm cảnh, hoàn toàn không có cảm giác đau khổ vì tang tử.

Thời tiết dần dần chuyển lạnh, đi trên con đường trải đá trong ngự hoa viên, Lăng Giản nhịn không được ngửa đầu hà hơi, nhìn thấy hơi thở mình phả ra biến thành một làn khói trắng như tuyết, sau đó chậm rãi biến mất.

Lặp đi lặp lại vài lần hà hơi như vậy, Lăng Giản cảm thấy không thú vị, liền xoay người đi về hướng Nhiễm Lê cung.

Mấy ngày nay nàng vẫn ở bên cạnh Lam Nhược Y, chỉ có thể vào sau giờ ngọ mới có thể đến chỗ An Phi chốc lát, hôm nay thật hiếm có Lam Nhược Y mới nổi "lòng từ bi", Lăng Giản làm sao có thể không đi Nhiễm Lê cung ở với An Phi nhiều thêm một lát nha?!

"Nô tài trong hoàng cung Lam Triều lớn lên đều tuấn mỹ như vậy sao?"
Một giọng nữ dễ nghe từ trước mặt truyền đến, Lăng Giản ngẩng đầu, lúc nhìn thấy diện mạo của nàng lập tức không thể tin được dụi dụi mắt.

Nữ tử trước mặt mặc một cái váy dài phấn hồng, tuy rằng là váy dài, lại không giống với những người trong cung.

Nữ tử mặc ít nhiều có chút bại lộ, vạt áo hơi lộ ra, mà hai ống tay áo thì một dài một ngắn, hình thành một loại xinh đẹp khó diễn tả.

"Ngươi là ai?"
Lăng Giản dùng sức xoa mắt, nữ tử có khuôn mặt cùng Tô Nguyễn Hân hoàn toàn giống nhau, trừ bỏ khóe miệng của nàng có thêm một nốt ruồi duyên, nhưng mà bộ dáng quyến rũ kia, ý nhị độc đáo, quả thực là cùng Tô Nguyễn Hân giống nhau như đúc.

"Tiểu thái giám, ngươi hỏi ta là ai làm chi? Chẳng lẽ là coi trọng ta?"
Nữ tử hướng Lăng Giản chớp chớp mắt, đánh giá Lăng Giản từ trên xuống dưới vài lần, nói:
"Bất quá, diện mạo của ngươi thật ra cũng xứng đôi với người ta, chỉ tiếc ngươi là thái giám, nam nhân không có cái con cháu người ta cũng không muốn đâu!"
"Ai coi trọng ngươi?! Ngươi quả thực chính là khổng tước xòe đuôi tự mình đa tình!"
Lăng Giản tức giận trắng mắt liếc nàng một cái, nếu không thấy nàng lớn lên giống Tô Nguyễn Hân như vậy, mình mới lười phản ứng nàng!
"Hứ!" Lăng Giản vòng qua nàng, tự thân đi về phía trước.

"Ê ê, tiểu thái giám.

Ta còn chưa có hỏi ngươi đâu!"
Nữ tử đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lăng Giản, tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta không thể thấy rõ động tác của nàng.

"Ngươi muốn hỏi ta cái gì?"
Lăng Giản lui về phía sau từng bước, hương vị trên người nàng thật sự rất thơm, ngửi lâu sẽ cảm thấy mê muội.

"Có biết Lâm Như cung ở đâu không? Ta muốn tìm Lâm Như cung Tiểu Lăng Tử, nhưng mà ngự hoa viên này thật sự quá lớn, ta tìm không thấy đường đi Lâm Như cung đâu."
Nữ tử hướng Lăng Giản mỉm cười, ánh mắt mị thành hình trăng khuyết, nếu không phải khoé miệng nàng có cái nốt ruồi kia, Lăng Giản thật sự sẽ nghĩ nàng chính là Tô Nguyễn Hân.

"Ngươi tìm ta có việc gì?"
Lăng Giản hỏi, nàng không rõ nữ tử trước này vì cái gì muốn tìm mình, huống hồ, nàng tựa hồ cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp mình, vì sao lại phải tìm mình?
"Ngươi chính là Lăng Giản?!"
Nữ tử tiến lên bắt lấy bả vai Lăng Giản, trừng lớn cặp mắt:
"Trách không được, trách không được a! Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ coi trọng ngươi thôi! Bất quá lại nói tiếp, ta hiện tại cũng coi trọng ngươi đây! Bộ dáng này thật sự là tốt nhìn, nhìn xem nhìn xem, da mịn thịt mềm, thật sự là hâm mộ chết người nha!"
"Uy uy! Làm sao ngươi biết ta gọi là Lăng Giản! Bỏ tay ngươi ra khỏi người ta! Ngươi đang nói cái gì? Ta không biết ngươi, nơi này là hoàng cung, không phải chợ, ngươi làm gì a?! Đừng đùa giỡn lưu manh!!!"
Lăng Giản chán ghét hất ta bàn tay đang không ngừng vuốt ve mặt mình, người này cũng hướng ngoại quá đi?! Mới lần đầu tiên gặp mặt đã nhiệt tình như vậy, coi chỗ này là nước ngoài sao, lần đầu gặp mặt đã muốn thân mặt a!!!
"Xí, thật là keo kiệt."
Nữ tử phẫn nộ rút tay về, từ trên người lấy ra một cái khăn lụa trắng được gói lại chỉnh tề đưa cho Lăng Giản, nói:
"Cho ngươi, mở ra nhìn thứ bên trong sẽ hiểu được.

Ta gọi là Tô Mẫn Nhi, ngươi có thể bảo ta Tô cô nương, Tô nương tử...Bằng không, trực tiếp gọi ta nương tử cũng được nha!"
Bên này Tô Mẫn Nhi còn đang say mê tưởng tượng bộ dáng khi Lăng Giản kêu nàng là nương tử, bên kia Lăng Giản đã mở ra khăn lụa, khuyên tai bằng kim cương nhỏ xíu nằm giữa khăn lụa, tim Lăng Giản dừng lại nửa nhịp.

Nàng kích động đặt nó vào lòng bàn tay, khẩn cấp nói:
"Nguyễn Hân đâu?! Nguyễn Hân đâu! Nguyễn Hân ở nơi nào?! Có phải nàng tới tìm ta không? Ngươi mau mang ta tìm nàng!!"
"Ai nha, ngươi gấp cái gì vậy?!"
Tô Mẫn Nhi nhìn không được bộ dáng kích động của Lăng Giản, nói:
"Ta là đại sứ của Cánh quốc, lần này tới là để cầu thân với Lam Triều.


Quốc chủ của chúng ta coi trọng Ngưng Băng Đại công chúa của Lam Triều các ngươi, đặc biệt cử ta tới đây giao sính cầu thân.

Phải biết rằng, Đại Cánh chúng ta chính là một Đế Quốc cường thịnh, Lam Triều các ngươi may mắn cùng quốc gia của ta hòa thân, đó là chuyện cỡ nào vinh hạnh!!!" Tô Mẫn nhi nhíu mày, vẻ mặt đầy tự hào.

"Cầu thân?! Ngưng Băng Đại công chúa?!"
Lăng Giản mộng, đang êm đẹp tại sao lại cầu thân? Cầu ai không được, cố tình lại là Lam Thanh Hàn?! Lại còn quốc chủ Đại Cánh?! Cái tên quốc chủ chết tiệt không hay ho kia rốt cuộc là nhân vật như thế nào?! Dựa vào cái gì mà coi trọng Thanh Hàn của ta?! Hai tay Lăng Giản nắm thành đấm, nói:
"Quốc chủ các ngươi là cái gì vậy?! Cho dù cường quốc thì thế nào! Dù sao cũng không xứng với Ngưng Băng Đại công chúa! Ta khuyên ngươi vẫn là nhanh chóng cuốn gói trở về đi!"
Lăng Giản khoát tay, còn quốc chủ nữa! Một tên xú nam nhân, ai mà thèm!
!!
"Ngươi!"
Tô Mẫn Nhi nhắm mắt lại hít sâu mấy hơi, ngược lại cười nói:
"Ta nha, ta không tức giận đâu.

Dù sao thân này đã cầu rồi, Hoàng Thượng các ngươi cũng đã đáp ứng.

Về phần ngươi a, họ Tô kêu ta mang ngươi đi Đại Cánh, ngươi nói xem ngươi đi hay là không đi đây? Bất quá nha, trước khi ngươi trả lời, họ Tô kêu ta chuyển lời với ngươi, nếu như ngươi không đi thì sẽ hối hận đó! Bởi vì điều này quan hệ đến sống chết của Lam Thanh Hàn.

Sống chết của Thanh Hàn?
Lăng Giản nóng nảy, bắt lấy cánh tay Tô Mẫn Nhi, rống to:
"Ngươi nói cái gì?! Thanh Hàn có phải đã xảy ra chuyện hay không?! Nàng rốt cuộc làm sao vậy?! Ngươi nói mau!!!"
"Ai nha, ngươi rống cái gì?! Lỗ tai người ta cũng bị ngươi chấn điếc rồi!"
Tô Mẫn Nhi ngoáy ngoáy lỗ tai, chậm rãi nói: "Nàng không có việc gì, bất quá nếu như ngươi không đi với ta, vậy cũng khó có thể bảo đảm nàng có xảy ra chuyện hay không.

Họ Tô còn nói ngươi đã đáp ứng nàng sẽ đi Đại Cánh tìm nàng, cũng đừng nói rồi không tính!"
"Được! Ta đi theo ngươi! Chúng ta khi nào thì khởi hành?!"
"Đêm nay liền khởi hành.

Đồ ăn của các ngươi thật sự là khó ăn, nếu không phải Hoàng Đế Lam Triều cứ muốn giữ ta lại ăn tiệc tối, ta đã sớm đi rồi! Sính lễ đã đưa đến, ngốc tử mới nguyện ý ở lại lâu a!" Tô Mẫn Nhi nói.

"Tốt lắm, ta đi trước thu thập quần áo.

Đêm nay ta chờ ngươi ở đây, chúng ta không gặp không về."
"Được rồi được rồi, cùng lắm ta hao chút nhân lực tìm ngươi thôi."
Tô Mẫn Nhi mới vừa nói xong đã không còn thấy bóng dáng Lăng Giản.

Nhặt lên khăn lụa màu trắng trên mặt đất, Tô Mẫn Nhi buông tay lẩm bẩm:
"Họ Tô, ngươi cũng thật biết tìm người! Cư nhiên tìm một người...Bất quá, nàng thật đúng là đáng yêu nha! Họ Tô, đường về Đại Cánh ít nhất cũng phải ba đến năm ngày, nói không chừng nàng sẽ yêu ta luôn! Đến lúc đó, ngươi liền trốn ở trong chăn khóc đi thôi!!".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK