• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Vài lời của editor: E hèm...Chương này nha, rất là ngại ngùng.

Tiểu hài tử, tiểu cô nương mời lui:))
- ------------------------------
"Nguyễn Hân." Đáy mắt Lăng Giản lộ vẻ thương tiếc, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng.

Mới đây thôi, người chỉ biết cầm thanh kiếm lạnh như băng chỉa vào mình, người có hàng nghìn hàng vạn lần yêu mị lại nhu tình như nước, hiện giờ lại vì dục niệm nhất thời của mình mà...Lăng Giản a Lăng Giản, ngươi thực nên tự thưởng cho mình mấy bàn tay!
Lăng Giản nhắm mắt lại khẽ thở dài một hơi, dục hoả trên người đã bị nước mắt lạnh lẽo của Tô Nguyễn Hân dập tắt.

Tiếng thân ngâm vẫn còn đứt quãng bên tai, Lăng Giản vẫn không nhúc nhích một chút.

Rốt cuộc là nên tiếp tục hay từ bỏ?
"Nếu ngươi đối với ta có nửa phần tình ý..."
Tô Nguyễn Hân buông ra cánh tay đang ôm cổ Lăng Giản, cầm lấy bàn tay Lăng Giản đặt lên một bên ngực mình, thanh âm mị hoặc đến cực điểm:
"Lăng Giản, ta muốn ngươi yêu ta!"
"Nguyễn Hân, ngươi...Ngô."
Còn chưa kịp nói xong môi đã bị Tô Nguyễn Hân dùng môi gấp gáp ngăn chặn, bàn tay không nghe theo lý trí lại bắt đầu xoa nắn bộ ngực mềm mại.

Dục vọng vừa bị dập tắt lần thứ hai nổi lên, giai nhân thỉnh cầu, như thế nào có thể cô phụ một phen ý tốt của nàng đây?!
Đầu lưỡi cùng nhau quấn quýt si mê, ngón tay Lăng Giản lướt qua lướt lại ở bụng dưới Tô Nguyễn Hân, đầu dần dần di dời xuống dưới, liên tục nhẹ nhàng liếm mút dọc theo thân thể làm cho Tô Nguyễn Hân kìm lòng không đậu khẽ ưỡn người lên, những tiếng thân ngâm thở gấp mê hoặc tâm thần làm cho Lăng Giản dâm niệm càng đậm.

Phù dung trướng ấm, Lăng Giản nâng lên hai chân đối phương khoát lên vai mình, chóp mũi đặt trên nhụy hoa phấn hồng đã sưng cứng, hương vị ngọt ngào giống như mê dược kích thích thần kinh Lăng Giản, suối nước róc rách từ trong động khẩu chảy ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng tì liếm, bú mút lúc nhanh lúc chậm, một loại cảm giác quá mạnh mẽ ập tới làm cho Tô Nguyễn Hân không khỏi cắn lấy ngón tay của mình.

Thật thoải mái.

Thân thể Tô Nguyễn Hân theo bản năng căng cứng, sự tình này chưa từng làm qua khiến nàng không thể khống chế những biến hoá trong cơ thể mình.

Đầu lưỡi liếm lộng nụ hoa kiều diễm ướt át, từng cái đánh lưỡi của Lăng Giản đều khiến cho Tô Nguyễn Hân như đang bước trên đám mây, cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, làm cho nàng muốn ngừng cũng ngừng không được.


Những tiếng rên rỉ đã cố gắng khắc chế vẫn hàm hồ bật ra từ cổ họng, một bàn tay Lăng Giản đặt trên đùi nàng không ngừng sờ soạng, cám giác nóng rực ngứa ngáy giống như hàng ngàn con kiến đang không ngừng ăn mòn hạ thể của Tô Nguyễn Hân.

Tiếng đập cửa có quy luật rất không hợp thời vang lên, Lăng Giản theo bản năng đánh cái rùng mình, nằm úp trên người Tô Nguyễn Hân không dám nhúc nhích.

Có thể đập cửa phòng Tô Nguyễn Hân, trừ bỏ Hứa Linh Nhược thì chính là Lam Thanh Hàn! Éc...
"Ai...Khụ, ai vậy?"
Tô Nguyễn Hân trên mặt ửng hồng chưa tan, hai tay bấu chặt sàng đan, ngực kịch liệt phập phồng.

( sàng đan: giường)
"Mở cửa!"
Ngoài cửa vang lên thanh âm lạnh như băng của Lam Thanh Hàn, Lăng Giản trong lòng lộp bộp một cái, có tật giật mình từ trên người Tô Nguyễn Hân lồm cồm bò dậy, rón ra rón rén tuột xuống giường, nhìn Tô Nguyễn Hân chỉ chỉ tấm bình phong, sau đó vù một cái trốn vào phía sau
"Chờ một chút."
Tô Nguyễn Hân thở hổn hển nói, thanh âm rét lạnh làm cho những ôn nhu mị hoặc vừa rồi biến mất hầu như không còn.

Tô Nguyễn Hân tùy ý đem ngoại sam mặc vào, hơi chút sửa sang lại mái tóc sau đó mở cửa phòng ra.

Ngoài cửa, Lam Thanh Hàn cau mày đánh giá Tô Nguyễn Hân, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy nàng.

Chỗ xương quai xanh có một dấu hôn ngân nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt Lam Thanh Hàn bay tới tấm bình phong ở không xa phía sau, cười lạnh một tiếng:
"Lăng Giản có tới đây không?"
"Tỷ tỷ sao lại hỏi vậy?" Đầu ngón tay Tô Nguyễn Hân quét qua môi mình, cười quyến rũ nói:
"Muội muội vừa mới tắm rửa xong tỷ tỷ đã đến gõ cửa.

Không lẽ là tỷ tỷ nhớ ta? Cho nên mới mượn cớ tìm Lăng Giản để tới đây nhìn muội muội một cái?"
"Nói như vậy nghĩa là nàng chưa từng đến đây?"
"Tất nhiên là chưa từng tới." Tô Nguyễn Hân nói.
"Như vậy, hảo muội muội của ta, nếu như Lăng Giản có tới đây, nhớ nói cho nàng biết tỷ tỷ ta đang ở trong phòng chờ nàng đây!"
Lam Thanh Hàn khẽ nhướn mày, ngón tay điểm nhẹ lên hôn ngân trên xương quai xanh của Tô Nguyễn Hân một cái, không đợi Tô Nguyễn Hân kịp phản ứng đã lắc lư vòng eo đi trở về phòng mình.

Như vậy là có ý gì?! Tô Nguyễn Hân bị hành động của nàng làm cho không hiểu gì cả, vừa rồi nàng thế nhưng lại kêu mình là hảo muội muội?!
"Nguyễn...Nguyễn Hân, ta đi về trước."
Lăng Giản không được tự nhiên lấp lấp ló ló từ sau bình phong bước ra, vừa rồi núp ở phía sau bình phong nàng rõ ràng cảm giác được một đạo ánh mắt lạnh như băng đảo qua người mình, thế này nếu mà còn tiếp tục không về trình diện...Lăng Giản rùng mình một cái, công lực phúc hắc của Mặt Than là không thể khinh thường.

"Lăng Giản, đừng đi."
Tô Nguyễn Hân dán cả người lên lưng áo Lăng Giản, độ ấm trên cơ thể còn chưa biến mất lại đột nhiên tiếp xúc, mặc dù cách quần áo vẫn làm cho nàng cảm thấy khô nóng khó hiểu.

Còn tiếp tục như vậy sẽ thật sự đi không được, Lăng Giản xoay người đặt hai tay lên vai Tô Nguyễn Hân, tươi cười ấm áp:
"Nguyễn Hân, bây giờ ta phải quay về, Thanh Hàn tìm ta có thể là có chuyện quan trọng a! Chờ ta trở về, ta sẽ cho ngươi một đáp án làm ngươi hài lòng."
Lăng Giản còn chưa nói xong, Tô Nguyễn Hân đã đặt một ngón tay lên môi nàng, nói:
"Ta chờ ngươi."
"Ngoan."
Đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên trán Tô Nguyễn Hân, Lăng Giản ân cần giúp nàng chỉnh lại vạt áo trong, thay nàng sửa sang lại mái tóc, đầu ngón tay từ trên mặt Tô Nguyễn Hân trượt xuống xương quai xanh của nàng, tà mị cười lui về phía sau rời khỏi phòng.

Trong phòng của Lam Thanh Hàn cực kỳ im lặng, giống như một chút yên tĩnh ngắn ngủi trước cơn bão táp.
Lăng Giản khoá chặt cửa lại, hai tay thủy chung để yên trên then cửa, sau lưng từng đợt rét lạnh cả người, cho dù không có âm phong thổi qua, Lăng Giản vẫn cảm thấy giống như mình đang ở trong một cái động hàn băng lạnh thấu xương.

"Giản."
Cơ thể như rắn nước dán lên lưng áo Lăng Giản, thanh âm mị hoặc rành rành như thế, lại làm cho Lăng Giản nổi lên một thân da gà.

Xưng hô này...thực sự làm cho người ta không tiếp thụ được.

"Ha hả ha hả...Thanh Hàn, ngươi...ngươi không sao chứ?!"
Khoé miệng Lăng Giản không ngừng run rẩy, mỹ nữ có phải hay không đều rất biết cách thay đổi sắc mặt? Nhưng vì cái gì mình lại không biết đây ta?!
"Giản có phải là có chút mệt mỏi muốn ngủ hay không?"
Hai tay Lam Thanh Hàn đặt lên trước ngực Lăng Giản, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra vạt áo của nàng.


"Thanh Hàn, ngươi...ngươi thật sự không có việc gì sao?"
Vạt áo rộng mở, Lăng Giản hoàn toàn không rõ Lam Thanh Hàn đang nói cái gì.

Cái gì muốn ngủ? Ta bây giờ còn dám buồn ngủ sao? Đây quả thực muốn nướng nàng trên lửa, không biết chừng khi nào thì tủm một cái bị ném vào trong nồi...!
"Ngày thường luôn là Giản hầu hạ ta, hôm nay để cho ta hầu hạ ngươi thật tốt một phen đi."
Thanh âm kiều mị vang lên bên tai Lăng Giản, Lam Thanh Hàn khẽ mở môi mỏng ngậm lấy vành tai Lăng Giản, đầu lưỡi linh hoạt khẽ liếm, Lăng Giản theo bản năng "Ân" một tiếng, muốn né ra lại bị Lam Thanh Hàn giam cầm gắt gao.

"Thanh Hàn, ngươi...ngươi đừng như vậy."
Chân Lăng Giản có chút mềm nhũn, đây không phải là lần đầu tiên Lam Thanh Hàn câu dẫn mình, chính là lúc này đây...tựa hồ có chút không giống.

"Giản cùng nàng gây sức ép lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi, không bằng để cho ta hảo hảo làm cho ngươi thoải mái."
Sấm giữa trời quang! Lăng Giản chỉ cảm thấy thân thể cứng đơ không có cách nào nhúc nhích, trong lòng là một mảnh đại dương mênh mông sâu không thấy đáy.

Vì cái gì lại có cảm giác như bị vợ bắt gian tại trận? Lăng Giản ngây ngô xoay người, đôi môi run rẩy nói:
"Thanh Hàn, ngươi nói lời này...Ta không có..."
"Ôi chao."
Lam Thanh Hàn đặt đầu ngón tay lên môi Lăng Giản, để cho nàng không cần nói thêm gì nữa.

Lôi kéo hai tay Lăng Giản chậm rãi lui về phía sau.

Đến bên giường, Lam Thanh Hàn ôm lấy Lăng Giản, xoay người một cái đẩy nàng bật ngửa xuống giường.

Tươi cười mị hoặc chúng sinh chiếu vào hai tròng mắt túng quẫn của Lăng Giản.

Lăng Giản muốn giãy dụa đứng dậy, lại bị Lam Thanh Hàn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai điểm trúng huyệt đạo trên người.

Không thể nhúc nhích, Lăng Giản có loại xúc động muốn oà khóc, giờ này khắc này, nàng quả thực chính là một con dê béo đặt trên thớt gỗ, bất luận là chiên hay là xào, là nấu hay là nướng, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho số phận định đoạt.
Buộc ngực duy nhất còn tại trên người bị Lam Thanh Hàn động thủ cởi ra, làn da trắng nõn mịn màng hiện ra trước mắt Lam Thanh Hàn, ngón tay khều nhẹ trước ngực Lăng Giản một chút, làm cho đối phương sợ run đúng như dự kiến, Lam Thanh Hàn khẽ cười một tiếng, nói:
"Không thể tưởng được cởi thứ này ra ngươi cũng có tí hàng hoá à nha!"
"Thanh Hàn, ngươi đừng...Ta van cầu ngươi, muốn đánh muốn phạt ta đều có thể, nhưng mà đừng như vậy...Ta van cầu ngươi!" Lăng Giản có chút quẫn bách cầu xin.

"Giản, ta thật sự rất yêu ngươi a, như thế nào lại nhẫn tâm trách phạt ngươi đây? Ngươi cũng mệt mỏi rồi, để cho Thanh Hàn hảo hảo hầu hạ ngươi đi."
Lam Thanh Hàn ngữ khí điều tình làm cho Lăng Giản không biết nói gì để chống đỡ, hai đôi môi dán vào nhau, Lam Thanh Hàn dùng kĩ thuật hôn cực kỳ trúc trắc quấy phá trong khoang miệng đối phương, dòng nước ấm xẹt qua bụng, Lăng Giản chỉ cảm thấy nụ hôn trúc trắc không có kỹ thuật này so với bình thường càng làm cho nàng mê say.

Những nụ hôn mang theo hương vị đặc biệt của Lam Thanh Hàn một đường trượt xuống phía dưới, thẳng đến dừng lại ở xương quai xanh của Lăng Giản, hàm răng khẽ cắn như trừng phạt, một loạt nụ hôn khắc lên xương quai xanh Lăng Giản, cảm giác khác thường đánh sâu vào đại não Lăng Giản, làm cho nàng phải cắn chặt hàm răng sợ chính mình không cẩn thận sẽ hừ ra tiếng.
"Giản, ta đã nói sẽ hầu hạ ngươi thật tốt, nếu như muốn kêu thì kêu ra đi."
Lam Thanh Hàn đặt cằm ở giữa lồng ngực Lăng Giản, khuynh quốc dung nhan vốn là lạnh như băng không có biểu tình trong nháy mắt lột xác, yêu vũ mị lực tản mác chung quanh nàng giống như yêu nghiệt ngàn năm làm cho người ta không thể kháng cự.

Ngón tay không ngừng ma sát viên trân châu trước ngực Lăng Giản, từng đợt điện lưu xẹt qua, cảm giác tê dại tràn ngập, cơ thể Lăng Giản dần dần ấm lên.

"Ưm"
Một tiếng hừ khẽ nhộn nhạo từ trong miệng Lăng Giản phát ra.

Cho tới bây giờ cũng chưa từng ở trước mặt bất kì người nào bại lộ thân thể, nàng lần đầu tiên trải qua loại cảm giác kích thích mà kỳ diệu này, cho dù từng sống chung với Khương Lạc, nàng cũng chưa từng xích loã như thế này.

"Giản."
Thanh âm của Lam Thanh Hàn có chút khàn khàn, nàng bắt lấy một bàn tay Lăng Giản, mười ngón tương khấu, Lam Thanh Hàn dời nụ hôn lên ngực nàng.

Tim đập trật tần số, máu trong cơ thể trở nên sôi trào, một chút ý thức của Lăng Giản bị hút ra khỏi thân thể, đầu lưỡi linh hoạt còn đang châm ngòi trên trân châu đã cương cứng, đảo qua đảo lại đánh quyển quyển.

Cái này, cái này không phải là...Lăng Giản có loại cảm giác sắp hỏng mất, hiện tại hết thảy những gì Lam Thanh Hàn làm với mình, không khác chút nào những gì mình làm với nàng lúc trước.

Trời ạ, ta quả thực là tự làm bậy không thể sống a!!! Lăng Giản ở trong lòng kêu rên, vì cái gì ta lúc trước không biến thân thành Liễu Hạ Huệ đi? Đây chẳng lẽ là cái gọi là phong thuỷ luân chuyển hay sao?!!!
Khi Lăng Giản còn đang rối rắm vấn đề phong thuỷ có phải thật sự luân chuyển hay không, hai chân đã bị Lam Thanh Hàn khoát lên trên vai của nàng.


Mảnh đất tam giác màu đen rậm rạp nhìn một cái không sót chút nào, Lăng Giản không được tự nhiên muốn giãy dụa, tiếc rằng cơ thể đã giống như con heo bị trói không thể động đậy.

"Thanh Hàn, đừng...Nơi đó....Ân...a"
Lăng Giản nhắm mắt lại kìm lòng không đậu kêu to ra tiếng, nàng nên nói cái gì? Là Lam Thanh Hàn đồ đệ này rất thông minh? Hay là sư phụ nàng đây từng "làm mẫu" quá cẩn thận?!!
Nụ hoa phấn hồng bị Lam Thanh Hàn vừa hút vừa mút, vừa khẽ liếm vừa thỉnh thoảng đè mạnh một cái như trừng phạt, Lam Thanh Hàn hơi hơi mở ra hàm răng cắn nhẹ lên nụ hoa ướt át.

"Ui da...A...ân...A"
Lăng Giản hít vào một ngụm khí lạnh, khoái cảm mãnh liệt lan tràn cùng với ngắn ngủi đau đớn kích thích làm cho nàng phấn khởi kêu to, chân mày theo bản năng nhíu chặt, đủ loại cảm thụ phức tạp hỗn độn cùng một chỗ làm cho Lăng Giản say mê trong đó không thể tự thoát ra được.

.

Chap mới luôn có tại ( TR ÙMTRUYỆN.OR G )
"Như vậy mới ngoan."
Tựa hồ thực vừa lòng biểu hiện của Lăng Giản, hai tay Lam Thanh Hàn chống lấy thân thể di chuyển lên nửa thân trên của Lăng Giản, lại một lần nữa ngậm lấy viên trân châu mượt mà của nàng.

Khúc dạo đầu tựa hồ cũng đủ nhiều.

Ngón tay dài nhỏ của Lam Thanh Hàn đánh quyển quyển một đường di chuyển xuống bụng dưới Lăng Giản, tay kia thì vẫn mười ngón khấu chặt như lúc đầu, nhiệt khí ấm áp hà lên trên mặt Lăng Giản, hai tròng mắt Lăng Giản nửa là mê say nửa là sợ hãi, giọng điệu mang theo một chút run rẩy nói với Lam Thanh Hàn:
"Thanh Hàn...Ân...ách...a...Ta...ân...!van cầu ngươi, đừng...a a a"
Còn chưa có nói xong hết câu, một ngón tay của Lam Thanh Hàn đã trực chỉ tấn công, không có chút do dự xâm nhập vào sâu trong động khẩu.

Nước mắt rốt cục từ khóe mắt chảy dọc xuống, đau đớn tê tâm liệt phế hoà với khoái cảm không thể diễn tả bằng lời, Lăng Giản còn không kịp kêu to đau đớn, ngón tay ở trong cơ thể ngón tay đã bắt đầu luật động, mở ra thần kinh đã muốn tê dại, thân thể bị điểm huyệt không thể nhúc nhích dưới ngón tay Lam Thanh Hàn không ngừng luật động, cho dù có được cảm giác phiêu phiêu dục tiên thì cũng không thể làm ra bất cứ phản ứng gì.
"Còn muốn nữa không?"
Ngón tay Lam Thanh Hàn đột nhiên dừng lại, môi mỏng không ngừng cọ xát vào cằm Lăng Giản, ý cười như có như không, bớt một phần lạnh lẽo, thêm mười phần tà mị.

Biết rõ còn cố hỏi!!!
Lăng Giản đỏ mặt há mồm thở hổn hển, hạ thân bởi vì Lam Thanh Hàn tạm dừng mà cảm thấy nóng ngứa khó nhịn, cảm giác trống rỗng hư không làm cho lý trí Lăng Giản biến mất không dấu vết, tuân theo nhu cầu của thân thể nói:
"Ta...ta muốn."
"Muốn cái gì đây?" Lam Thanh Hàn khẽ cười một tiếng, ngón tay ở trong cơ thể đối phương thoáng cong lại, khiêu khích di động cao thấp một phen sau đó lần thứ hai dừng lại.
"Ân a...Ta...ta muốn ngươi yêu ta!"
Thật vất vả nói ra một câu trọn vẹn, mặt Lăng Giản đã muốn hồng đến không thể hồng hơn, nàng đã bao giờ từng nói qua lời nói dâm đãng như vậy?! Đã bao giờ từng trải qua loại sự tình như vầy đâu?!
"Ngoan, ta chắc chắn sẽ tận sức hầu hạ ngươi."
Lam Thanh Hàn nhẹ vươn đầu lưỡi tiến vào trong miệng Lăng Giản, không ngừng hấp thụ nước bọt trong miệng đối phương.

Ngón tay tăng nhanh tần suất ra vào, thỉnh thoảng dùng ngón tay cái ma sát nụ hoa phấn hồng.

"Ân..

a..ân..ách...a...a"
Từng tiếng kêu la thở gấp nhộn nhạo vang vọng trong phòng, cao triều dần dần tiến tới, Lăng Giản cao giọng hét ầm lên, chất lỏng ôn nhuận từ sâu trong động khẩu chậm rãi chảy ra, kèm theo vài tia máu đỏ sẫm chói mắt.

"Ân?!"
Lam Thanh Hàn đem ngón tay có dính tơ máu giơ ra trước mặt Lăng Giản lắc lư qua lại, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng, nói:
"Giản, ta yêu ngươi."
"..."
Lăng Giản hư thoát nhắm mắt lại, nàng hiện tại cái gì cũng không muốn nghĩ không muốn làm, chỉ muốn hảo hảo ngủ một giấc, thật sự mệt mỏi quá..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK