– Tư lệnh bận trăm công ngàn việc, lão hủ có tài đức gì mà nhận ân tình đó của Tư lệnh, thật sự là không dám nhận.
Hạ Hán Chử mời ông ngồi xuống, mấy người thư ký rời khỏi, đóng cửa lại.
Hạ Hán Chử tự tay rót một chén rượu kính ông, cười nói:
– Cháu với Trang lão vốn là đồng hương, thế bá lại là trưởng bối, kiến thức uyên bác, am hiểu sâu quan trường. Từ khi đến đây cháu đã nhận được không ít chỉ điểm của bác, trong lòng cảm kϊƈɦ vô cùng. Biết bác sắp đi, cho nên dù thế nào cũng phải tiễn. Tiếc là quá bận, không kịp chuẩn bị gì, đành phải chuẩn bị một bữa cơm xoàng để biểu đạt tấm lòng. Mong bác bỏ quá cho.
Trang Điền Thân chẳng nhớ ra được mình có từng chỉ điểm cho anh khi nào ở đâu, nhưng anh đã nói vậy, cứ nhận là được, khách sáo một hồi, uống một hơi cạn sạch.
Đối ẩm mấy chén rượu xong, Trang Điền Thân dần dần mặt đỏ tai nóng, cả người lâng lâng, nhưng dẫu sao cũng là người lăn lộn chốn quan trường hơn nửa đời người, tâm vẫn hãy còn sáng lắm, nghĩ đến hai lần mượn xe mà khác xa một trời một vực, bụng than thói đời nóng lạnh, nói:
– Lão hủ tự biết mình vô năng, được Tư lệnh Hạ coi trọng, nếu có gì cần lão thì cứ dặn dò.
Hạ Hán Chử nói:
– Lúc trước Trang lão có chuyển thư thay cho Diệp Nhữ Xuyên, lão có nhớ việc này không?
Trang Điền Thân gật đầu:
– Dĩ nhiên rồi. Tô thiếu gia giờ đang học trong trường quân y, tương lai tiền đồ rộng mở hay không tất cả đều còn phải nhờ hết Tư lệnh đó.
Hạ Hán Chử mỉm cười:
– Mấy năm nay gặp nhiều trắc trở, ốc còn không mang nổi mình ốc, cháu đích thực đã bỏ bê thân thích của mình. Còn nhớ khi tổ phụ còn sống vô cùng coi trọng sợi dây huyết mạch, thường nói rằng con người không có họ hàng thì như không có cội nguồn. Cháu nhớ năm xưa, nhà họ Hạ và họ hàng thân thích vẫn thường qua lại thăm hỏi lẫn nhau, quan hệ thân thiết. Mà hai nhà Diệp Tô, nếu không nhờ Trang lão ở giữa dẫn dắt thì cháu đã bỏ lỡ rồi. Nghĩ đến lời giáo huấn của tổ phụ, trong lòng cháu vô cùng áy náy. Cũng may đã nhận nhau, nhưng chuyện của hai nhà Tô Diệp thì cháu hoàn toàn không biết gì cả. Có câu mất bò mới lo làm chuồng, nếu Trang lão biết chút gì, mong được bác kể cho cháu nghe, kẻo mai này cháu có về quê thăm hỏi, nhỡ chẳng biết gì cả, gặp mặt có sơ suất thì lại có lỗi với họ hàng.
Trang Điền Thân bị những lời tâm sự và tự trách đầy chân thành của Hạ Hán Chử làm cho cảm động khôn cùng.
Còn tưởng anh muốn hỏi gì, thì ra là cái này, liền cười khà khà nói:
– Tư lệnh hỏi tôi là đúng người rồi đó. Thành thật mà nói, hồi trước Diệp lão gia tìm tôi, nhờ tôi giới thiệu với Tư lệnh. Tư lệnh là người cao quý, tôi sao dám gật đầu bừa cơ chứ, nhỡ bên kia có gì không ổn thì có phải lỗi tôi rất lớn không. Cho nên tôi đã nhờ người địa phương tìm hiểu tỉ mỉ cho tôi. Không dám nói là biết hết toàn bộ, nhưng chuyện liên quan đến hai nhà tôi cơ bản đều nắm được. Tư lệnh muốn hỏi gì thì cứ hỏi, tôi biết gì sẽ nói nấy, không nửa lời giấu diếm.
Hạ Hán Chử liền hỏi ông về tổ tiên, họ hàng, công việc kinh doanh, những người trong gia đình hai nhà Tô Diệp.
Trang Điền Thân giải đáp từng câu một, càng nói chuyện càng hứng thú, không cần hỏi, tự bản thân kể về chuyện của của Diệp Vân Cẩm, mẹ của Tô thiếu gia. Từ năm xưa bà gả vào nhà họ Tô như thế nào, chồng nghiện thuốc bỏ nhà ra đi không về, về sau một mình bà đã chống đỡ cả gia tộc và việc kinh doanh ra sao, mười năm sau mới có thai và sinh ra con mồ côi cha từ trong bụng mẹ. Kể chuyện vô cùng sinh động, chẳng khác gì so với thuyết thư thiên kiều.
– Tứ gia, tôi còn nghe được một bí mật…
Trang Điền Thân đè thấp giọng xuống.
– Nghe nói bà chủ tiệm có quan hệ mờ ám với Đương gia Thủy Hội Trịnh Long Vương. Vào mười tám năm trước, chồng bà ấy say rượu ra ngoài, chính là muốn tìm Trịnh Long vương để tính sổ, nào ngờ sẩy chân rơi xuống sông. Khi đó nước sông chảy xiết, là Trịnh Long Vương đã cứu người ta lên. Tôi còn nghe nói, chồng bà ấy quá tức giận, lại bỏ đi sống với người đàn bà khác bên ngoài, kết quả chưa tới hai ngày thì chết bởi thuốc ở trêи giường. Diệp Vân Cẩm sợ tin xấu lan truyền mà đã cho người phụ nữ kia tiền để bịt miệng, đến khi tối mới khiêng về nhà, nói là chết trong nhà…
– Tứ gia nói xem, có phải sinh động như kịch sân khấu không? – Trang Điền Thân hớp một ngụm rượu, lắc đầu thở dài.
Hạ Hán Chử vẫn mang nụ cười trêи mặt, đáy mắt không gợn sóng:
– Vậy con trai nhà họ Tô thì sao, cậu ta thường ngày như nào?
Trang Điền Thân nói:
– Cái này tôi cũng hỏi rồi. Tô gia quy củ rất nhiều, từ nhỏ Diệp Vân Cẩm quản giáo con trai rất nghiêm khắc, thiếu gia bình thường ít kết giao với người khác lắm, khi đi học trêи tỉnh lỵ thì cũng chỉ có quan hệ tốt với thầy giáo trong trường, chính là cậu hai nhà họ Phó đó. Cậu hai Phó thường giúp Tô thiếu gia bổ túc môn học.
Ông cười,
– Tứ gia, Tô thiếu gia này thiên tư hơn người. Nói thật, việc học hành của cậu nhóc trước đây cũng chỉ bình bình, giờ có lẽ là hiểu chuyện hơn mà hăng hái cầu tiến, tiến bộ thần tốc. Tương lai có Tứ gia dìu dắt nữa, tiền đồ ắt không đếm được.
– Cậu hai Phó trước kia từng dạy ở trường y tỉnh lỵ tại đó, giờ vừa hay lại dạy ở đây, sao trùng hợp vậy nhỉ?
Hạ Hán Chử trầm ngâm, chợt hỏi một câu.
Trang Điền Thân có lẽ cũng không nghĩ anh sẽ hỏi một câu như vậy, sửng sốt, lắc đầu:
– À…Tôi cũng không rõ lắm. Cậu hai Phó du học Đông Dương về thì nghe nói rất tận tâm với nền giáo ɖu͙ƈ y học nước nhà, có lẽ là trùng hợp thôi.
– Tứ gia có nghi vấn gì à?
Hạ Hán Chử cười cười:
– Tiện hỏi thôi. Về hai nhà Tô Diệp, bác còn biết gì nữa không?
Trang Điền Thân vừa rồi đã kể hết những gì mình biết về ba đời tổ tiên nhà họ Tô rồi, lại nghe Hạ Hán Chử hỏi thế, moi hết cõi lòng nghĩ nghĩ, sực nhớ tới một chuyện.
Chuyện này, bắt nguồn tự việc bảo vệ đối với thiếu gia nhà họ Tô, Trang lão không định nói ra, nhưng lại nghĩ, nếu mình giờ không nói, về sau nhỡ Hạ Hán Chử lại biết đượctừ người khác mà, thế thì mình quá tệ còn gì.
Hơn nữa, việc đó tuy rằng chẳng hay ho gì, nhưng khắp huyện Bảo Ninh, thậm chí người của Tự Phủ cũng đều biết cả, mình có giấu cũng chẳng giấu được.
Ông do dự một giây, nói:
– Đích thực có một chuyện, khá là kỳ lạ. Chính là mấy tháng trước, trước khi Tô thiếu gia tới nơi này, nghe nói từ trường học trở về nhà đã bất hòa với bà chủ tiệm một trận, khi ấy nhiều người nhìn thấy, cậu ấy nhảy xuống sống tự tử, may mà được người nhà cứu lên.
Hạ Hán Chử có vẻ hứng thú lên:
– Vì chuyện gì mà đến mức phải nhảy xuống sông tự tử thế?
Trang Điền Thân nói:
– Địa phương nhỏ, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết. Khi ấy tuy nhà họ Tô có thả tin, nói thiếu gia say rượu mà sẩy chân rơi xuống sông, nhưng ai mà tin đây? Trong huyện Bảo Ninh đủ các loại tin đồn tam sao thất bản, thậm chí có tin đồn nói thiếu gia ở tỉnh lỵ muốn tự do yêu đương, bị bà chủ tiệm phản đối, cậu ấy nghĩ quẩn mà tự tử. Nhưng đây chắc chắc là tin đồn nhảm để bôi nhọ nhà người ta thôi. Khi trước tôi quan tâm có hỏi Diệp lão gia, Diệp lão gia nói, đích thực là em gái ông ấy bình thường quá nghiêm khắc, quản lý con trai quá chặt, ngày đó thiếu gia về nhà say rượu, thốt mấy câu có lỗi với mẹ, sau đó mới không cẩn thận trượt chân ngã. Tôi thấy chắc chắn là thế rồi, nếu không vì sao qua mấy ngày, Tô thiếu gia lại hồ hởi đi học bên này chứ. Tứ gia xem đi, giờ cậu ấy rất có tinh thần, nào giống người từng tự tử, có đúng không?
Hạ Hán Chử không nói gì, chỉ lo rót rượu cho ông.
Trang Điền Thân chầu này uống say khướt, cuối cùng lại được xe đưa về nhà, đặt đầu xuống là ngủ, vô cùng mỹ mãn.
Nhưng ngày hôm nay, tâm tình của Tô Tuyết Chí lại không tốt chút nào.
Buổi sáng nay tuy cô đã vội về từ rất sớm, nhưng trêи đường về cô gặp phải một đoạn đường bị nước mưa đêm qua làm cho nền đường bị lõm xuống, lốp xe bị rơi xuống hố ga, lúc ra được và đến được trường thì đã muộn, môn thể ɖu͙ƈ buổi sáng đã sắp kết thúc rồi.
Theo nội quy của trường, không tham gia tiết thể ɖu͙ƈ buổi sáng không lý do chính đáng thì phải bị phạt chạy vòng quanh sân thể ɖu͙ƈ mười vòng.
Đêm qua cô có việc đi theo Hạ Hán Chử, lẽ ra là đã xin nghỉ với Giám thị, sáng nay không tham gia thể ɖu͙ƈ buổi sáng cũng coi như không vi phạm kỷ luật. Nhưng những người khác lại không cho là như vậy, tất cả ánh mắt đều nhìn thấy cô đến muộn, phía giám thị thì không vấn đề gì, nói Tô Tuyết Chí xin nghỉ rồi, bởi thế mà càng không ưa cô.
Tới ngày hôm sau, cũng không biết tin đồn được lan ra từ đâu, nói tối hôm trước Tô Tuyết Chí rời khỏi trường là được Hạ Hán Chử đón đi khám nghiệm tử thi, nghe nói đã lập công phá án – điều này càng dễ gây bất mãn, cho rằng là mèo mù với phải chuột chết, số đỏ mà thôi, đổi lại mình cũng làm được.
Càng hay ho hơn là, cùng ngày, Trang Điền Thân tỉnh rượu chuẩn bị lên đường, trước khi đi còn chạy tới trường thăm Tô Tuyết Chí, ân cần dạy bảo, nói cậu họ Tư lệnh Hạ rất quan tâm tới cô, mong cô chịu khó học hành, không được biếng nhác, đừng phụ lòng của Tư lệnh Hạ. Thật trùng hợp là, những lời Trang Điền Thân nói đã bị người khác nghe được, ngay trong đêm, tin tức lan truyền nhanh chóng, chống lưng thật sự của Tô Tuyết Chí thì ra không phải là Cục trưởng quân y, mà là Hạ Hán Chử,Tư lệnh Bộ Tư lệnh cảnh vệ mới đến nhậm chức.
Điều này với Tô Tuyết Chí mà nói tuyệt đối không phải là một chuyện tốt lành gì.
Cô phát hiện, ngoài Giám thị Lý Hồng Hi thái độ càng niềm nở với cô hơn, Lục Định Quốc bắt đầu chịu ngồi chung cùng học với cô ra, thì những người còn lại trong lớp càng xa lánh với cô, cứ như cô là vi khuẩn gây bệnh.
Có thể hiểu mà.
Tiếp theo đó, mấy ngày sau, cô bắt đầu nghi ngờ, có phải vì đêm đó cô ngủ lại nhà họ Hạ một đêm, mà số của cô bắt đầu từ đỏ biến thành đen rồi không. Môn học cưỡi ngựa vốn đã sợ rồi, đến lúc học quả thực là sợ đến chết, cả lớp gần 50 người, biểu hiện của cô kém nhất, ngay cả con vật cô cưỡi cũng cảm giác được sự kém cỏi của cô, không nghe cô sai khiến nữa. Huấn luyện viên rõ ràng là một người nóng tính, có phong cách của huấn luyện viên dạy lái xe nhất, nhưng còn chẳng kiêng dè hơn nhiều, cầm roi ngựa trong tay, không hài lòng là quất vào đùi học viên, mà đối với cô, chửi không thể chửi, chỉ biết trợn mắt tức giận, uất nghẹn biết bao nhiêu, bao nhiêu học viên cùng lớp tị đỏ mắt như nào không cần nghĩ cũng biết.
Tô Tuyết Chí là người rất có ý thức xấu hổ, sờ ʍôиɠ con ngựa bị phát đến sưng to lên, thầm thề, dù thế nào cũng phải luyện cho tốt. Chiều hôm nay, cô tiếp tục đến khu quân doanh gần đó để học cưỡi ngựa. Hoàn thành xong, quay về trường thì không có việc gì, thấy còn sớm, bèn xin được luyện thêm. Được phê chuẩn rồi, một mình cô đến trại ngựa.
Sau mấy buổi học, giờ cô đã có thể ngồi vững trêи lưng ngựa, muốn tiếp tục luyện cách khống chế ngựa vượt rào nông. Lẽ ra còn khá thuận lợi, nào ngờ đột nhiên nơi trường bắn cách đó không xa có vài tiếng súng vang lên, tọa kỵ có lẽ nhát gan, bị giật mình, bỗng trở nên điên cuồng, không nghe điều khiển nữa mà lao đi như điên.
Tô Tuyết Chí không thể làm nó dừng lại được, lần đầu tiên trong đời chạy nhanh với tốc độ như vậy, cô có chút hoảng hốt, bên cạnh chẳng có ai để giúp đỡ, chỉ biết nằm rạp xuống, dựa vào tư thế nhếch nhác này để duy trì cân bằng, chờ tự nó bình ổn xuống.
Đang căng thẳng, chợt nghe phía sau có tiếng cười, quay đầu, bất ngờ thấy là Vương Đình Chi và Hạ Lan Tuyết.
Hai người kia hẳn là đã chứng kiến cảnh tượng thảm hại của cô rồi.
Hạ Lan Tuyết có vẻ lo lắng, Vương Đình Chi thì cười sung sướиɠ, rõ là vui sướиɠ khi người khác gặp hoa.
Nếu muốn khống chế tọa kỵ, cần làm cho nó cảm giác được trêи lưng đủ sức mạnh áp chế và chinh phục.
Tô Tuyết Chí cắn răng, kẹp chặt bụng ngựa, bắt lấy dây cương ngồi thẳng lên, vừa lắc lư vừa nhẩm lại những điểm chính của động tác quan trọng mà huấn luyện viên đã dạy, mạo hiểm cả khả năng có nguy hiểm ngã gãy cổ, đột ngột kéo chặt dây cương, ra sức nâng lên.
Tọa kỵ chạy quanh sân một lúc, cuối cùng nghe theo mệnh lệnh, chậm rãi ngừng lại.
Tô Tuyết Chí bò xuống ngựa, sau lưng đã đẫm mồ hôi lạnh, thấy Hạ Lan Tuyết chạy nhanh tới chỗ mình, hỏi cô thế nào, vô cùng quan tâm.
Còn vị Vương công tử kia thì rất thong thả đi tới, cười nhạo:
– Em lo cái gì, Tô công tử giỏi như thế, có gì mà cậu ta không làm được đâu? Cưỡi ngựa thôi mà.
Đúng là kẻ xấu xa.
Tô Tuyết Chí phớt lờ anh ta, gật đầu với Hạ Lan Tuyết, nói mình không sao.
– Anh toát mồ hôi rồi kia, mau lau đi.
Hạ Lan Tuyết lấy ra một cái khăn tay thơm tho, đưa cho cô.
Tô Tuyết Chí trước kia cũng sẽ không chủ động dùng đồ cá nhân của người khác. Tới hiện tại, thói quen này cũng không thể sửa được.
Tuy Hạ Lan Tuyết không để bụng, nhưng cô vẫn không nhận, chỉ đưa tay áo lên, dùng ống tay áo lau mồ hôi ở trán.
Vương công tử nhếch miệng:
– Em gái à, em nhiệt tình quá rồi, người ta không cảm kϊƈɦ kìa.
Hạ Lan Tuyết cáu lên:
– Sao anh cứ mỉa móc anh ấy thế? Anh ấy đắc tội gì với anh à?
Vương Đình Chi đưa mắt nhìn cậu con trai nhà họ Tô, thấy người ta mặt lạnh te, kiểu như coi mình không tồn tại, bỗng cảm thấy khá mất mặt, cũng không muốn nhìn người này nữa, quá chướng mắt, hừ mũi:
– Phải, là anh sai, về sau không thế nữa, được chưa? Anh còn có việc đi trước đây, muộn chút sẽ tới đón em.
Nói xong đi luôn, đi được vài bước lại quay lại, nói với Tô Tuyết Chí:
– Cậu săn sóc em ấy cho tôi đấy, nếu em ấy mất một cọng tóc, tôi xử cậu luôn.
Bấy giờ mới đi.
Vương Đình Chi đi rồi, Hạ Lan Tuyết vội an ủi Tô Tuyết Chí:
– Anh đừng để trong lòng, em quen biết anh ấy từ nhỏ, con người anh ấy như thế đó, nhưng vẫn tốt tính lắm.
Tô Tuyết Chí nói không sao, hỏi cô ấy tìm mình có việc gì.
Hạ Lan Tuyết mấy ngày nay giận anh trai không thèm nói chuyện với anh, thấy anh mấy ngày này có vẻ như cũng rất bận, đi sớm về muộn, trong lòng càng khó chịu, hôm nay không có việc gì, bỗng nhớ tới con trai nhà họ Tô, bảo Vương Đình Chi đưa mình tới đây.
Giờ đã gặp được người rồi, thấy thái độ người ta rất lạnh nhạt, cắn cắn môi, nói:
– Em rảnh rỗi nên tới đây thăm anh. Anh tiếp tục đi, em xem anh cưỡi ngựa.
Tô Tuyết Chí sao cũng được, bảo cô ấy ngồi, cô tiếp tục luyện. Luyện thêm được vài vòng, phát hiện cô ấy ngồi đờ đẫn ra, không chỉ thế, lúc đi qua để ý thấy mắt cô ấy hơi đỏ.
Cô do dự, cuối cùng vẫn xuống ngựa, qua đó hỏi cô ấy làm sao.
Hạ Lan Tuyết rầu rĩ một lúc mới nói:
– Em lo cho anh em.
Tô Tuyết Chí tức thì không lời gì để nói.
– Em biết anh em rất bận. Anh ấy vì báo thù, vì quyền thế mà như chuyện gì cũng đều làm được…
Tô Tuyết Chí cũng không có gì để bình luận điều này.
Hạ Lan Tuyết mắt càng đỏ hơn:
– Lần này anh em bị ám sát, trở về không cho em biết, là Vương Đình Chi nhỡ miệng nói ra thì em mới hay. Tô thiếu gia, nếu không nhờ có anh ở trêи thuyền, giờ không biết ra sao nữa.
– Em chỉ còn mỗi người thân là anh em, em rất sợ, sợ anh ấy lại xảy ra chuyện…
Nước mắt cô ấy lăn xuống.
Tô Tuyết Chí vội nói sang chuyện khác:
– Không sao đâu, em cũng không cần quá lo, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu.
Cô nhớ tới vị Liễu tiểu thư kia,
– Hay là em đi nói với Liễu tiểu thư, để Liễu tiểu thư đi khuyên, chắc là được.
Hạ Lan Tuyết lấy khăn lau nước mắt:
– Vô dụng thôi. Anh em chẳng nghe ai khuyên đâu. Huống chi chị ấy cũng đi rồi, bị anh em đuổi đi rồi. Em cũng vì chuyện đó mà gây với anh em một trận…
Chuyện này…đúng là bất ngờ.
– Hạ tiểu thư, đừng buồn lo nữa.
Tô Tuyết Chí cũng không biết nên an ủi cô ấy như nào, đành biết thốt mấy câu máy móc chẳng có ý nghĩa này.
Cô vừa an ủi như thế, Hạ Lan Tuyết lại rơi nước mắt, lắc đầu:
– Anh em có lẽ sắp phải kết hôn rồi, là cháu gái của Tổng thống. Thực ra em không thích Liễu tiểu thư mấy, nhưng so với Liễu tiểu thư, em càng không thích vị tiểu thư kia hơn…
Tô Tuyết Chí rốt cuộc đã hiểu chuyện gì rồi.
Liễu tiểu thư đêm đó tới, có lẽ là bức hôn, Hạ Hán Chử vì cưới vị tiểu thư kia mà mặc quần xong không nhận người, đuổi Liễu tiểu thư đi. Hai anh em xung đột, Hạ Lan Tuyết tâm trạng kém nên hôm nay mới tới tìm mình.
Nhưng chuyện như này…mình có thể làm được gì?
Cô lặng thinh, ngồi bên cạnh Hạ Lan Tuyết, giật cỏ, ngây người cùng với cô ấy.
Trời dần tối xuống, tiếng súng bên trường bắn cũng không còn.
Đợi khi cỏ trước mặt đã bị dứt gần hết, Tô Tuyết Chí ngẩng lên nhìn trời, nói:
– Cũng muộn rồi, hay là đi về đi.
Hạ Lan Tuyết tâm trạng cũng đã khá lên, xoa mắt:
– Xin lỗi Tô Thiếu gia, ảnh hưởng anh cưỡi ngựa rồi. Em không sao rồi.
Đứng lên.
Tô Tuyết Chí thở phào, đứng lên theo, đúng lúc, lối đi vào trại ngựa xuất hiện
một người, là anh Báo.
Tô Tuyết Chí biết anh ta tới đón Hạ Lan Tuyết, gật đầu với anh ta, dẫn ngựa đi, không ngờ anh ta nói:
– Tô thiếu gia, cậu cũng cùng đi đi. Tứ gia đặt bàn cơm ở nhà hàng, mời cậu và tiểu thư cùng đi.
Hết chương 25