Nhưng đó đều là chuyện lúc trẻ rồi, lần tới Thiên Thành gần nhất cũng là chuyện của mười mấy năm trước. Bây giờ quay lại một lần nữa, thấy sự thay đổi của nơi này rất lớn, ra khỏi ga tàu hỏa suýt nữa đường xá cũng không nhận ra.
Ông bạn cũ Trang Điền Thân phải ngày mai mới đến, lúc trước khi liên hệ, Trang Điền Thân có bảo ông đến Thiên Thành rồi thì cứ vào Trang trạch mà ở. Nhưng Diệp Nhữ Xuyên thì không muốn làm phiền đến người khác, tới Thiên Thành rồi thì tính sẽ ở khách sạn.
Nếu muốn thăm hỏi Hạ Hán Chử thì dĩ nhiên phải giữ thể diện, vì thế mà đến khách sạn nổi tiếng nhất Thiên Thành kia.
Trong khách sạn này, phòng áp mái đắt nhất có giá mười đại dương một đêm, cao hơn nhiều so với tiền công hàng tháng của một công nhân bình thường. Loại phòng rẻ nhất cũng giá ba bốn đại dương, bằng nửa tháng lương của một tuần cảnh.
Diệp Nhữ Xuyên thời trẻ từng đến Thiên Thành làm ăn, đã từng muốn nghỉ ở đây để thử xem mùi vị của nó thế nào rồi. Không phải là ông không đủ khả năng trả tiền, mà là ông tiếc số tiền phải bỏ ra một cách vô nghĩa, bởi vậy mà bỏ lỡ. Lần này đến đây dù vẫn tiếc đứt ruột nhưng ông vẫn thuê phòng giá rẻ nhất, tự an ủi bản thân, coi như là hoàn thành tâm nguyện mong ước năm xưa của mình.
Mấy người Tô Trung đi cùng ông thì nghỉ tại khách sạn cũng tiện nghi gần đó. Sắp xếp xong, Diệp Nhữ Xuyên rửa mặt mũi, đổi quần áo, chuyện đầu tiên sốt ruột muốn đi làm ngay chính là đi trường y mà cháu gái đang học để thăm nom cháu nó trước.
Tuy cháu gái lần trước đã viết thư hồi âm về nhà nói rằng mọi thứ của con bé đều tốt, bảo cả nhà cứ yên tâm. Nhưng chung quy cũng là con gái, sống trong một ngôi trường toàn là đàn ông, đừng nói Diệp Vân Cẩm, dù là Diệp Nhữ Xuyên cũng luôn thấy lo lắng.
Ông tìm đến trường quân y, thấy ở cổng có người bảo vệ mặc quân phục thì đi tới báo tên họ của cháu gái, nói mình là cậu ruột, từ quê lên thăm cháu.
Tô Tuyết Chí hiện tại đã là một người có tên tuổi ở trong trường, nhắc tới tên cô thì trong trường không ai là không biết. Bảo vệ vừa nghe nói là cậu ruột của bạn Tô thì trở nên khách sáo và nhiệt tình, nói với Diệp Nhữ Xuyên, rất không may là hôm nay bạn Tô đã đi ra ngooài rồi, hình như là hiệu trưởng phái đi làm nhiệm vụ gì đó, không biết khi nào sẽ về, nhưng mình sẽ chuyển lời nhắn cho, chờ bạn Tô về rồi thì lại báo lại.
Diệp Nhữ Xuyên không gặp được cháu gái thì khá thất vọng, cảm ơn xong, lại hỏi thăm tình hình sinh hoạt và học hành của cháu gái trong trường. Nghe bảo vệ nói bạn Tô thành tích học vô cùng xuất sắc, biểu hiện xuất chúng, là học sinh mà Hiệu trưởng yêu quý và tự hào nhất. Diệp Nhữ Xuyên bấy giờ mới yên lòng một chút, trong lòng phấn khởi mà ra tay cũng hào phóng lên, lấy ra một đồng bạc đặt vào tay người ta, báo địa chỉ khách sạn mình đang ở, bảo người ta nhớ kỹ rồi nhắn lại khi nào cháu mình về thì đến tìm mình.
Nếu không gặp được cháu gái rồi, vậy thì chuyện quan trọng tiếp theo mà ông muốn làm chính là đi thăm viếng Hạ Hán Chử.
Đối phương tuy trêи danh nghĩa là anh em bà con xa với mình, nhưng tuổi tác lại kém quá xa, trước kia lại chưa từng trực tiếp gặp mặt, đương nhiên không thể cứ thế mà tới thăm hỏi người ta được.
Diệp Như Xuyên làm theo quy tắc xã giao của người đương thời, chuẩn bị một tấm thϊế͙p͙, ký tên đàng hoàng, sau đó phái gã sai vặt đi gửi thϊế͙p͙.
Theo quy tắc xã giao, nếu người ta có mặt ở đó, cũng bằng lòng gặp ông, nói vậy thì muộn nhất không quá ngày mai sẽ trả lại tấm thϊế͙p͙, khách thì ngày kia là có thể đến thăm được rồi.
Diệp Nhữ Xuyên ngồi ở phòng trong khách sạn chờ người làm trở về. Người làm quay về nói là đã thuận lợi đến Bộ tư lệnh cảnh vệ và đã chuyển thϊế͙p͙ rồi, nhưng được báo lại là Tư lệnh Hạ hôm nay đi vắng, cũng không biết đi đâu, không biết khi nào có thể hồi âm lại.
Hôm nay có vẻ như số không được may mắn cho lắm, đầu tiên là không gặp được cháu gái, Hạ Hán Chử cũng đi vắng, Diệp Nhữ Xuyên chỉ đành phải kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.
Đang là ban ngày, dù phòng của khách sạn có tiện nghi đến đâu thì Diệp Nhữ Xuyên cũng không thể ngồi mãi trong phòng mà đợi được, huống chi ông cũng không quen sống trong căn phòng được trang trí kiểu phương tây này, thấy không có việc gì liền cùng Tô Trung ra ngoài thăm hỏi bạn cũ từng làm ăn với nhau. Sau khi gặp mặt, uống trà hàn huyên vài câu, nghe nói mấy năm nay gần miếu Thành Hoàng có một chợ dược liệu, còn có một xưởng thuốc Đông Á cực kỳ nổi danh, bên trong bán thuốc cai thuốc lá tây độc quyền và bí mật do xưởng thuốc làm ra, nếu nghiện thuốc lá, uống một viên là có thể cai được, còn có một loại thuốc khác chuyên xốc lại tinh thần, giải tỏa mệt mỏi. Tất cả đều bán rất chạy, hầu như lúc nào cũng cháy hàng thì có hứng thú, đang suy nghĩ có nên kinh doanh cái này không, vì thế nhờ bạn dẫn đường, chuẩn bị qua đó để nhìn xem thế nào.
Nhà họ Liêu ở khu Tân Giới phía đông thành phố, mấy ngày nay trong ngoài đồ tang trắng tinh, ngoài cửa lớn xếp đầy vòng hoa viếng tang, kéo dài dọc hai bên đường, dày đặc, gần như không nhìn thấy điểm cuối.
Ngay cả Tổng thống ở kinh thành nhận được tin tức cũng vô cùng sốc, trong cơn đau buồn cũng đã phái người gửi vòng hoa tới chia buồn, hiện đang đặt ở vị trí dễ thấy nhất ở chỗ linh cữu.
Mười người trông giống như phóng viên báo chí đang chen chúc ở gần cổng, đang quan sát khách ra vào đám tang thì bất ngờ thấy đằng xa có một chiếc ô tô đi tới, dừng lại, tài xế chạy xuống mở cửa, một người bước xuống xe, quân phục giày ủng, y quan chỉnh tề, nhận ra là Tư lệnh cảnh vệ Hạ Hán Chử, tất cả đều phấn khích, lần lượt chụp ảnh.
Sau nhiều ngày chờ đợi, cuối cùng Hạ Hán Chử cũng xuất hiện và đến tế bái.
Anh bước đi trong những ánh mắt mang nhiều tâm tư khác nhau, bước qua ngưỡng cửa, đến trước linh cữu có dòng chữ rất lớn, đợi cho Tôn Mạnh Tiên tới trước mình đứng đằng trước vẻ mặt vô cùng đau buồn thắp hương xong thì mới đi lên, tự tay đốt một mớ tiền giấy.
Những người phụ nữ họ Liêu đang than khóc quanh quan tài, tiếng khóc của họ dần thấp xuống.
Xung quanh, vô số ánh mắt như những mũi tên đen tối chĩa vào anh.
Anh đứng thẳng, thần sắc không gợn sóng, tay cầm tiền giấy châm vào ngọn lửa bùng cháy lên.
Ngọn lửa bùng lên, phản chiếu khuôn mặt trầm tĩnh và bình tĩnh của anh.
Anh khẽ cụp mắt xuống, nhìn nó, đợi cho đến khi ngọn lửa cuốn vào tiền vàng, cháy một nửa thì nhấc lên, ném vào lư hương rồi vái lạy hai lần. Lễ xong thì gật đầu với người làm lễ đang cúi mình tạ ơn, xoay người, lúc sắp ra khỏi linh đường, đột nhiên một người đàn ông mặc áo tang rút súng ra bước lên, chĩa họng súng vào ngực anh.
– Họ Hạ kia, mày có gan lắm, còn dám thò đầu ra à? Chính là mày đã sai người làm! Mày tới đúng lúc lắm, tao sẽ báo thù cho anh tao.
Là em họ của Liêu Thọ Lâm tên Liêu Thọ Quang, là một sư trưởng cấp dưới của anh.
Ông ta hai mắt trợn tròn, cánh mũi vì phẫn nộ mà phập phồng, nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt nhìn Hạ Hán Chử ngập thù hận.
“Cụp” một tiếng, ông ta đã kéo cò súng.
Bầu không khí lập tức cứng lại.
Thị trưởng Chu cũng có mặt, đang ngồi ở bàn bên, nhìn thấy thế thì hoảng sợ, nhảy dựng lên định đi lên ngăn cản thì lại thấy Tôn Mạnh Tiên lén nháy mắt với mình thì chần chừ, bước chân dừng lại.
Trong linh đường, những tiếng than khóc còn lại của những người phụ nữ cũng đột nhiên biến mất, xung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng thở khò khè nặng nề của Liêu Thọ Quang cho thấy quyết tâm của ông ta lúc này.
Hạ Hán Chử nhìn họng súng đen ngòm chĩa vào mình, bước đi lên, đưa tay cầm vào báng súng, kéo lại, để họng súng chĩa vào giữa trán mình.
Trong lư hương, xấp tiền mà vừa bỏ vào kia đã nhanh chóng bị đốt cháy hoàn toàn, phát ra ánh lửa nồng đậm, sau đó nhanh chóng yếu đi, để lại vài sợi khói xanh còn sót lại, từ từ tản ra, cuối cùng, nó hoàn toàn biến mất ở xung quanh với một mùi khét nhẹ.
Hạ Hán Chử nhìn thẳng vào Liêu Thọ Quang đối diện, một lát sau, nói:
– Sao không nổ súng?
Giọng rất bình tĩnh.
Liêu Thọ Quang tay bị ép cầm súng giơ lên cao hơi hơi run lên, ánh mắt đã không còn tàn nhẫn như vừa rồi nữa, né tránh ánh mắt nhìn thẳng của người đối diện, do dự.
Hạ Hán Chử liền lật tay, đoạt lại khẩu súng từ tay Liêu Thọ Quang dễ như trở bàn tay, sau đó xoay nó lên, ngay sau đó, báng súng nện mạnh vào trán ông ta.
Lực rất mạnh, Liêu Thọ Quang ngã xuống đất, trán bị vỡ, máu dọc theo trán chảy xuống dưới.
Mọi người bàng hoàng, lao lên nhưng không dám lại gần, phụ nữ thì la hét.
Hạ Hán Chử nhìn Liêu Thọ Quang ngồi dưới đất che trán rõ ràng còn đang chưa lấy lại tinh thần, vứt khẩu súng báng vẫn còn dính máu xuống, ngồi xổm trước mặt ông ta, liếc cái trán đang không ngừng chảy máu, lắc lắc đầu, rút trong túi mình ra một chiếc khăn tay trắng tinh, trong ánh mắt hoảng sợ của Liêu Thọ Quang, lau vết máu đã dính ở một bên mắt ông ta, cuối cùng chặn miệng vết thương lại.
– Sư trưởng Liêu, chuyện xảy ra như vậy tâm trạng mọi người đều không tốt, tôi có thể hiểu. Nhưng anh làm như này rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Con người của tôi từ trước đến nay quý trọng thanh danh, cho nên cần phải làm sáng tỏ một chút.
– Ra tay hơi nặng, mong Sư trưởng không phiền lòng.
Anh mỉm cười, cuối cùng cầm tay Liêu Thọ Quang lên, bảo ông ta tự chặn vết thương của mình, anh đứng lên, sắc mặt chuyển sang lạnh như băng, cũng không liếc nhìn bốn phía lấy một cái, bước đi, bỏ lại Liêu Thọ Quang đi ra ngoài,
phóng viên lại chụp ảnh lia lịa, anh đi theo hai thủ hạ lên ô tô, rời khỏi nhà họ Liêu.
Anh trở lại Bộ tư lệnh, chuyện đầu tiên là đi rửa tay, lúc đi ra, vừa ngồi xuống thì điện thoại reo vang.
Là Chương Ích Cửu, vị đặc sứ làm việc ở Bộ tham mưu trực thuộc Tổng thống phủ từng đến tham dự bữa tiệc mừng thọ Vương Hiếu Khôn gọi điện tới, ở trong điện thoại cười to:
– Yên Kiều, nghe nói vừa rồi chú đi đến nhà họ Liêu à? Chuyện ở linh đường Tổng thống cũng biết rồi, còn nói với anh, chú quá đỉnh, ha ha ha…
Lại cười một tràng nữa:
– Giết hay lắm! Giết cha nhục mẹ, không đội trời chung! Dù là tổng thống cũng cho rằng tay súng về tình cảm có thể tha thứ, lén nói với anh, tòa án chắc sẽ phán nhẹ tội thôi. Đương nhiên, ngài ấy không tiện mở miệng, nhưng rất nhiều dư luận cũng đồng tình như thế.
Hạ Hán Chử cầm ống nghe, mỉm cười không nói gì.
Cười xong rồi, Chương Ích Cửu hạ thấp giọng xuống, nói:
– Chuyện này làm tốt lắm. Họ Lục tạm thời không thể động vào, nanh vuốt phía dưới vẫn rục rịch lắm. Tổng thống bảo anh nói với chú, làm rất tốt. Mặt khác, tấm lòng mà Phó Minh Thành nhờ chú chuyển đạt, Tổng thống đã nhận được rồi. Nhưng mà, bên chỗ anh thì anh thấy miễn đi, vô công bất thụ lộc, sao mà anh không biết xấu hổ nhận không được cơ chứ đúng không?
Hạ Hán Chử cười nói:
– Nếu anh Chương đã nói vậy rồi, vậy tôi chuyển lại lời với Phó thị. Anh ta có chuyện cần nhờ vả anh đó.
– Chuyện gì?
Hạ Hán Chử nhắc đến chuyện mở đường hàng không trước kia bị cản trở ra. Chương Ích Cửu ban đầu có vẻ khó xử, nói liên quan đến lợi ích của nhà khác, đây không phải việc mà mình làm được, nhưng rồi lại cười:
– Nhưng mà, nếu Yên Kiều đã mở lời, dù có khó đến mấy thì anh cũng sẽ nghĩ ra cách. Việc này anh nhận, chú cứ bảo bên Phó thị chờ tin của anh.
Hạ Hán Chử cười cảm ơn, trò chuyện một lúc thì cúp điện thoại, thư ký Trần Thiên Hùng chờ ở bên ngoài liền gõ cửa đi vào, báo cáo về mấy sự việc thông thường, sau đó trình lên một tấm thϊế͙p͙.
– Ai thế? – Hạ Hán Chử cũng không xem mà chỉ hỏi.
– Diệp Nhữ Xuyên đưa tới, chính là cậu ruột của Tiểu Tô, nói hôm nay vừa đến Thiên Thành, đang nghỉ tại khách sạn Thiên Thành.
Hạ Hán Chử cầm lên, lấy thϊế͙p͙ ra xem, nói:
– Cậu đáp lại đi, nói ngày mai tôi có thời gian, lúc nào cũng có thể gặp được.
Nhận được thϊế͙p͙, thời gian nhanh nhất để gặp là ngày kia, đây cũng là quy tắc xã giao thông thường, mục đích là để hai bên đều có thời gian chuẩn bị.
Thư ký Trần đáp vâng, đi ra ngoài.
Hạ Hán Chử lấy ra một điếu thuốc lá, đang định châm lên thì sực nhớ ra một chuyện, đặt xuống, gọi Đinh Xuân Sơn vào, hỏi tình hình giám thị cậu con trai nhà họ Tô thế nào rồi.
Đinh Xuân Sơn báo cáo, Tô Tuyết Chí mọi thứ đều bình thường. Mấy ngày nay hoạt động theo quỹ đạo, cơ bản là buổi sáng 5 giờ thức dậy, cùng bạn cùng phòng đi chạy bộ, tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng, ban ngày đi học, hoặc là ở phòng thí nghiệm, buổi tối có đôi khi sẽ đi trung tâm hoạt động sinh viên, đi theo một người bạn cùng phòng tên là Tưởng Trọng Hoài luyện tập quyền anh, đánh bao cát.
– Thế thôi à? Không có gì khác thường à?
Đinh Xuân Sơn thấy cấp trêи có vẻ không hài lòng với kết quá báo cáo công tác của mình thì vắt hết óc, cuối cùng lại nghĩ ra được một việc mà mình nghe được, vội nói:
– Nhắc đến chuyện khác thường thì có một chuyện.
– Là gì?
– Nghe nói cậu ta mua rất nhiều kẹo bơ que, ngày ngày phân phát cho bạn cùng phòng và phòng bên ăn. Đúng rồi, còn có một biệt hiệu, là Cửu tiên nữ.
Khóe miệng Hạ Hán Chử hơi giật giật, bảo anh ta tiếp tục cho người giám thị.
– Đúng rồi Tư lệnh, còn có một chuyện, nói hôm nay cậu ta được Phó Minh Thành đón đi, đầu tiên là đến bệnh viện Thanh Hòa, sau đó ra khỏi thành, đi đến nhà Kimura tiên sinh. Hình như Kimura tiên sinh mời họ đến nhà.
Hạ Hán Chử phất phất tay, bảo Đinh Xuân Sơn đi ra ngoài, châm điếu thuốc là vừa rồi, hút một ngụm, đang hơi thất thần thì đúng lúc này, điện thoại lại vang lên.