Có lẽ là thấy cô chưa đáp lại, anh nhíu mày:
– Sao thế, coi thường tôi à?
Không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy biểu cảm này của cậu họ, bao gồm cả giọng điệu này nữa hình như có vẻ không vui.
Buổi tối cô muốn tìm anh là để nói chuyện rất quan trọng, nhưng cũng không gấp đến mức không có thời gian, dù sao người cũng đã tới rồi, sẽ không chạy đi mất, anh lại có hứng thú này thì cần gì phải khiến anh không vui.
Để cho anh vui lên chút, lát nữa cũng dễ nói chuyện hơn.
Cô lập tức lắc đầu:
– Không phải, cậu họ hiểu lầm rồi. Chẳng qua là cháu luyện chưa được lâu, múa rìu qua mắt thợ, sợ cậu chê cười thôi.
Anh cười nói:
– Không sao, tôi tính luyện cùng cậu, cậu cứ dùng toàn lực là được.
Tô Tuyết Chí vâng dạ, đeo lại găng tay vừa tháo xuống, trở lại sân bắt đầu đối luyện với anh.
Quyền anh phương Tây, cái lợi của kiểu vận động quyền kϊƈɦ này rất rõ ràng. Thường ngày luyện tập, ngoài việc tăng cường khả năng phản ứng và khả năng tự vệ ra thì cũng có hiệu quả trong việc tăng dung tích phối và nâng cao thể lực. Hơn nữa là, một vấn đề ngoài lề là nữ giới tập boxing đúng cách có thể làm cho bắp chân thon thả hơn, nâng ʍôиɠ và eo thon hơn. Đây có lẽ cũng là một trong những động lực mà thời hiện đại, trong phòng tập thể hình càng ngày càng có nhiều nữ giới bắt đầu học tập quyền anh.
Quyền anh có lịch sử lâu đời ở phương Tây, đặc biệt là vào nửa cuối thế kỷ trước, và nó đã phát triển nhanh chóng. Tưởng Trọng Hoài dạy Tô Tuyết Chí có lẽ nên được coi là một trong những người đầu tiến tiếp xúc với quyền anh phương tây tại Trung Quốc. Hồi trước, anh ta đã học một cách có hệ thống với một người nước ngoài đã từng vô địch thế giới. So với việc trở thành một bác sĩ giỏi, anh ta thích trở thành nhà vô địch thế giới trong môn quyền anh phương Tây hơn.
Có câu danh sư xuất cao đồ, có cậu bạn hết lòng hướng dẫn, cộng thêm bản thân chăm chỉ rèn luyện, Tô Tuyết Chí không dám nói mình đã hoàn toàn nhập môn, nhưng nói dần dần có lĩnh ngộ cũng không phải nói quá.
Nhưng bây giờ, đối luyện lại là Hạ Hán Chử, khi vừa mới bắt đầu, Tô Tuyết Chí có chút không được tự nhiên, không ra hết sức. Sau mấy hiệp, anh dừng lại.
– Người bạn của cậu bình thường dạy cậu như vậy à?
Giọng điệu của anh làm cho Tô Tuyết Chí không vui, không phải là bởi bản thân bị anh cười nhạo, mà là không muốn Tưởng Trọng Hoài dạy mình bị liên đới bị anh chế nhạo, vì vậy lên tinh thần dùng toàn lực. Hai người đấu tiếp mấy hiệp, Tô Tuyết Chí nhắm được cơ hội chủ động ra tay, một quyền đánh vào mặt anh, bị anh dùng cánh tay cản lại. Như một phản ứng có điều kiện, sau khi cản được một đòn tấn công của đối phương, Hạ Hán Chử thuận thế đánh trả.
Ngay khi một quyền sắp đánh trúng cô, anh lại dừng lại theo bản năng. Tô Tuyết Chí lúc này vì đỡ quyền của anh mà đổi tay, ra một quyền, kết quả là không hề gặp cản trở nào, một quyền đánh trúng mặt anh. Có lẽ là anh không hề có đề phòng, sau khi bị đánh trúng, anh quay mặt đi, dừng một chút mới quay mặt trở lại, nhìn cô chăm chú.
Tô Tuyết Chí không biết tại sao anh lại thu tay lại nên mới dẫn đến bị một quyền của mình đánh trúng, bị anh nhìn chằm chằm như vậy thì lúng túng.
Dù là bình thường đối luyện cùng với Tưởng Trọng Hoài, cô cũng thường đợi có cơ hội là đánh liền. Một là cơ hội đánh trúng Tưởng Trọng Hoài không nhiều, thứ hai là anh ta da thô thịt dày, bị mình đánh trúng không những không tức mà còn khen ngợi cô.
Nhưng bây giờ, người đối luyện với cô là Hạ Hán Chử, là người mà cô gọi là cậu họ, bị cô đánh một quyền rất mạnh vào mặt như thế, cô sợ anh nổi cáu thì dừng lại ngập ngừng xin lỗi anh, còn hỏi anh có đau không, cô không phải cố ý.
Hạ Hán Chử sờ sờ bên mặt vừa bị đánh một quyền, xoay cổ một chút, bỗng bật cười với cô, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề.
– Không sao hết, rất thoải mái, gân cốt rất dễ chịu. Vừa rồi tôi cũng nói là đối luyện với cậu mà. Tiếp đi, có bao nhiêu sức thì cứ ra hết đi.
Anh rộng rãi thoải mái như thế, Tô Tuyết Chí cũng yên tâm, được anh khích lệ, cô dùng toàn lực để đánh quyền. Hai người lại luyện mấy hiệp, Hạ Hán Chử thấy trêи trán cô dần dần phủ một tầng mồ hôi mỏng, gương mặt đỏ bừng, hô hấp cũng dồn dập lên, biết thể lực của cô tối nay đã hao hết rồi, đang muốn đề nghị để cô nghỉ ngơi một chút, hoặc là kết thúc tại đây thì đúng lúc này, đèn chiếu sáng trêи đỉnh đầu chợt nhấp nháy mấy cái rồi tắt, cả phòng luyện rơi vào bóng tối, không nhìn thấy gì cả.
Lại
bị mất điện!
Thiên Thành hiện tại mới chỉ có một nhà máy điện, dựa vào nhiệt điện nên công suất đường dây không ổn định lắm. Vả lại, bởi vì khả năng phát điện hạn chế nên thường xuyên bị mất điện đột ngột. Trường y trong mấy lần khi đang thí nghiệm vài trường hợp quan trọng thì bị mất điện, vì vậy, lần này với khoản tiền mà Phó Minh Thành đã quyên góp cho trường, trường dự tính trang bị thiết bị phát điện riêng cho tòa nhà thí nghiệm đề phòng ngừa trường hợp mất điện đột ngột.
Tự dưng mất điện, hai người cũng đều dừng lại.
Chung quanh tối đen đưa năm ngón tay lên cũng không nhìn thấy, toàn bộ đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Xa xa, mơ hồ có tiếng hoan hô như được giải thoát của sinh viên đang ôn thi cho kỳ thi cuối vọng đến, làm cho nơi đây càng yên tĩnh hơn.
Trong sàn đấu vắng vẻ, dường như chỉ còn lại tiếng thở của hai người phát ra trong bóng tối.
Tô Tuyết Chí đã quen với việc trường học bị mất điện đột ngột. Theo kinh nghiệm của cô, việc khôi phục lại nguồn điện phụ thuộc vào sự may rủi, có khi nhanh chỉ trong vòng 3-5 phút là khôi phục được ngay, nhưng đa phần khi đã cắt điện thì việc khôi phục sẽ rất mất thời gian, thậm chí mất điện cả đêm, không có điện nên chỉ biết trông chờ vào ngọn đèn dầu để thắp sáng.
Cô kịp phản ứng.
Vừa vặn thể lực đã hao hết, cô cũng thấy hơi mệt, đứng yên thở dốc, chờ cho hơi thở bình ổn lại một chút, ánh mắt cũng đã quen với bóng tối mới thấp giọng phàn nàn một câu, sau đó đề nghị:
– Cậu họ, hay là chúng ta ra ngoài đi. Chờ có điện thì không biết phải chờ đến khi nào nữa.
Nói xong, trong bóng tối nghe được tiếng anh đồng ý, cô liền dựa vào cảm giác bước đến chỗ giá để khí giới bên tay trái mình, không ngờ Hạ Hán Chử cũng vừa hay đi đến chỗ đó, cũng không biết là anh cản đường cô hay là cô cản đường anh, dù sao, hai người suýt nữa thì đụng mạnh vào nhau.
May mà Tô Tuyết Chí phản ứng nhanh, trước khi đụng vào anh thì kịp thời dừng bước, tránh sang một bên để nhường đường. Nhưng mà tránh được đụng vào người anh, nhưng tối om như này, cô vẫn giẫm vào chân anh.
Ngay khoảnh khắc tránh nhau kia, trong bóng tối, Hạ Hán Chử cảm thấy mặt mình như bị gò má của cô chạm vào.
Cái chạm nhẹ ngắn ngủi lại giống như đá lửa điện, các giác quan trêи da của Hạ Hán Chử nhạy cảm hơn bao giờ hết. Anh nắm bắt được cảm giác này rất rõ rệt.
Làn da trêи gò má cô mỏng mịn, giống như một mảnh lụa, mang theo nhiệt độ nóng rực sau khi vận động chạm nhẹ vào anh, nhưng đồng thời lúc đó, chiếc mũi thanh tú và nhỏ nhắn đang cọ vào mặt anh lại mang đến cảm giác mát như ngọc.
Lạnh nóng đan xen, anh bị làn da của cô chạm nhẹ vào như có một luồng điện nhỏ, vừa mềm mại vừa tê dại.
Có lẽ ở trong bóng tối, năm chức năng giác quan của con người thực sự nhạy bén hơn bình thường rất nhiều.
Trong sự đụng chạm nhẹ ngắn ngủi và có một không hai này, hơi thở của Hạ Hán Chử như hít vào một hơi thở khác mà anh không thể diễn tả được…
Đó không phải là mùi nước hoa từ phụ nữ mà anh thường ngửi thấy.
Mà
là…
Anh nghĩ ra rồi, là mùi mồ hôi sữa trêи người trẻ sơ sinh.
Dường như khi còn nhỏ, anh đã ngửi thấy mùi tương tự trêи người em gái vừa mới sinh vài tháng sau đó.
Anh có tính thích sạch sẽ, lúc đó không hề thích mùi sữa này. Nhưng bây giờ, khứu giác của anh hình như đã thay đổi, không hề có chút kháng cự nào, mà ngược lại còn hít sâu vào một hơi…
Anh hoảng hốt, bước để tránh đi, sau đó đứng yên.
– Cậu họ, có phải giẫm vào chân cậu họ không ạ?
Tô Tuyết Chí vội rụt chân lại, lui về sau một bước.
Cảm giác bị cọ vào má, mùi hương mồ hôi sữa theo tiếng xin lỗi của cô đã đột ngột biến mất.
Hạ Hán Chử còn chưa kịp phản ứng thì bất chợt trước mắt sáng ngời.
Đã có điện rồi!
Tô Tuyết Chí thở phào nhẹ nhõm, vui sướиɠ nở nụ cười.
Nhanh như thế đã có điện lại, tối nay coi như là may mắn.
Trung tâm hoạt động này cũng sắp đóng cửa rồi, cô bỏ lại Hạ Hán Chử vẫn còn đang đứng ở đó, đi tới trước giá khí giới tháo găng tay xuống, tháo băng vải quấn ở lòng bàn tay, sau đó cầm khăn của mình lên lau mồ hôi.
– Cậu họ, chúng ta đi thôi, nơi này sắp đóng cửa rồi.
Hạ Hán Chử không lên tiếng, đi qua người cô, tháo găng tay xuống trả về chỗ cũ, cố ý không để ý tới mu bàn tay đỏ ửng và hơi sưng lên của cô.
Anh nén cảm giác muốn cầm lấy tay cô, hỏi:
– Tay có đau không?
Tô Tuyết Chí nhìn tay mình. Tối nay đánh rất thoải mái, nhưng với cô mà nói thì đúng là hơi quá sức rồi. Cô xoa xoa mu bàn tay, cười lắc đầu:
– Không sao ạ, lát về cháu ngâm nước nóng, xoa nắn một chút là ngày mai sẽ hết
– Lần sau chú ý một chút, đau thì phải nói, đừng để mình bị thương.
Anh nhắc nhở cô, trong lòng thì hơi hối hận, vừa rồi anh không cẩn thận cũng không biết là đụng vào gân nào mà cứ đòi đấu với cô làm gì.
Cô là con gái, là con gái giống như em gái mình chứ không phải là đàn ông mà anh có thể đối đãi kiểu gì cũng được.
– Cháu nhớ rồi, cám ơn cậu họ – Cô mỉm cười, trả lời ngắn gọn.
Hạ Hán Chử gật đầu, với tay ra định lấy áo khoác của mình thì đột nhiên dừng lại.
Tô Tuyết Chí thấy anh kỳ lạ, không hiểu gì nhìn anh, lại thấy ánh mắt anh đột nhiên trở nên
sắc bén, quay phắt đầu lại, ánh mắt quét về hướng cửa.
Cô sửng sốt nhìn theo ánh mắt anh, cũng không hề thấy có người nào đến cả, đang muốn hỏi anh là có chuyện gì thì thấy anh đã lao ra ngoài.
Hạ Hán Chử đuổi ra ngoài, nhưng không đi xa mà chỉ đứng ở bậc thang ngay bên ngoài trung tâm hoạt động, ánh mắt quét bốn phía.
Chung quanh, bóng cây tối om, trông không có gì bất thường cả.
Meooo…
Đột nhiên, có tiếng mèo kêu lên, cách đó không xa, phía sau một bụi cây, một con mèo hoang lao ra trong bóng tối, vụt qua trước mặt anh và biến mất trong màn đêm.
– Sao thế ạ, có chuyện gì vậy?
Tô Tuyết Chí cầm theo áo của anh chạy ra, thấy anh đứng ở ngoài thì hỏi.
Hạ Hán Chử thu ánh mắt lại:
– Không có gì cả, chúng ta đi thôi.
– Đúng rồi, tối nay cậu tìm tôi là có chuyện gì? – Anh hạ thấp giọng hỏi.
Anh thật sự là có chuyện nhưng không nói, Tô Tuyết Chí cũng không gặng tiếp, đáp:
– Cậu họ, cậu đi theo cháu.
Tô Tuyết Chí dẫn anh đến tòa nhà thí nghiệm, đi qua một tiêu bản mô hình bộ xương người được trưng bày bên ngoài, đi qua hành lang thiếu sáng, cuối cùng đến phòng thí nghiệm Phó thị chưa mở cửa, dùng chìa khóa của mình mở cửa, bước vào văn phòng được phân cho cô. Đến lúc này, cô mới kể lại cho anh nghe những gì mình biết từ chỗ anh họ vào chủ nhật tuần trước, còn nhấn mạnh rằng đứng đằng sau xưởng dược rất có thể có mối quan hệ có lợi với các chính trị gia.
Tất nhiên, vì thận trọng và mục đích bảo vệ tiến sĩ Dư, Tô Tuyết Chí đã không đề cập đến của tiến sĩ Dư, cũng như không cho anh xem lá thư, mà nói rằng anh họ mình nhận được tố cáo. Sau khi biết chuyện này, cô đã đến hiệu thuốc Đông Á mua thuốc về, rồi nhờ người ta giám định thành phần thuốc.
Cô lại mở tủ tài liệu, lấy tờ giấy xét nghiệm ra đưa cho anh, đầu tiên cô giải thích cho anh hiểu loại thuốc mới này có hiệu quả lâm sàng như một loại thuốc giảm đau, morphin gấp bốn đến tám lần, tương tự như một loại ma túy, nhưng nguy hại còn cao hơn gấp bội.
Hàm lượng dược vật có trong tễ thuốc hiển nhiên đã được phân chia tỷ lệ vô cung nghiêm ngặt, rất thấp, rất dễ dàng thoát khỏi nghi ngờ khi tiến hành giám định bằng dụng cụ bình thường, nhưng lại mang lại hiệu quả trấn an nhất định cho người dùng. Giáo viên chuyên nghiệp phải dùng máy móc mới nhất mới kiểm tra ra được. Nhưng cháu có thể khẳng định, dù là hàm lượng thấp như thế nhưng độc hại đối với con người còn vượt xa cả nha phiến.
– Như vậy, thuốc phiện vẫn có thể bỏ được, nhưng sau khi sử dụng loại thuốc này lâu dài, một khi đã nghiện thì họ phụ thuộc vào nó rất lớn, muốn hoàn toàn cai là vô cùng khó. Càng đáng sợ hơn là, nó phá hủy hệ thống miễn dịch của cơ thể, dẫn đến các bệnh khác nhau và cơ thể mất đi sức đề khang ban đầu, ngay cả một cơn sốt nhỏ cũng có thể gây tử vong.
– Loại thuốc này của xưởng dược Đông Á có tên là viên cai thuốc, nhưng thực tế độc tính vượt xa thuốc lá, hơn nữa nếu cứ mặc như thế, đúng là vô cùng đầu độc đối với xã hội.
Tô Tuyết Chí nói xong, phòng làm việc yên tĩnh xuống.
Cô thấy anh kiểm tra tờ giấy không nói gì, nói tiếp:
– Có lẽ cậu họ cảm thấy cháu phóng đại. Cháu có thể làm một thí nghiệm để cậu họ nhìn thấy sự độc hại của loại thuốc này.
Cô lại dẫn anh vào phòng thí nghiệm của mình, đeo khẩu trang và găng tay, cũng bảo anh đeo khẩu trang lên, sau đó cô lấy ra một lượng morphin và diacetyl mà cô đã nhận được từ trường với sự đồng ý của hiệu trưởng cho thí nghiệm này, cộng với một chất xúc tác khác, với một lượng nhất định, trộn đều, cho vào chén nung và đun sôi bằng đèn cồn.
Sau khi được đun nóng và bốc hơi từ từ, không khí trong phòng thí nghiệm nồng nặc mùi hăng lạ, hỗn hợp trong chén dần dần hòa quyện vào nhau, cuối cùng nước khô đi và trở thành một đám kết tinh “màu trắng”.
Sau khi nguội xuống, Tô Tuyết Chí nấu chảy các tinh thể với nước cất, lấy dụng cụ tiêm ra, nâng lồng lên, tóm lấy một con thỏ trắng và dùng dụng cụ tiêm để bơm nước thuốc
vào cơ thể thỏ.
Con thỏ rất nhanh có phản ứng. Đầu tiên là sợ hãi, sau đó im bặt và bắt đầu lơ mơ buồn ngủ.
Tô Tuyết Chí để cho Hạ Hán Chử quan sát con ngươi của nó, có những dấu hiệu phóng đại có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau đó là tiết nước bọt và nôn mửa, và cuối cùng, sau một thời gian co giật chân tay, tim nó ngừng đập.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, một con thỏ đang hoạt bát linh hoạt đã chết như vậy.
Làm xong thí nghiệm, Tô Tuyết Chí xử lý thuốc nước và thi thể con thỏ trắng, liếc nhìn anh, thấy anh đi tới bên cửa sổ, đẩy cánh cửa sổ ra châm thuốc lá, hướng về sắc đêm ngoài cửa sổ, bắt đầu hút thuốc.
Trong phòng thí nghiệm vốn là cấm hút thuốc lá, nhưng giờ phút này cô cũng không thể ngăn cản anh. Thu dọn xong, thấy bóng lưng của anh nặng nề, cô cũng không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ đứng dựa vào cạnh bàn thí nghiệm, lặng lẽ nhìn anh.
Một lúc lâu sau, anh dụi điếu thuốc, quay người đi trở lại.
Tô Tuyết Chí vừa quan sát nét mặt anh, vừa khẽ khàng giải thích:
– Thí nghiệm vừa rồi cậu họ xem, là cháu chỉ dùng phương pháp thô sơ nhất nhưng cũng chế tạo ra loại thuốc này. Chế phẩm do xưởng thuốc Đông Á tạo ra nó càng tinh tế hơn nữa. Nó tuyệt đối đáng sợ hơn cả thuốc phiện…
– Về chuyện này, cậu có nói với người khác không?
Hạ Hán Chử cắt đứt lời cô, hỏi đột ngột.
Tô Tuyết Chí lắc đầu:
– Không ạ, cậu họ là người đầu tiên.
– Cháu chỉ tin tưởng cậu họ, cho nên chỉ nói cho cậu họ biết.
Cô nhấn mạnh.
Anh liếc cô, nhướn khóe môi:
– Vậy tôi phải cảm ơn sự tin tưởng của cậu rồi. Sắp cuối năm rồi mà còn tìm giúp tôi phiền phức lớn như thế.
Tô Tuyết Chí giả bộ như không hiểu lời châm chọc của anh, biế anh còn nói tiếp, cô yên lặng lắng nghe.
Anh trầm ngâm một chút, nét mặt chuyển sang nghiêm túc, nói:
– Tôi chỉ có thể nói với cậu như này thôi, tôi không thể bảo đảm ngày mai sẽ có thể lập tức điều tra ra được về xưởng dược này, tôi cũng không thể bảo đảm tất cả những thế lực có lợi ích đứng sau xưởng dược sẽ bị quả báo trừng phạt. Nhưng tôi có thể bảo đảm với cậu một điều, tôi sẽ lưu ý chuyện này, tìm cách cấm tiếp tục sản xuất và lưu hành thuốc cai thuốc lá càng sớm càng tốt.
Ánh đèn của phòng thí nghiệm rơi trêи mặt anh, anh đứng trước mặt cô, ánh mắt nhìn cô đang đứng dựa lưng vào bàn thí nghiệm.
– Tô Tuyết Chí, lúc trước tôi thấy cậu thành thật, cũng hơi ngu ngốc, nhưng giờ nhìn lại, cậu cũng xảo quyệt đấy chứ. Cậu đến tìm tôi nhưng lại không tin tôi. Tôi biết cậu còn có thứ giấu giếm tôi. Chắc cậu cũng biết, chuyện này không phải là cậu hoặc bất cứ ai có thể động vào được, cho nên cậu mới tới tìm tôi.
Tô Tuyết Chí lập tức lúng túng, miệng mấp máy muốn nói.
Anh khoát tay:
– Thôi thôi, không cần giải thích gì cả, giao đồ trong tay cậu cho tôi đi.
– Sắp thi cuối kỳ rồi đúng không? Là sinh viên thì nên làm chuyện sinh viên phải làm đi, chuyên tâm học hành đi, đừng quan tâm việc khác nữa.
Hết chương 80