Người anh ta đón tiếp đầu tiên dĩ nhiên là Hạ Hán Chử, sau đó là Đường tiểu thư cùng đi với anh, tiếp theo là đám người Phó hội trưởng Mã.
Tiếp đón xong, vài vị quản lý Phó thị phụ trách hỗ trợ tiếp đón khách đã dẫn theo những người phục vụ ăn mặc chỉnh tề và được đào tạo bàn bản đi theo sau Phó Minh Thành, cùng khách nhiệt tình chào hỏi và sau đó giới thiệu họ vào trong hội trường, phục vụ trà và khăn, tiếp đãi rất ân cần chu đáo.
Phó Minh Thành đứng trước mặt Hạ Hán Chử, chờ người bên cạnh đi vào rồi mới cười nói:
– Cảm ơn Tư lệnh Hạ đã tham gia bữa tiệc, tôi rất cảm kϊƈɦ. Có thể nói chuyện riêng một chút được không?
Hạ Hán Chử đi theo anh ta vào một gian phòng tiếp khách mà khách sạn dành riêng cho chủ bữa tiệc. Vào trong rồi thì xua tay, ra hiệu mình không cần châm thuốc cho mình, rất tự nhiên ngồi xuống sofa, nói với bóng lưng kia:
– Có gì xin cứ nói.
Phó Minh Thành chậm rãi đặt thuốc lá trong tay xuống, sau đó quay người, nụ cười xã giao đã biến mất, nét mặt chuyển sang nghiêm túc:
– Chiều nay tôi được biết tàu của công ty có chuyện, hẳn là liên quan đến xưởng dược Đông Á, tôi muốn giải thích với Tư lệnh nhưng bởi quá bận mà chưa thể đến gặp anh được. Tôi đành phải cử người đến đó trước để giải thích. Không biết Tư lệnh đã gặp chưa?
– Ông chủ Phó thần cơ diệu toán, không sớm cũng không muộn ngay lúc tôi đến cửa khách sạn sắp đi vào thì thủ hạ chạy tới, đưa đến thư của ông chủ Phó.
Hạ Hán Chử cười như không cười.
Phó Minh Thành làm như không cảm nhận được ý chế giễu trong lời nói của anh, gật đầu:
– Tư lệnh nhận được là tốt rồi. Tôi mời Tư lệnh đến đây là muốn nói với anh, bất kể anh có tin hay không thì những gì trong thư tôi nói là sự thật. Mấy năm qua, một vài việc kinh doanh của Phó thị là anh cả tôi làm, giữa anh cả tôi và cha tôi thường xuyên có bất đồng ý kiến, thậm chí có thể nói anh cả tôi đã đi ngược lại ý muốn của cha tôi, bên ngooài thì công ty là một thể, nhưng bên trong thì đã phân chia và mẫu thuẫn rất lớn. Thậm chí có một vài nguyên lão trong công ty mấy năm nay cũng đứng về phía anh cả tôi, tai họa ngầm đã rất lớn rồi. Đường hàng không Nam Dương đã được Phó thị phát triển từ lâu, lần này con tàu hiệu Tống Cao xảy ra chuyện, chính là một trong những nguy hiểm tiềm ẩn trước đó, cụ thể tôi không tiện nói nhiều, chỉ thể nói một câu, là tôi bất tài, sơ suất mà gây ra nông nỗi này.
– Sự việc đã xảy ra rồi, tôi biết Tư lệnh biết rõ chi tiết, với lại còn liên quan đến vụ án xưởng dược Đông Á, quá quan trọng, tôi không giám che giấu, điều mong muốn duy nhất là mong được Tư lệnh chỉ bảo, chỉ điểm con đường sáng để tôi có thể sửa lỗi.
Anh ta dừng lại.
– Không dám giấu diếm anh, danh tiếng của hãng tàu Anh ngày hôm nay giống như một bài học kinh nghiệm khiến tôi rất lo sợ. Sự việc Tống Cao lần này với Phó thị cũng là một bài học và cũng là một sự cảnh cáo.
Anh nhìn Hạ Hán Chử, cuối cùng nhấn mạnh.
Hạ Hán Chử nhìn anh ta, bỗng nhiên, nở nụ cười.
– Lệnh tôn quả đúng là có mắt nhìn khi đã chọn anh. Ông chủ Phó, lần trước tại nhà tắm suối nước nóng Nhật Bản ở thành nam, khi anh lên tiếng, tôi đã biết anh là người làm nên chuyện lớn. Quả nhiên là sự thật. Nếu hiện tại anh vẫn đi theo nghề y thì giới thương nhân đã thiếu một nhân vật lớn có thể oai phong một cõi rồi.
Phó Minh Thành nói:
– Lời khen của Tư lệnh Hạ tôi không dám nhận. Thôi thật lòng mong được anh chỉ điểm con đường sáng.
Hạ Hán Chử cười.
– Có gì mà không dám nhận? Tôi làm sao có thể chỉ điểm con đường sáng đây? Bản lĩnh của ông chủ Phó mới khiến tôi bội phục đó.
Anh đứng lên, không nói gì nữa mà đi ra ngoài.
– Cảm ơn anh. Tư lệnh Hạ, Phó thị tôi thiếu anh một ơn lớn rồi.
Đằng sau vang lên giọng nói của Phó Minh Thành.
Hạ Hán Chử đi ra ngoài.
Không cần nói gì cả, cũng không phải nói gì. Tống Cao mất tích kia rất nhanh sẽ quay trở về con đường chính, những thứ trêи thuyền kia nên xử lý thế nào, Phó Minh Thành còn hiểu rõ hơn anh.
Buổi tối hôm nay với Hạ Hán Chử quả thực là một buổi tối tệ hại nhất chưa từng có. Anh chưa từng nghĩ đến, bản thân mình cũng sẽ có một ngày thất sách tới nông nỗi này, toàn bộ kế hoạch trước kia đều đã vô ích rồi.
Sự giải thích của Phó Minh Thành phù hợp với điều tra và suy đoán trước kia của anh. Người quản lý của Tống Cao là nguyên lão Phó thị. Nhưng mấy năm nay, tất cả đều đứng bên con cả Phó gia, hiện tại âm thầm lừa dối Tân thuyền vương trẻ tuổi để lén lút làm một số việc là điều hết sức bình thường.
Anh vốn dĩ đã tin tưởng, Phó Minh Thành ngay từ đầu không hề biết thứ trêи Tống Cao.
Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, bất kể Phó Minh Thành có biết hay không, cũng bởi vì Tống Cao mà anh ta đã có nhược điểm và đã bị anh tóm được.
Hạ Hán Chử từng nghĩ, tối nay chắc chắn là anh sẽ là người đùa bỡn chủ nhân bữa tiệc này như đùa bỡn một con chuột, lạnh lùng hưởng thụ thú vui xem con mồi của mình chạy trốn dưới móng vuốt của mình như thế nào. Nhưng anh không thể ngờ, anh vẫn đánh giá thấp Phó Minh Thành rồi.
Anh ta có thể nhanh như vậy mà biết Tống Cao gặp vấn đề gần như cùng thời gian với mình, điều này cho thấy anh ta đã thận trọng như thế nào sau khi quản lý Phó thị. Ngay sau khi biết được vấn đề thì đã nhanh chóng quyết định ngay lập tức vạch trần những khuyết điểm của mình và chủ động bày ra thế yếu của mình với anh.
Một loạt phản ứng này của anh ta phải nói là vô cùng am hiểu về nhân tâm. Anh ta vô cùng chắc chắn anh cuối cùng sẽ dùng loại cách thức yêu cầu này để xử lý vụ việc xảy ra ngoài ý muốn kia.
Anh ta đã thắng rồi.
Đích thực, ngoài như vậy, Hạ Hán Chử không có lựa chọn nào khác. Chẳng lẽ đẩy Phó thị ra, để Phó thị cũng rơi vào vòng lốc xoáy bị dư luận chỉ trích giống như công ty của Anh, rơi vào kết cục danh dự bị mất hết hay sao.
Làm như vậy thì có lợi ích gì.
Từ lúc bắt đầu, anh căn bản không hề nghĩ tới loại khả năng này. Anh chỉ tính toán, vào tối này dạy cho chủ nhân bữa tiệc đang hăng hái nổi trội kia một bài học ra trò, chỉ như thế mà thôi.
Mà hiện tại, người bị thất bại lại biến thành chính anh.
Hạ Hán Chử cầm ly rượu trong tay, đứng ở nơi đầy tiếng ồn ào, một nơi xa hoa trụy lạc, người đến người đi hoa cả mắt này, anh treo nụ cười trêи mặt, chào hỏi với tất cả những người đến bắt chuyện với mình, sau đó thì nhảy với em gái một điệu nhảy. Nhảy xong, có lẽ là đã đến thời khắc quan trọng của bữa tiệc rượu, anh nhìn thấy Tô Tuyết
Chí cùng với Phó Minh Thành cùng nhau đi đến sân khấu cao nhất của bữa tiệc. Trêи sân khấu được trải thảm lông dê nhập khẩu và được thêu hoa thủ công, hoa tươi được trang trí chung quanh. Sau khi người dẫn chương trình có gương mặt mập tròn nói một hồi gì đó, cô cũng nói vài câu, hình như là thay mặt Hiệu trưởng đọc diễn văn, cảm ơn Phó Minh Thành đã ủng hộ hết mình đối với nghiên cứu y học, sau đó, cả hội trường vỗ tay hoan hô, phóng viên đi lên bắt đầu chụp ảnh cho cô và các giáo viên khoa y của trường…
Hạ Hán Chử không rõ vì sao mình còn có thể kiên nhẫn đến lúc này để xem những cảnh chán ngắt như này.
Anh đặt ly rượu trong tay xuống, mỉm cười xin lỗi với Thị trưởng Chu đang trò chuyện với mình, sau đó đi tìm em gái.
Hạ Lan Tuyết đang nhìn chăm chú vào người trêи sân khấu có cài bông hoa cẩm chướng đỏ rực trong túi áo bên ngực trái, cả người như tỏa sáng. Cô ấy cười rạng rỡ, ra sức vỗ tay, bỗng nhìn thấy anh trai đi tới, thấp giọng nói anh sẽ đi về, hỏi cô có muốn đi về cùng không thì ngập ngừng tỏ vẻ không muốn.
- …Vừa nãy anh ấy có đồng ý với em sẽ nhảy với em một điệu nhảy…Em còn chưa nhảy đâu, em còn muốn hỏi anh ấy về việc đi học đại học nữa…Anh ơi, anh chờ một chút được không?
– Vậy được, anh chờ em.
Hạ Hán Chử bỏ lại em gái rõ ràng tối nay trong mắt đã không còn anh nữa, quyết định đi ra ngoài trước, hút điếu thuốc.
Ở đây có quá nhiều hệ thống sưởi, anh cảm thấy khó thở.
Cả hội trường đều vang lên tiếng vỗ tay như sấm, ánh mắt của mọi người đều tập trung trêи sân khấu, một mình anh âm thầm đi ra ngoài.
Đi ra hành lang của khách sạn, anh đi chậm lại, rút
điếu thuốc ra và sờ vào chiếc bật lửa, nhưng không ngờ chiếc bật lửa có lẽ đã rơi ra khỏi túi quần, bị mất rồi.
Anh quay đầu lại muốn tìm nhân viên phục vụ để xin lửa, nhưng bốn phía lại vắng vẻ, không có một ai, có lẽ giờ này mọi người đều đến chỗ tiệc rượu để phục vụ hết rồi.
Hạ Hán Chử hơi bực bội, miệng ngậm điếu thuốc chưa được châm lửa, đứng tại chỗ, lòng đầy sui sẻo, bỗng nhiên đúng lúc này nghe có tiếng bước chân giòn giã của đôi giày cao gót sau lưng.
Anh lại lần nữa quay đầu lại, nhìn thấy Đường tiểu thư từ phía sảnh lớn có tiệc rượu đang chậm rãi đi đến hướng mình, đến trước mặt anh thì dừng lại, lấy ra một chiếc bật lửa nhỏ tinh xảo từ chiếc túi có đính ngọc trai nhỏ trêи cánh tay, cầm nó bằng bàn tay thon thả có sơn móng tay đỏ tươi, bật tách một cái, ngọn lửa cháy lên.
Hạ Hán Chử nhìn cô ấy, cúi xuống châm điếu thuốc.
– Cảm ơn.
Anh rít sâu một hơi, nói, sau đó tiếp tục đi, đi tới ban công mà buổi tối ngày đó anh đã từng đến.
– Tư lệnh Hạ, nếu ngài mệt mỏi, tôi có thể mát xa giúp ngài thả lỏng, thư giãn.
Giọng nói của Đường tiểu thư vang lên phía sau.
– Mong anh đừng chê cười, người đàn ông đầu tiên của tôi thích tôi cùng bởi tay nghề này của tôi đó. Mỗi lần tôi mát xa cho anh ấy, anh ấy nói còn dễ chịu và sung sướиɠ hơn là hút thuốc phiện. Hình như khi đó tôi 16 tuổi thì phải…
Đường tiểu thư mỉm cười đi theo, trò chuyện với anh như với một người bạn cũ.
– Đây là một kỹ năng đòi hỏi rất nhiều ở đôi tay. Anh có biết tôi đã luyện tập nó như thế nào không? Khi còn bé, tôi là con gái của một gia đình nghèo, khi còn rất nhỏ, tôi đã theo mẹ vào khu nhà tắm, mẹ tôi là người có kỹ thuật mát xa rất giỏi, kỹ năng của tôi là học được từ bà ấy. Sau này bố tôi mất, mẹ tôi đưa tôi đi tái hôn, bố dượng nghiện rượu, thường xuyên đánh đập mẹ con tôi. Năm tôi mười ba tuổi thì mẹ tôi cũng chết vì bệnh tật. Một đêm, bố dượng tôi trèo lên giường tôi, bị tôi dùng kéo giấu dưới gối đâm vào cổ, máu chảy rất nhiều, sợ ông ta chưa chết nên tôi tiếp tục đâm, sau đó lấy hết tiền của ông ta, đốt nhà, rồi chạy trốn đây. Và sau đó nữa, tôi dựa vào kỹ năng mát xa của mình mà đã gặp được một người có thể bảo vệ và cũng sẵn sàng bảo vệ tôi.
Đường tiểu thư mỉm cười, đôi môi đỏ thắm hé mở, như đang kể một câu chuyện xưa rất thú vị.
– Đó là chuyện của nhiều năm trước rồi, nhưng tiếc là người đó vẫn chưa đủ mạnh, khi nước Đại Thanh mất thì anh ấy cũng rơi xuống đài, đã chết, tôi thì cuộc sống lăn lộn cũng không tệ, hiện tại đi ra ngoài đều có người theo đuổi, gọi tôi là bà chủ. Anh biết không, khi tôi còn trẻ, tôi cảm thấy khi một người được gọi là chủ, quyền năng như một vị thần trêи trời…
Cô ấy ngước đôi mắt đẹp lên nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia, ánh mắt chuyển sang dịu dàng.
– Tư lệnh Hạ, qua lớp quần áo, tôi cũng có thể nhìn ra được cơ bắp của anh rất căng cứng, có lẽ là đã lâu chưa được thả lỏng. Nếu anh thấy mệt mỏi, tôi có thể giúp anh thư giãn, anh không ngại thử tay nghề của tôi. Thực ra đã nhiều năm rồi tôi không làm nghề này nữa, không biết tay có ngượng không, lần trước, vẫn là anh muốn tôi đi hầu hạ Tô tiên sinh.
Cô ấy như nhớ ra gì đó, cười lắc đầu.
– Tối nay lại gặp được cậu ta. Tô tiên sinh này quá gian xảo, không muốn thì thôi, lẽ nào nghĩ tôi phải ăn cậu ta bằng được à? Tối đó cậu ta lừa tôi vào nhà tắm, khóa trái phòng lại, còn mình thì bỏ chạy mất. Lúc đó tôi còn không gọi điện thoại được, làm tôi chỉ biết đập cửa ầm ầm, mãi mới có người chạy tới mở cửa cho tôi, đúng là quá mất mặt xấu hổ…Cậu ta đúng là tên gian xảo xấu xa…
Đường tiểu thư đưa tay lên che miệng để cười, đụng phải ánh mắt nặng nề của Hạ Hán Chử thì vội câm nín.
– Anh đừng hiểu lầm, ý tôi là, tôi chỉ giúp anh thả lỏng thôi. Đương nhiên, nếu anh ưng tôi, tôi cầu còn không được.
– Tư lệnh Hạ, tôi đã gặp không ít đàn ông, nhưng anh khác hoàn toàn với những người đó. Tôi thích anh, bằng lòng hầu hạ anh, sẽ không gây phiền phức cho anh. Chỉ cần anh có yêu cầu gì, tôi sẵn sàng làm cho anh, bất cứ chuyện gì, thí dụ như, bao gồm cả chuyện xảy ra ở cửa nhà hát lần trước…
Cô ấy dừng lại, đôi mắt nhìn chăm chú vào người đàn ông từ nãy đến giờ không hề nói một lời này, chờ anh đáp lại.
Hạ Hán Chử nhìn bóng tối đằng trước, vẫn không nhúc nhích, một lúc sau chợt nói:
– Cô đi lên trêи trước đi.
Trong mắt Đường tiểu thư lóe lên tia vui sướиɠ, khe khẽ đáp vâng, sau đó thì không quấy rầy anh nữa mà nhẹ nhàng bước đi.
Hạ Hán Chử tiếp tục đứng trong thời tiết lạnh lẽo, chậm rãi hút xong điếu thuốc, khẽ ho hai tiếng, cuối cùng quay người đi vào.