– Lại đây._anh ra lệnh_
Cậu đành phải bước lại tới trước bàn làm việc chổ Toàn Hiếu vừa mới đứng lúc nảy.
– Không phải ở đó, gần hơn nửa.
Không phải ở trước bàn mà gần hơn nửa thì chỉ có ở sau bàn rất gần anh. Cậu lẳng lặng làm theo bước tới bên cạnh ghế anh ngồi. Vũ Phong xoay ghế lại đối diện cậu, nhìn xoáy vào cậu anh hỏi rỏ từng chử một.
– Hôm qua cậu đi đâu?
– Em chỉ ra ngoài dạo phố trung thu thôi ạ.
– Đi dạo xa như vậy à?
Cậu im lặng không thể biện minh, nhìn tầm chân anh có thể đạp cậu một phát như khi nảy bất cứ lúc nào làm cậu ngán không dám mở miệng nói bậy.
– Tôi không nhớ có nghe cậu nói qua với tôi là cậu sẽ ra ngoài.
Cậu nghe lạnh người khi anh bắt đầu tra tội cậu.
– Hay cậu chỉ thích làm những việc mờ ám. Cậu luôn miệng tôi không có nhưng những hành động của cậu toàn cho thấy ngược lại. Nói đi thực ra cậu ra ngoài gặp anh tôi làm gì?
– Như nhũng gì em đã nói chỉ tình cờ thôi.
– Cậu chắc chắn điều gì tôi không cần biết. Tôi chỉ tin những gì tôi thấy, nếu Toàn Hiếu không gọi tôi về tôi cũng không biết rằng tôi vẫn đang tiếp tục bị lừa gạt, hay những trận đòn không làm cậu e ngại.
– Không phải, không phải_cậu vôi vả đính chính khi nghe Vũ Phong nhắc tới hình phạt của cậu_
– Nó nhẹ quá phải không?
– Không có, đau lắm ạ.
– Vậy mà cậu vẫn không sợ, hay bản hợp đồng đó chưa đủ cần thêm nhiều điều khoản khác .
– Xin anh đừng…anh phạt gì em chịu…nó đủ làm em không sống nổi rồi anh không cần thêm gì vào đâu
Giọng cậu lí nhí trong miệng, cả cơ hàm cậu tê cứng không phát âm nổi thành tiếng. Không hiểu sao cậu từng bị tên đao phủ của cậu đánh thê thảm hơn bây giờ nhiều nhưng sao lúc này cậu thấy đau như vậy, cái đau như xé cơ thể cậu nó càng đau hơn khi anh nói những lời kim châm muối xát.
Cậu nhận ra không phải anh đánh cậu mạnh hơn tên đao phủ của cậu mà vì chính anh đánh cậu nên cậu đau. Nỗi đau xuất phát từ trái tim cậu, cậu từng nghĩ phải chi là tự anh phạt cậu cậu sẽ đỡ hơn nhiều nhưng không ngờ khi chính anh phạt cậu cậu càng cảm nhận rõ sự lạnh nhạt vô tình của anh dành cho cậu nên cậu đau hơn.
– Cho tôi một lý do hợp lý để cậu không phải tiếp tục bị phạt đi.
Ngập ngừng một lát cậu nhắm mắt khai
– Hôm nay sinh nhật em nên em nhớ mấy đứa em ở quê quá mới đi ra ngoài lòng vòng một lát …không ngờ gặp chuyện này.
– Sinh nhật cậu?
Hoàng Tùng gật đầu. Anh im lặng một lúc rồi nhìn lên lịch ngày 29 tháng 8 năm…. Anh mở gì đó trong máy tính xem một lát.
– Đúng là tháng 8 nhưng hình như không phải ngày hôm qua.
– Em biết nhưng năm em sinh nó trùng với tết trung thu nên …
– Tạm chấp nhận tôi sẽ kiểm tra nếu lúc nào đó gặp người trong nhà cậu.
– Vâng. _cậu đứng thêm vài giây cũng không nghe Vũ Phong bảo gì thêm_ Em ra ngoài được chưa ạ?
– Đừng để tôi phải nghe thêm gì nửa.
– Dĩ nhiên không!
– Vậy thì ra ngoài đi.
– Em chào anh.
Cậu về phòng nằm co trên giường, cho đến tận bây giờ cậu vẫn cứ ân hận mãi về cái đêm hôm đó, cái hôm mà cậu hồi hộp kết một bông hoa hồng đỏ đáng ra dù cho cậu có thực sự chết hay gì gì đó đi chăng nửa cậu cũng không nên làm cái điều cậu đã làm.
Phải chi cậu cứ ngậm tăm thì tha hồ mà mơ mộng tha hồ mà yêu đương có ai ngăn cấm cậu đâu bày chi chuyện quá tầm để cho bây giờ cái giá cậu trả thật đắt đỏ.
– Tùng _tiếng chị giúp việc gọi_ nhà cậu gọi lên đó.
Cậu vội lồm cồm ngồi dậy chạy đi nghe điện thoại.
– Tùng hả?
– Cha hả, có chuyện gì vậy cha?
– Con thu xếp hôm nào đó về đây được không, theo cha qua nhà bác hai dạm con út Nhàn cho con.
– “ Trời! lại chuyện này nửa” Cha ơi cha thư thư cho con được không, lúc này công việc con nhiều lắm chắc hết tháng này cũng không về được đâu cha.
– Vậy tháng sau về được hả?
– Chưa biết chừng nửa cha.
– Sao chưa biết, cha định mày về dạm con út Nhàn xong rồi dẫn thằng Sơn lên thành phố ở với con luôn.
– Hả, à nó lên nhập học phải không con quên mất.
– Vậy con chuẩn bị chỗ cho em chưa?
– Không sao đâu chuyện đó dễ mà.
– Dễ gì bốn tháng nửa con Lam cũng lên, nó định sẽ thi lại.
– Cha đừng lo con quen trên này rồi con sẽ lo cho tụi nó chu tất mà.
– Ừ tốt nhất là anh em con ở cùng nhau để mà còn đùm bọc nhau nửa, kiếm phòng trọ nào tươm tất một chút cha mẹ sẽ gởi tiền lên phụ con.
– Không sao được rồi mà cha, thôi lần khác con gọi lại. Ông chủ con đang có nhà không tiện nói chuyện lâu đâu.
– Ừ, vậy mày không về được phải không, vậy cha đưa tụi nó lên..
– Được, khi nào cha đưa mấy em lên tới thì gọi cho con con ra đón.
– Ừ vậy cha cúp máy đây, tốn tiền tao quá. À sẵn cho cha gặp ông chủ con thay lời mọi người cám ơn ông ấy đã tặng bánh.
Nói rồi ông cúp máy cái rụp, cha cậu cúp máy cả buổi mà cậu còn thất thần. Lần về trước cậu hứa với cha lo cho hai đưa em lên trọ học tươm tất. Cậu đâu có ngờ bây giờ cậu lâm vào hoàn cảnh oái oăm này, ai có ngờ giữa thành phố tự do này lại có kẻ bị ‘nô lệ’ như cậu, đã vậy ông còn muốn cám ơn anh về mấy cái bánh.
– “ Trời sao mình cứ tự mang gông vào cổ thế không biết. Phải nát óc nửa đây, tính làm sao bây giờ mới vừa nhận phạt xong, cũng cái tật tài lanh của mình mà dẫn đến bao nhiêu là cái hại. Trời ơi con có cướp của giết người đâu mà…”
Cậu lại nằm vật xuống giường quên mất cái đau lúc chưa nhận điện thoại, bây giờ cậu còn mối lo lớn hơn làm sao để có thể vượt qua vụ này an toàn đây không thì thân cậu sẽ thê thảm lắm.
– “Chắc lần này phải mở miệng xin thôi.”
Cậu canh ngày anh làm việc ở nhà luẩn quẩn gần anh lựa lúc nói chuyện, thay trà nước liên tục vờ dọn cái nọ cái kia ….cuối cùng cũng bị anh phát hiện cậu kỳ lạ.
– Cậu làm gì mà lẩn quẩn chỗ này mãi vậy?
Chớp cơ hội cậu lật đật xin
– Em có chuyện muốn xin.
– Không._ lạnh nhạt_
– Nhưng em chưa nói.
– Không, cậu không nhận được bất cứ gì hay được đáp ứng bất kỳ yêu cầu. Tôi không muốn nghe thêm nửa.
– Dù chính đáng sao?
– Phải dù bất cứ lý do nào, giờ thì ra ngoài đi.
Cậu quay ra lầm lủi, cậu thấm thía làm sao cái cảnh bị người mình yêu hất hủi, đáng ra trái tim cậu nên chết mới phải không hiểu sao nó vẫn cứ đập rộn ràng cái giai điệu đau đớn gọi là tình yêu pha lẫn sợ hãi.
Rồi cái ngày cha cậu gọi cậu ra đón cũng tới, ông báo trước cho cậu một ngày. Cậu suy nghĩ dử lắm rồi cuối cùng cậu quyết định liều một lần. Nếu cần cậu sẽ phá luật chứ không muốn cha cậu lo lắng mà phiền lòng, cậu cũng không muốn mọi người biết tình cảnh của cậu hiện giờ.
Mấy ngày này cậu cố tìm hiểu xem anh có đi công tác đâu đó không. Không hiểu sao mọi khi anh đi suốt mà bây giờ cứ ngày nào cũng đi đi về về đầy đủ như vậy.
Tối nay cũng vậy đúng giờ tan tầm là Vũ Phong đã có mặt ở nhà, nhưng hôm nay anh say. Cái giọng lè nhè cậu thấy quen quen. Anh tài xế bảo với cậu làm cái gì đó cho ông chủ giải rượu là tốt nhất, ngày mai có chuyến đi công tác sớm mà giờ này ông chủ như vậy thì không ổn.
Nghe xong cậu như trúng số, nói gì chứ làm cho anh dã rượu thì không khó, bằng mọi cách một cũng phải dã hai cũng phải dã để sáng mai anh còn đi sớm cho rồi. Tùng xuống pha pha chế cái gì đó chỉ có cậu biết. Thật ra cậu có bài riêng dành cho Vũ Phong mỗi khi anh say. Cậu nghiên cứu từ khi còn ở Đà Lạt vì cứ say là Vũ Phong làm chuyện gì cũng quên hết trơn nên cậu cũng bỏ công chế biến….
– Uống cái này đi rồi hãy ngủ. Này…_cậu tự dưng chẳng biết phải gọi Vũ Phong là anh hay ông chủ nửa khi Vũ Phong đưa cái bộ mặt ngu ngu nhìn về phía cậu. Đôi mắt anh bây giờ mới hiền hòa lảm sao, ấm áp làm sao._
– Anh không uống nửa, anh đã uống quá nhiều rồi không thể uống nửa…_Vũ Phong lè nhè, đẩy cái ly cậu đưa ra nói nghe có vẽ rất tỉnh táo_
– “Nói nghe hay vậy chứ mai lại chẳng nhớ cái giống gì. Mà nếu mai anh ấy chẳng nhớ gì thì sao mình không đè cho anh ta uống cho lẹ cái cho rồi, lằng nhằng làm gì”
– Này anh tự bưng uống hay em đè anh ra đổ như đổ thuốc con nít hả, có phải rượu đâu…
– Em tự uống đi, anh không uống nửa.
– Thôi mà ngoan đi, có chút xíu làm ực một cái là xong, sáng mai anh phải tỉnh táo đó…
– KHÔNG!!!!!!!
– Ngoan đi, anh giỏi mà.
Tùng không ngờ cậu lại nói cái giọng dụ dỗ với hung thần của mình như vậy.
– “ Lúc tỉnh táo mà nghe mình nói kiểu này chắc chết không toàn mạng, hay bóp mủi đổ vô đại…”
Bỗng dưng Vũ Phong bưng ly uống cạn trước con mắt kinh ngạc của Tùng. Lè lưỡi đánh khè một cái mới trả lại cho cậu. Làm cậu trở nên lúng túng….
– Vậy..vậy.. anh ngủ đi nha.
Đẩy anh xuống giường cậu quay lưng đi…nhưng…cậu bị lôi lại.
– Em lạ thật anh đáp ứng mong muốn của em rồi thì em cũng phải có gì cho anh chứ.
Cậu nổi hết gai ốc khi nghe giọng anh vòi vĩnh. “Cho anh ấy cái gì là cái gì đây trời, lại bày trò gì nửa đây.”
– Hay anh muốn ăn cái gì, nói đi em đi làm cho sớm.
– Phải anh đang đói, đói rạo rực.
Lôi Tùng ngã nhào xuống giường anh ôm choàng lấy cậu đè chặt cậu dưới thân thể mình, hơi thở anh phả vào mặt cậu nồng nặc hơi rượu. Cậu cứng cả người với tình huống ngoài ý muốn này, khi mà bỗng dưng anh dịu dàng như vậy khi mà vòng tay anh lần đầu tiên gần đến vậy, cậu không thể đúng hơn không còn chút sức lực để kháng cự.
– Anh định…định..định làm gì vậy?_cậu cứ lắp bắp khi bàn tay anh bắt đầu di chuyền khắp thân thể cậu._
– Anh muốn em, ngay bây giờ.
Cậu chết trân, “muốn theo nghĩa gì đây”, với tư thế này thì không hay lắm nó sẽ theo một nghĩa mà cậu đang không dám nghĩ tiếp nửa.
Anh kề mặt mình sát mặt cậu rồi sát hơn nửa cậu nằm im không dám nhúc nhích và khi làn da anh cọ sát vào da cậu thì cậu nhắm tịt mắt. Anh cọ nhẹ má mình vào má cậu rồi cọ cọ cái mủi vào mủi cậu, rồi khi làn môi anh chạm môi cậu một luồng điện chạy qua làm cậu tê liệt cả người. Anh bắt đầu hôn cậu khắp nơi bất cứ nơi nào môi anh có thể chạm tới.
Trong đầu cậu bắt đầu đấu tranh dữ dội giữa những nụ hôn nồng nàn đê mê đang mơn mang trên da thịt và những cái tát nháng lửa mà cậu sẽ phải hứng chịu khi cậu để cho chuyện này tiếp tục. Nhưng mọi khao khát tưởng chừng như tắt lim trong lòng cậu bấy lâu đang bị Vũ Phong moi ra từng chút một dấy lên trong tim một thứ ….phải nói rằng không còn biết sợ, cậu khao khát giây phút này hơn là e sợ lúc bị phát giác……..và cậu đáp lại anh, cơ thể cậu đáp lại anh……..
“ Sáng mai anh ấy sẽ quên hết, sẽ không sao đâu”
Cậu tự trấn an vì cậu không thể kháng cự lại giây phút ngọt ngào này nửa, cậu đã không giám nghỉ tới một ngày nào đó anh sẽ lại đặt môi anh lên môi cậu vậy mà bây giờ còn hơn thế nửa anh đang muốn chiếm hữu cậu, thật dịu dàng và thật ngọt ngào.
Cậu không còn chút lý trí nào để có thể cưỡng lại ma lực mang tên anh đang âu yếm cậu. Anh gở từng chiếc cúc áo để có thể chạm sâu hơn vào da cậu, toàn thân cậu co giật mạnh khi anh chạm xuống sâu hơn.
– Em cũng muốn_anh thì thầm vào tai cậu trong khi tay anh lần xuống sâu hơn chạm vào cái vật đang bướng bỉnh ngóc đầu dậy.
Cậu nhăn nhó khi anh cắn nhẹ vành tai cậu và mân mê cái vật mịn màng kia mạnh hơn. Kéo tuột tấm vải cuối cùng trên người, cậu phơi cả tấm thân rắn chắc giòn rụm quyến rũ dưới ánh đèn vàng trong phòng ngủ.
Anh cười hài lòng,
– Em tuyệt thật, thật quyến rũ làm sao anh có thể chờ lâu hơn để có em chứ.
Anh không e dè gì nửa anh ngấu nghiến cậu thật cuồng bạo. Cậu buông mọi thứ cảm xúc của bản thân rơi theo dục vọng của anh và cũng của chính cậu. Cuồng nhiệt mạnh mẽ anh chiếm hữu cậu đi vào cậu, và lần đầu tiên cậu biết thế nào là thú vui thân xác nó không như một thiên đường mà cậu vẫn nghĩ, nó làm cậu phải thét lên khi anh đi vào cậu lần đầu tiên, người cậu như bị xé toạc làm đôi.
Cậu chỉ có thể lặp đi lặp lại mỗi một câu ‘ dừng lại làm ơn dừng lại’ rồi bấu chặt vào vai anh đau đớn.
Cậu càng rên rỉ càng kích thích anh yêu cậu cuồng nhiệt hơn, gấp gáp hơn. Bị đè bẹp dưới tấm thân vạm vỡ nóng hực của anh cậu thưởng thức niềm hạnh phúc trở thành người của anh dù chẳng biết ra sao ngày mai. Chỉ cần lúc này đây khi nỗi đau đớn của lần đầu tiên dịu xuống kích thích cho sự hưng phấn dâng cao cậu không còn biết sợ hậu quả nửa….bây giờ chỉ cần anh yêu cậu là đủ.
Trút hết vào cậu niềm hạnh phúc vừa được thỏa mãn anh ôm cậu hai thân hình trần trụi vừa được thỏa lửa tình, anh ngủ.
Nằm trong vòng tay anh vẫn đang ôm cậu không buông cậu cố hưởng thụ chút món quà bất ngờ mà cậu vừa nhận. Cậu sẽ tranh thủ dọn dẹp chiến trường trước khi anh tỉnh giấc vào ngày mai và niềm hạnh phúc ngọt ngào này sẽ chỉ là của riêng cậu chỉ một mình cậu.
Sáng nay thức dậy Vũ Phong không muốn ngồi dậy ngay, một cảm giác thoải mái kỳ lạ xâm chiếm cơ thể như thể đêm qua anh vừa trải qua một giấc mơ hạnh phúc. Nằm dài trên giường tận hưởng thêm chút mật ngọt còn xót lại Vũ Phong cũng chẳng buồn nghĩ xem vì sao lại có cảm giác kỳ lạ này, cảm giác mà anh chưa nếm trải bao giờ.
Như mọi ngày chuẩn bị bửa sáng xong cậu cũng phục vụ ông chủ quần áo chuẩn bị đi làm. Bộ đồ hôm nay cậu chọn cho anh cũng kỹ càng hơn mọi ngày, cái áo màu bạc được ủi cẩn thận, ly của chiếc quần tây bén đến mức không khéo có thể đứt tay.
Cậu càng kỹ lưỡng để tránh có sơ xuất gì có thể làm chuyện hôm qua bị phát hiện nhưng cậu càng tránh thì càng tố cáo cậu đang muốn giấu diếm chuyện gì đó.
– Cậu lại có chuyện gì làm trái ý tôi phải không?
Nghe xong cậu giật bắn người..
– Không có..
– Không?_anh gằn giọng_
– Thật…thật..ra thì ..thì tối qua em mệt quá sáng nay ngủ quên không…không chuẩn bị bửa sáng cho anh kịp._cậu chống chế, thực ra buổi sáng đã được chuẩn bị sớm hơn cả mọi khi vì cậu có ngủ được đâu_
Anh nhìn cậu cái mặt cậu đang nhăn nhúm chuẩn bị nghe la bỗng dưng anh thấy buồn cười, có lẽ tâm trạng anh sáng nay vui vẻ nên không sao.
Thấy anh không nói gì mà lẳng lặng đi mất câu cũng thở phào. Khi anh hỏi cậu thèm nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra muốn chết đi được. Cậu muốn biết anh nghĩ gì khi biết là anh với cậu đã làm chuyện đó…ôi cậu thèm muốn biết chết đi được nhưng mà cậu cũng biết rõ nếu như anh không thích thì nó sẽ tệ như thế nào…. và nếu anh biết cậu cố tình để chuyện đó xảy ra rong lúc anh say thì..cậu không có can đảm.
– Đến đón mình đi._giọng Kim Thành vui sướng_