– Nếu như anh vẫn nhìn em như từ trước tới giờ, thì cần gì anh phải hỏi. Em vẫn như con chó ngoan, anh gọi thì chạy tới đấy thôi. Vật nuôi anh mua về rồi, cần gì hỏi giá lần nửa.
Vũ Phong nghe như có con dao đâm thẳng vào ngực anh. Cả hai đang nói gì thế này. Chẳng phải ban đầu anh kéo cậu vào đây cốt để đề nghị một vấn đề khác,. Không phải để câu chuyện quay ra như thế này.
Và câu chuyện tưởng chừng có tiến triển thì lại đào thêm một cái hố sâu hơn trong trái tim cậu.- Thằng Tùng hôm nay sao vậy_ sư huynh hỏi Xuân khi thấy Tùng đánh đấm có vẻ hăng quá mức_. lâu lâu lên đây một lần mà không nương tay chút nào ha.
– Nó đang bị streess đó mà, cho nó xả bớt đi.
– Mà coi bộ đánh đấm lên tay dữ lắm đó. Thằng Minh _người đang đấu với Tùng_ lùi liên tục kìa.
– Ở dưới Sài Gòn nó đánh võ đài mà, cỡ tụi mình thì nhắm nhè gì.
– Thiệt sao.
– Tối nay nó rủ mọi người nhậu một chập đó. Tiệc tất niên, giờ tới tết nó không có dịp lên đâu.
– OK, anh em tiếp hết mình, dứt khoát chuốc nó không say không cho về._sư huynh đang cao hứng dữ lắm_
– Anh nhắm uống lại nó không?_Xuân nhăn nhăn mặt hỏi_.
– Một mình tao không lại thì cả đám không lẽ không được, bửa nay tao phân công từng thằng. Tao muốn coi thằng Tùng khi say sẽ như thế nào?_sư huynh chắc lưỡi, xem chừng đang lên kế hoạch tỉ mỉ lắm_
– Em cũng muốn biết_Xuân hùa theo_ OK, nhưng có chuyện gì, em không chịu trách nhiệm đâu nha._Xuân nhăn nhở_
– Chuyện gì?
– Nó mà xỉn rồi không ai trả tiền nhậu, mà sáng mai nó về rồi.
– Mày nghĩ tao không bao được chầu nào sao, thằng khỉ nào cứ tới uống chùa hoài đó hả?
– Một ly thôi mà_Xuân cười he he_
Nhưng cũng tại …. mà không ….. cũng nhờ cái đám người đó mà cậu có một bước tiến lớn trong mối quan hệ với Vũ Phong. Đó chính là ….. dám phản đối ra mặt với Vũ Phong… và còn hơn thế nửa.
– TRỜI!!!!!!!! Ông chủ sao vậy?
Vũ Phong xoa xoa khóe miệng với một vết bầm tím khá rộng, lan gần hết gò má bên trái của anh.
– Cái này … bị bò đá.
Nói rồi Vũ Phong đi thẳng ra xe bỏ anh tài xế ngớ ngẩn đứng đó, quên cả ra mở cửa xe. Ông chủ anh chưa từng nói đùa bao giờ “ bò đá” dĩ nhiên phải hiểu đó là một câu đùa. Nhưng quan trọng là con ‘bò’ nào có khả năng làm cho mặt ông chủ hắn đổi màu như vậy.
– Nhanh đi không tôi trễ.
– Vâng… _ anh ta ngó quanh_ Cậu Tùng không về luôn ạ?
– Không, trốn mất rồi. Đừng để tôi tóm được cậu… _Vũ Phong lầm bầm_
– Sao ạ?
– Không, cậu ta về sau. Nhanh đi.
– Dạ, dạ!!!!
Đêm qua Tùng về đến nhà, người đã say mèm. Hậu quả bị cả đám bạn chuốc rượu, đáng ra cậu cũng không uống. Nhưng chuyện mấy ngày nay với Vũ Phong làm cậu chịu hết nổi, một người hay đánh nhau như cậu mà chịu đựng đến như vậy là sắp quá giới hạn rồi. Cậu không còn muốn phô bộ mặt hiền lành với anh để lấy lòng anh nữa, cậu đang muốn tung hê tất cả… và cậu uống, say mèm. Cái đám chuốc rượu cậu không tên nào sống sót nổi._Hết chuyện đi chuốc kẻ đang muốn mượn rượu để xả stress, và khổ là càng uống càng tỉnh_ Và về đến nhà dù đã say nhưng cũng chưa đến nổi không còn biết gì.
Thà cứ như trước, Vũ Phong không yêu thương gì cậu, những gì xảy ra giữa cả hai là do đổi chác …. Nhưng anh tỏ ra coi cậu như trai bao_ dù cậu cũng hay nghĩ ‘mình cũng gần giống trai bao rồi’_ nhưng cậu vẫn còn chút tự trọng cho bản thân_ không biết có đủ để gọi là tự trọng không_ là cậu ngủ với anh đa phần là tự nguyện. Còn việc nhận tiền của anh, đổi lại công sức cậu làm việc. Vay trả đàng hoàng không hề xin không. Cũng chính vì thế mà cậu còn có thể ngẩn mặt nhìn chứ không thì…
Vậy mà mấy ngày nay cậu sắp điên, chỉ vì Vũ Phong ngã giá cho việc mua trái tim cậu mà anh không hề trả lại bằng trái tim anh. Anh có biết là anh đang chà đạp tình yêu của cậu, lòng tự trọng cuối cùng của cậu hay không.
Vũ Phong thấy cậu say khướt, bỏ đi cả buổi chiều. Anh đâm bực, cậu dám bỏ anh lại nhà đi mất biệt trong khi chiều nay cậu chẳng có lịch làm việc, gọi điện cũng không nghe, giờ lại về nhà trong tình trạng nồng nặc mùi rượu như vậy_ Vũ Phong chẳng phát hiện ra tại sao anh lại bực bội khi bị bỏ lại, vì mọi khi cậu lúc nào chẳng ưu tiên quanh quẩn bên anh_ và anh thản nhiên xả những bực bội của mình lên nguyên nhân gây bực cho anh, đó là tên say đang bước vào nhà.
– Em đi đâu không xin phép, đến giờ này lại về trong cái bộ dạng đó hả.
Trái với mọi hôm, Tùng thường cúi mặt xin lỗi, hay chỉ im lặng khi bị anh mắng. Nhưng hôm nay, cậu lại lừ lừ mắt nhìn anh, đôi mắt đỏ ngầu vì rượu. Tâm trạng cậu đang bị men rượu làm chủ hết bảy phần.
– Em làm hết giờ, hết việc. Hoàn thành tốt những gì anh giao cho rồi ….. ra ngoài hay ở nhà là quyền của em …… Anh mắng em với lý do gì?
Vũ Phong tức muốn xịt khói. Coi kìa, cái bộ dạng khiêu khích muốn gây sự của Tùng với anh làm anh không chịu nổi. Cậu Tùng mọi khi ở trước mặt anh đâu mất tiêu, thay vào đó là một người xa lạ anh chưa từng gặp. Nhưng nhượng bộ, với Vũ Phong là không thể dù kẻ đứng trước mặt đang say, chắc gì kẻ say có thể kiểm soát được hành vi của mình.
– Em không ân hận khi phát ngôn bừa bãi như vậy chứ. Xem kìa, một kẻ chỉ vừa có một chút danh vọng đã lên mặt với nơi đã muôi dưỡng, đào tạo cho … thật là..
– Anh vừa nói gì? Anh lại thích ghép cho người ta thế này thế nọ. Anh lấy gì chứng minh cho điều anh nói._ Tùng không hề nhượng bộ khi cậu đang bị chọc giận_
– Cái này.
Vũ Phong cầm trong tay những tấm danh thiếp của cậu. Những tấm danh thiếp của những nơi mời cậu tới làm việc. Mà tại sao Vũ Phong có…
– Cậu vẫn giữ những thứ này mà không bỏ, vậy chứng tỏ cậu đang cân nhắc việc cậu ra đi. Cậu nghĩ mình xứng sao, không có tôi hỗ trợ cho cậu _ Vũ Phong cười khảy_ thì cậu nghĩ họ biết đến cậu sao, bây giờ làm giá với tôi.
– Ý anh là gì?
– Tôi muốn nói, không có tôi cậu chẳng là gì cả ngoài tên đầu bếp quèn mới ra nghề…
….BỐP… !!!!!!!!!!!!
…..một cú đấm không nương tay. Vũ Phong bị bất ngờ chúi nhủi, té xuống đất. Một bên mặt anh đau rát. Nhưng rất nhanh, anh đứng lên tiến thẳng tới chỗ Tùng với cánh tay giơ cao và đôi mắt đầy lửa.
Tùng như tỉnh hẳn khi cậu phát hiện việc cậu vừa làm. Nhìn thấy thái độ của Vũ Phong đang tiến về phía mình, tim cậu đánh lô tô …
– “ Coi như mình tiêu rồi, lần này đừng hòng xin việc được ở đâu nửa. Ôi trời !!!!!!!!”
Cậu nhắm tịt mắt, cậu cũng hết cả hồn vía với việc mình vừa làm. Cậu chưa từng phản kháng lại anh, và cậu chưa chuẩn bị cho điều đó. Nó làm cậu lúng túng chưa biết phải xử lý tiếp như thế nào ngoài việc nhắm mắt chờ những gì sắp giáng xuống .
1s đi qua.
2s trôi qua.
3s…không có gì xảy ra cả.
Tùng hé mắt nhìn. Anh đang đứng trước mặt cậu. Tùng giật mình, lùi một bước.
– Tỉnh rồi phải không. Anh cho em ba giây để trả lời cho việc này._Vũ Phong chỉ vào vệt mờ trên má, nó đang bắt đầu chuyển màu đậm dần lên _ nếu không thì đừng trách anh không cho em cơ hội giải thích.
– Xin lỗi…_đúng là cậu tỉnh rượu thật_ em…em…
Nhưng chưa kịp nói thêm câu nào, Tùng co giò chạy mất, Vũ Phong chỉ còn căng mắt nhìn theo, tức muốn nổ đom đóm mắt. Nhưng anh thấy một điều lạ đang chuyển động trong lòng. Anh đã quá tức giận, chưa ai dám hành hung anh, vậy mà thằng nhóc này…. Nhưng nhìn cái mặt nhắm tịt mắt lại, không hiểu sao anh không giận nữa. Anh buông tay và quyết định nghe cậu nói, có thể do anh đã nói hơi quá, nhưng cũng tại cậu. Cậu cứ giữ mãi nhưng tấm danh thiếp đó làm gì, trong khi anh đề nghị cậu ở lại thì cậu lại không chịu đồng ý, như vậy cậu đang định đi. Anh kết luận như vậy có gì sai.
Và khi anh rút kinh nghiệm cũ, cho cậu thời gian giải thích thì cậu lại chạy mất ngay trước mũi anh …_ Vũ Phong đá cái ghế ngay cạnh chân bay thẳng, va vào tường nghe chát chúa. Chẳng phải cậu nói yêu anh sao, chẳng phải cậu rất cần tiền sao. Vậy tại sao anh đang đề nghị cho cậu những điều cậu đang cần …. mà sao câu trả lời vẫn chưa được như ý anh muốn.
Vũ Phong để một đống thắc mắt trong lòng mà về Sài Gòn, định bụng nếu mà gặp cậu thì phải dần cho một trận te tua mới hả _ dần theo kiểu gì không biết, bởi vì lúc này Vũ Phong đang cười khi nhớ tới khuôn mặt với biểu cảm kỳ quái mà anh không biết phải diễn tả làm sao của Tùng trước khi cậu làm cái việc khiến anh tức muốn bể phổi, là co giò chạy mất_
Nhưng không may cho Vũ Phong, về đến nhà không thấy bóng dáng cậu đâu. Anh đã hăm hở vào nhà là thế, mà…
Cậu cũng chưa từng về nhà, vậy là từ Đà Lạt cậu không về nhà mà trốn đâu mất.
– Cậu nhắm trốn được bao lâu, thằng nhóc._ Vũ Phong lầm bầm_ cậu quên tôi là ông chủ của cậu sao.
Nhưng Vũ Phong chẳng có thời gian cho việc hỏi tội Tùng. Anh có một chuyện đáng lo hơn. Cha anh gọi và anh biết anh được gọi về việc gì. Bên cạnh đó anh cũng còn một việc nửa phải giải quyết, đó là một cú điện thoại làm anh tức tới mức quăng thẳng cái điện thoại đang cầm trên tay vào tường, bể nát.
– Khốn khiếp, dám coi thường Vũ Phong này…chờ đó.
Chiều nay, Vũ Phong, Minh Hàn ngồi đối điện ông tổng giám đốc trong văn phòng của ông. Tức cũng là ngôi nhà thuở thơ ấu của hai người.
– Có chuyện gì không cha, con không rảnh lắm.
– Câm ngay, việc gì cũng gác lại._ ông Vũ Hải hét to_ Mày đó, chỉ khi có việc mới nhớ tới cha mày. Một năm không gặp được mấy lần.
Vũ Phong nhăn mặt như khỉ, dù gì ông Vũ Hải cũng làm anh ngán, dù trong lòng anh ông ta không đáng là một người cha mà anh tôn kính.
– Cha à, nó nói đúng mà ….có chuyện…_Minh Hàn bàn hùng, vì anh cũng ngán phải nói chuyện với ông_
– Mày còn dám lên tiếng. Không gọi thì bao nhiêu năm cũng không thấy mặt._ ông nạt ngang khi Minh Hàn dám phát ngôn bừa bãi_
– Vậy cha gọi tụi con có chuyện gì? _ cả hai đồng thanh_
– Thôi được _ ông Vũ Hải gạt tay. Chịu _ Coi hai đứa bay, chẳng có đứa nào muốn gặp mặt ông già này. Vào vấn đề chính đi… Minh Hàn, con về tiếp quản mấy nhà hàng phụ em con đi.
Nghe tới đó Minh Hàn quay nhìn mặt Vũ Phong lúc này đang có vẻ rất rất kềm chế tâm trạng.
– Cha à, chẳng phải con đã từ chức, chẳng phải cha đuổi…..
– Nhưng bây giờ con biết bỏ những thứ quyến rủ ma quỷ đó thì khác. Ta không muốn con cái mình lông nhông ngoài đường làm mất mặt ta. Bảo về thì về đi …_ông ôm ngực, chứng nghẽn mạch máu làm ông bị đau_ Vũ Phong, con giao toàn bộ hệ thống cũ cho anh con coi đi.
– Vâng.
Ông Vũ Hải nhìn Vũ Phong với con mắt kỳ lạ, anh đã trả lời một câu mà ông đã nghĩ sẽ rất vất vả để có thể nghe được điều đó. Ông đã suy nghĩ rất nhiều để tìm cách thuyết phục Vũ Phong để cho Minh Hàn về tiếp quản lại. Ông cũng phòng trước một số điều cần đe, nếu Vũ Phong làm khó ông. Nhưng ông suýt nghẹt thở khi nhận được câu trả lời như ý quá dễ dàng _ chứng đau tim cũng chưa làm ông ngợp đến vậy_
– Minh Hàn, ra bảo người dọn bàn ăn đi. Cả hai ở lại ăn trưa với cha.
– Cha à _ cả hai lại đồng thanh_
– Hay đợi tới ông già này xuống lỗ mới chịu ăn bữa cháo khuya?_ ông Vũ Hải trách nhẹ_
– Được mà, để con nói người dọn bàn._ nói rồi Minh Hàn ra ngoài_
Vũ Phong cũng đang định đi thì ông Vũ Hải gọi lại.
– Con khoan đi đã…. Cha muốn biết, tại sao con đồng ý dễ dàng vậy, chẳng phải con bỏ nhiều công sức cho công ty lắm sao?
– Cha cũng biết con dốc hết sức cho công ty nhưng vẫn hất con qua một bên. Vậy ý cha đã quyết rồi, con phản đối thì cũng có được đâu.
– Nhưng cha không chờ thái độ hờ hửng của con như vậy, một điềm báo trước của sóng lớn. Ta là cha con, con nghĩ ta không hiểu con trai mình sao?
– Nếu cha đã hiểu con trai mình thì chắc cha cũng phải biết con trai cha cũng đã đoán trước được điều này. Con chỉ muốn mượn công ty của cha để thử khả năng của mình thôi, còn chuyện cha giao chức giám đốc cho con là bất đắc dĩ con đã biết từ lâu rồi, giờ cha muốn lấy lại có gì ngạc nhiên.
– Con nói vậy là muốn ám chỉ việc gì. Đừng úp mở với cha mày._ ông Vũ Hải mặt đỏ lên, có vẻ ông đang cố nén giận_
– Con có ý gì đâu, cha đang bệnh không nên tức giận không tốt đâu. Lỡ có việc gì …. không khéo dì con ( vợ hiện tại của cha anh) lại nói con muốn tìm cách soán đoạt tiền bạc của của cha đó.
– Mày….
– Cha à, việc ký chuyển quyền quản lý cho Minh Hàn chưa xong, cha đừng có bị việc gì đó. Không cả nhà lại xúm vào kết tội con, phiền lắm…
– Mày…
– Cha, sao vậy cha…_ Minh Hàn đi vào định báo việc dọn bàn đã xong, nhưng nhìn thấy ông Vũ Hải có vẻ rất đau đớn_ Cha không sao chứ, gọi xe cấp cứu đi, nhanh lên Vũ Phong.
Ông Vũ Hải tỉnh lại, người đầu tiên ông nhìn thấy là Vũ Phong, không một ai trong phòng bệnh ngoài Vũ Phong.
– Vũ Phong. _ ông gọi_
– Cha, cha tỉnh rồi à. Con có nhiều chuyện cần trình cha ký.
– Mày thật là. Vào tới bệnh viện mà vẫn tra tấn cha mày hả._ ông Vũ Hải nói trách, nhưng giọng ông chẳng có vẻ trách móc_ Muốn ký chuyện gì.
– Dạ, giấy bổ nhiệm giám đốc mới. Vì cha ngất nên con không biết cha muốn giao một phần hay toàn bộ hệ thống cho anh Minh Hàn, hôm trước con có nhớ cha bảo trao hệ thống cũ cho anh ấy, con thảo qua rồi, cha xem rồi ký.
Cửa mở, bà tổng và em gái anh Ngọc Bình bước vào. Nhìn thấy ông chồng đang xem hồ sơ công việc thì bà quát tháo ầm lên.
– Vũ Phong con điên sao mà bắt cha con làm việc giờ này. Anh dẹp ngay, có việc gì thì em phải làm sao. Anh có biết là anh đã làm em sợ lắm không, bỏ ngay phải lo tịnh dưỡng chứ.
– Cha à, cha đang bệnh mà, phải tịnh dưỡng chứ, cha đừng làm mọi người lo lắng mà._ Ngọc Bình nũng nịu_
– Được rồi, chuyện gấp thì phải làm. Chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện nhỏ mà để cả công ty chờ tôi sao?
– Chuyện gì mà gấp chứ?_bà liếc xéo Vũ Phong đang đứng cười cười, nhìn bà diễn cảnh lo lắng cho chồng_ Để em xem giúp anh.
– Không cần, tôi xem được rồi.
Nhắm chừng cha anh không cho bà vợ biết chuyện này sớm, Vũ Phong xen vào…
– Cha, không cần xem kỹ quá đâu, cứ ký vào là được. Cha không cần lo, cứ tin ở con…._ Vũ Phong nói với cha mà mắt không ngừng khiêu khích bà mẹ kế_
Cha anh cũng tỏ ra tin tưởng ở anh, ông chỉ ậm ừ, xem qua loa, rồi ký
Bà tổng hai mắt đã đỏ rực lên vì tức rồi. Bà muốn biết ông ký cái gì mà gấp vậy, ngay cả bà cũng không cho xen vào. Vũ Phong thấy mắt bà ta tức lồng lên mà không dám tỏ ra trước mặt cha anh, anh khoái chí lắm. Anh chỉ phục cha anh mỗi cái nước là ông rất có uy, đừng hòng thế này thế nọ với ông. Ông nói thì chỉ có nước răm rắp làm theo. Cả mẹ kế và em gái anh cũng không ngoại lệ.
Ký xong, ông Vũ Hải đưa trả cho anh xấp hồ sơ. Ông dựa người xuống giường trở lại, rồi bảo.
– Gọi Minh Hàn, bảo nó ở lại ăn trưa với ta.
– Con biết rồi, vậy con đi về công ty trước._ Vũ Phong đáp rất từ tốn_