Nằm trên giường, tôi siết chặt tấm ra, cuộn tròn người trong chăn. Tại sao lại so sánh với Lục Phong? Tôi biết hai người không giống nhau, Tần Lãng sẽ không vứt bỏ tôi.
Trong lúc mơ màng, có tiếng di động vang lên. Số là của Tần Lãng, nhưng tiếng lại là giọng nói khẩn cấp của Thẩm Siêu, "Này, Diệc Thần đó hả? Các người đang giận nhau đấy à? Sao Tần Lãng lại uống say đến quắc cần câu thế này? Cậu mau đến xem đi..."
Vội vã mặc quần áo xong chạy đến quán bar, cái người rõ ràng trước đó nói với tôi phải về nhà nghỉ ngơi giờ lại đang ngồi phịch trên ghế sô pha trong phòng nghỉ, cổ áo xốc xếch, sắc mặt đau khổ thiểu não.
"Cậu làm gì hắn rồi?" Thẩm Siêu thần bí dò hỏi, "Làm gì kích động hắn đến mức khi không chạy đến nơi này mượn rượu quậy phá? Làm một tăng Diệc Thần..."
Ông chủ quán mang vẻ tươi cười ám muội đi ra, đóng cửa phòng lại. Tôi vừa mới chạm tay vào tên lưu linh say không biết trời trăng gì, hắn liền mơ hồ nói, "Diệc Thần Diệc Thần..."
"Tôi đây." Nhìn thấy hắn động đậy bất an như sắp lăn từ sô pha xuống đất, tôi vội đỡ lấy hắn, "Đừng lộn xộn."
"Diệc Thần!?" Hắn mở choàng mắt bắt lấy tôi. Ngơ ngác nhìn một lúc, hắn nhắm chặt mắt lại, giọng khàn khàn, "Diệc Thần, là anh..." Trên tay nắm càng chặt hơn.
Tôi bỗng dưng cảm thấy hắn có chút đáng thương.
"Thẩm Siêu gọi điện bảo cậu chạy đến đây uống rượu, lại say rất dữ, tôi bèn tới đây..." Tôi ngưng một chút, quyết định dán mặt vào ngực hắn, "Tần Lãng, có phải cậu vẫn để ý chuyện Lục Phong không? Thật xin lỗi... có lẽ tôi vẫn chưa hoàn toàn quên được hắn, nhưng mà... nhưng mà về sau sẽ không như vậy nữa. Tôi sẽ chỉ nghĩ đến cậu thôi, sẽ chỉ tốt với mỗi mình cậu thôi... Thật xin lỗi, cậu đừng như vậy nữa..."
Hắn run rẩy một chút, ra sức ôm tôi chặt hơn, những ngón tay cơ hồ vặn vẹo bấm mạnh lấy vai tôi.
"Thật xin lỗi..." Tôi vuốt vuốt tóc mái dài trên trán hắn, có phần thương tiếc. Lần đầu tiên gom đủ dũng khí mà hôn nhẹ lên môi hắn.
Trên vai đau đớn, đột nhiên bị hắn hung hãn mà đè xuống sàn nhà. Chưa kịp phản ứng, áo đã bị xé rách, hắn vùi đầu xuống dưới cắn loạn trên ngực tôi.
"Ôi, đau quá..." Gần như bị cắn thô bạo, bàn tay trên người mạnh mẽ vuốt ve giày vò, tôi không biết làm sao, không dám đẩy hắn ra.
Càng hôn ngấu nghiến, hạ thân đã trướng lên gấp gáp kề cận khiến tôi không thể động đậy. Một bàn tay nâng mông, tay kia vươn lên mải mê vuốt môi tôi, thân thể dồn dập ma sát, tôi trở nên căng thẳng.
"Diệc Thần, nói yêu tôi được không?" Hắn liếm nhẹ vành tai, khàn khàn phả hơi thở vào.
Tôi nuốt nước bọt, tay cứng ngắc vươn lên ôm lấy hắn, "Tôi yêu cậu, Tần Lãng."
"Nói nữa đi, nhé? Diệc Thần... Nói cậu sẽ không rời tôi, nói cậu yêu tôi... Nói cậu yêu tôi..." Hắn thì thào mãi không ngừng, tay lỗ mãng di chuyển, một phen rút dây lưng, kéo quần tôi xuống. Không khí bao phủ khắp người , đột nhiên trên mặt cảm thấy lạnh tanh, tôi kinh ngạc mở to mắt.
"Tần Lãng, Tần Lãng... cậu đừng khóc..." Tay chân luống cuống, tôi cuống quít cọ mặt mình lên gương mặt ướt sũng của hắn, "Thật xin lỗi, tôi yêu cậu... xin lỗi..."
Thắt lưng bị nâng cao lên, mãnh liệt xuyên xỏ.
Tôi hít một hơi thật sâu để không phải kêu lên, "Diệc Thần, Diệc Thần..." Hắn giữ chặt lấy eo tôi, kéo về phía hắn, một bên chuyển động thẳng vào trọng tâm, một bên điên cuồng cắn xé.
Tôi vô lực rên rỉ, bị hắn thô lỗ va chạm đến cơ hồ hỗn loạn, sợ bị ngã xuống nên bám chặt lấy thắt lưng hắn, cả người đong đưa thụ động.
Vẫn chưa thể nào quen được cùng đàn ông tình ái triền miên, những va chạm đó khiến tôi có chút thất thần.
"Diệc Thần, Diệc Thần..." Dù kịch liệt chuyển động, hắn vẫn mãi thì thào những tiếng ấy.
Tôi chợt thấy cảm động. Tay khó khăn vươn lên ôm lấy hắn.
"Diệc Thần..."
Va chạm liên tục, tôi liều mạng ngửa nửa thân trên xuống để giảm bớt chút xung lực, thắt lưng lại bị bắt lấy.
Thật khó chịu...
"Diệc Thần, Diệc Thần..." Cho đến khi mơ hồ mất đi ý thức, vẫn có thể nghe thấy hắn kìm nén những âm thanh nức nở đau khổ lặp lại, "Diệc Thần, Diệc Thần..."
Trong nháy mắt chợt có loại ảo giác, tựa rằng cái tên hắn đang gọi, cùng người đang co quắp trong lồng ngực hắn, không liên quan gì đến nhau cả.