Lục Phong đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn về phía cửa. Hắn không ngạc nhiên, cũng không bất ngờ. Cứ như việc Văn Dương xuất hiện ở đây hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn.
Trong nháy mắt tôi đã hoàn toàn hiểu được.
Những âu yếm, những hôn môi... đều là giả dối... đều là tôi tự mình đa tình.
Hắn chẳng qua là muốn tôi bẽ bàng mà thôi.
"Cha..." Lúc này Văn Dương đã hoàn toàn đứng trước mặt tôi, tôi còn đang trong nỗi sợ hãi lúng túng, toàn thân lõa lồ nằm đấy, tư thế cứng ngắc. Gương mặt con trai xanh mét nhìn thấy hết toàn bộ trò hề của tôi.
Đột nhiên ý thức ra được, cả người tôi nhảy dựng lên, hét thảm thiết đẩy Lục Phong ra, quơ quào tay chân kiếm bất cứ thứ gì có thể che đi tấn trò hề này. Liều mạng co rút vào trong chăn, người run rẩy cuộn lại.
Đừng nhìn cha như vậy... Van xin con đừng nhìn cha như vậy...
Hóa ra là như thế... Hóa ra là như thế...
Không biết đến lúc nào thì căn phòng đã hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn duy nhất mình tôi vẫn trốn vào trong chăn, ánh mắt nhắm chặt khẽ run lên.
Ngày đã muốn tối sầm lại.
Tôi không rên la tiếng nào mà chui rúc, muốn động cũng không thể động.
Tựa hồ đã là nửa đêm, trên người phát nóng như có lửa thiêu đốt. Tôi đem mặt chôn vào trong chăn, ý thức mơ màng mà lăn lộn qua lại, hết lạnh một trận lại nóng một trận. Mắt không mở ra nổi, càng không nghe rõ điều gì. Trong mộng dường như có người ôm tôi, tôi nắm lấy y phục người đó, khóc lên từng tiếng đứt quãng, ban đầu là kêu mẹ, sau đó cứ lặp đi lặp lại mãi một cái tên, càng kêu càng không ngừng lại, cả người lảo đảo ngã xuống đất mà tiếp tục kêu, khóc lóc đến không thở được.
Thật sự trước kia, tôi đã thích hắn như vậy.
Vài ngày kế tiếp, Lục Phong không làm gì với tôi nữa, có lẽ phản ứng đần độn và biểu hiện như muốn dại ra của tôi khiến hắn cảm thấy chán ghét.
Hắn càng không có động tĩnh gì, càng bình thản khiến tôi càng thêm căng thẳng bất an, không biết hắn lại chuẩn bị giở thủ đoạn gì mới, chỉ chực chờ xông ra cắn tôi một trận máu me đầm đìa.
Trong mắt hắn thật sự xem tôi là cái gì, tôi không thể phân biệt được. Sự phức tạp của hắn đã hoàn toàn vượt qua năng lực thấu hiểu của tôi.
Ngồi trong bồn tắm ngâm mình một lúc, trong nước đã tích đầy vị thuốc đông y hòa cùng mồ hôi. Nhiệt khí xông lên khiến cả người trở nên mơ màng, bệnh lâu ngày mới khỏi làm cho cơ thể trở nên hư nhược, ngâm rồi lại ngâm, bất giác dần dần tựa người vào mép gạch mà rơi vào giấc ngủ sâu.
Bị âm thanh dộng cửa rầm rầm làm cho tỉnh giấc, tôi mơ hồ mở mắt nhìn người trước mặt ngồi xuống, một lúc lâu tiêu cự mới chỉnh đến đúng mặt hắn.
"Ở trong đây làm gì?" Sắc mặt hắn có vẻ không tốt lắm, giọng điệu càng thêm nóng nảy.
"...Tắm." Bằng không còn có thể làm gì? Bơi chăng?
"Tắm mà đến tận hai giờ đồng hồ." Hắn châm chọc nói, "Em muốn tự sát cũng đừng làm dơ nhà tắm của tôi."
Lúc này mới chú ý đến cánh cửa, thật sự cần phải thay cái mới.
Tôi thu mắt lại, chợt ý thức ra mình đang lõa thể trong tầm mắt hắn, theo bản năng lấy tay che lại. Lục Phong ngẩn người, giống như nhìn thấy điều gì đó hết sức khôi hài, hắn cười dữ dội ra tiếng, "Em sợ cái gì? Người ngợm đã thành ra thế này rồi, không lẽ còn cho là tôi sẽ đối với em..."
Tôi có chút xấu hổ buông thõng tay xuống.
Hắn vẫn chưa bỏ đi, chỉ bình tĩnh nhìn tôi, tôi có chút cương lên, không biết có nên lấy tay che lại hay không.
Tiếp đó là động tác khiến tôi kinh hoảng suýt nữa nhảy ra ngoài bồn tắm, hắn bắt đầu lấy tay cởi bỏ áo, rút dây nịt ra...
"Anh..." Tôi chỉ kịp phun một chữ, hắn đã sải bước vào trong bồn. Bồn tắm tuy lớn, nhưng nhét vào hai người đàn ông không hề thấp bé thì chẳng còn mấy không gian để trốn tránh. Tôi không kịp phản ứng, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn vươn tay ôm lấy mình, kéo hai chân ra.
Bị bắt ngồi trên lưng hắn, phía bên trong đùi liền cảm nhận được thứ cứng cáp đang bốc hỏa, ý đồ lộ rõ mà hướng ra phía sau thăm dò, tôi liều mạng đẩy ngực hắn ra, "Đừng... Anh buông ra... Không..."
"Không được làm ồn." Hắn khàn khàn nói, dùng hàm răng sắc nhọn mà cắn lên ngực tôi, đau đến mức tôi run lẩy bẩy. Ngón tay thấm đầy nước tắm hướng vào trong tiến quân thần tốc, tôi không ngừng giãy giụa, "Anh lại muốn sao nữa, anh..."
Tôi kinh hoảng nhìn xung quanh, có phải lại có người ở trong góc tối nhìn lén hay không, hay hắn lại đặt camera...
"Không có gì cả..." Hắn liếc một cái liền hiểu rõ tôi đang tìm cái gì, "Em không cần lo lắng..."
Cánh mông bị mạnh mẽ bung ra, ngâm trong nước đã lâu, nơi đó vốn đã mềm sẵn, lại có bôi trơn, hắn dễ dàng thâm nhập toàn bộ vào.
Tôi nức nở không ngừng vặn vẹo kháng nghị, thắt lưng cự tuyệt bàn tay hữu lực của hắn đụng chạm, toàn bộ gốc rễ của hắn lần lượt di chuyển, một chút cũng không trốn thoát, một chút trì hoãn cũng làm không được, chỉ có thể dưới sức lực kinh hồn của hắn mà nâng lên, kịch liệt xuyên xỏ.
Thân thể dính vào nhau dao động, tôi thủy chung không ngừng phí công giãy giụa, dưới sự va chạm dã man ngoài tầm kiểm soát của hắn, vì đau đớn mà từ từ trở nên vô lực. Tôi có phần thất thần mà găm chặt lấy bả vai của hắn, chịu đựng sự rút ra đẩy vào mạnh mẽ, vừa rồi còn cố gắng cử động thắt lưng, giờ cũng đã mỏi nhừ tê liệt, run rẩy bị động.
Đột nhiên bị đẩy ngã xuống mép gạch, hắn thuận thế thẳng tiến, một bên nắm lấy bả vai của tôi, mặt tiếp sát lại gần.
Một giây trước khi chạm môi tôi hét lớn một tiếng, xoay đầu đi chỗ khác.
"Không cần..."
Không cần hôn tôi, anh muốn làm sao cũng được, không cần làm điều đó...
Hắn tiếp tục thế công, một tay bắt lấy cằm tôi. Tôi vẫn mù quáng lắc đầu, "Không được... không..." Tôi cắn chặt môi lại, hắn làm sao cũng phải khiêu khích cùng cương quyết cạy mở khớp hàm ra, tôi chỉ còn biết ngoan cố cắn chặt răng.
Hắn tựa hồ tức giận, ngón tay kẹp chặt hai bên má của tôi, khiến tôi phải há miệng ra. Xương cốt như muốn vỡ vụn vì đau đớn, tôi run run nhắm mắt lại, cằm dưới bị nắm chặt, đầu lưỡi của hắn cuối cùng cũng quyết liệt xông vào.
Vị tanh ngọt dần loang ra khắp bên trong.
Tại sao nhất định phải hôn môi?
Chẳng lẽ anh không biết rằng... nụ hôn so với sex đơn thuần, hàm chứa rất nhiều tình ái bên trong sao?
Mơ hồ nhìn chòng chọc những tia sáng theo khe hở mà rời rạc đổ vào phòng, trời đã lên cao, chỉ là tôi không cử động được.
Tối hôm qua bị hắn ôm từ bồn tắm trở về giường, từ trước ra sau không biết đã bị cường ngạnh xâm phạm bao nhiêu lần.
Cảm giác dường như hắn đã bị cấm dục lâu ngày vậy. Đương nhiên chỉ là 'dường như' mà thôi, hắn thường xuyên ở trong phòng khách hoặc cách vách làm chuyện đó với đủ loại thiếu niên xinh đẹp, tôi không phải không nhìn thấy, không nghe tới được.
Tôi không rõ vì sao hắn còn muốn cùng với tôi. So với một lão già như tôi, chẳng phải bọn họ tốt hơn nhiều lắm sao?
Hắn cùng với bọn họ ở trên giường, cũng sẽ dịu dàng nồng nhiệt như vậy sao? Cũng sẽ ôm lấy họ, lau nước mắt cho họ, dùng miệng vì họ... sao?
Như vậy là rất không tốt... rất mập mờ... dễ làm người khác sinh lòng mong chờ...
Lấy tay lau mặt một chút, tôi gian nan đứng lên mặc lại quần áo. Trong khóe móng tay còn lưu lại vết máu mơ hồ. Lúc tôi cào lưng hắn đến độ chảy máu, hắn cũng không lên tiếng không tát tôi, mà chỉ tức giận cắn xé môi tôi, giống như muốn bạo ngược nuốt hết tất cả vào trong. Đầu lưỡi ngang ngược không ngừng quấy quá trong cổ họng lưu lại cảm xúc quá chân thật trong trí nhớ, tôi khổ sở cảm thấy tai mình nóng lên, không dám nhìn lâu những vết xanh đen loang lổ giữa hai chân, lộn xộn mặc quần vào.
Tập tễnh đi xuống cầu thang, lại thấy một thanh niên trẻ đang ngồi trong phòng khách, tôi giật mình hoảng sợ. Bàn chân cứng ngắc nâng lên giữa chừng không biết có nên đặt xuống tiếp không. Nghĩ không có người ngoài nên tôi mới đi ra, tôi còn tưởng rằng... Hôm nay sẽ không có những vị khách như vậy, dù sao tối hôm qua hắn cũng vừa mới làm như thế...