Bị áp trên giường dây dưa, tôi bắt đầu thở hổn hển, tiếp khí cho lá phổi đã lão hóa.
"Rõ ràng trước kia chủ động hào phóng là thế, còn nhân lúc anh chưa dậy mà lén hôn..."
"Làm gì có chuyện đó!!"
"Em dám nói không à? Vừa trộm hôn vừa nói, 'Đáng ghét, ai bảo cao như vậy đẹp trai như vậy làm gì', không phải là em thì là ai?"
Nét mặt người cao tuổi liền đỏ bừng, "...Cái gì, em làm sao có thể nói ra mấy câu như vậy, nhất định là anh nhớ lầm."
"À, kiên quyết phủ nhận chứ gì." Hắn lại tỏ vẻ nghiêm túc hẳn lên, "Rõ ràng hôm trước đó còn cãi nhau, chính em nhịn không được liền tập kích người ta, ngày hôm sau rời giường còn giả bộ không để ý đến anh, chờ cho đến lúc ra tới cửa mới miễn cưỡng để anh ôm một chút. Kẻ chết vì sĩ diện ngoài em ra thì là ai, còn dám nói không phải?"
Chuyện gì cũng bị vạch trần, tôi vẫn cố chưng ra vẻ mặt xạo sự rồi ngụy biện, "Thêm mắm dậm muối vừa thôi, chuyện nhỏ như con kiến mấy chục năm về trước, sao anh lại nhớ rõ như vậy, nhất định là nói bừa..."
"Đương nhiên nhớ rõ." Hắn thật tình nói, "Chuyện của em, từng việc từng việc anh đều nhớ rõ."
"Sao có thể quên được, tất cả anh đều nhớ rõ." Hắn mỗi khi thổ lộ đều ngốc nghếch như vậy, chẳng thể nói lên lời nào hoa mĩ bóng bẩy, "Mỗi ngày đều lấy ra suy nghĩ một chút, nghĩ đến không chịu nổi..."
"Cuộc sống như vậy thật quá khó khăn..." Hắn không nói nữa, chỉ yên lặng nhìn tôi.
Tôi cũng không nói, mũi đau xót mà đưa tay ôm lấy người đàn ông mang trên người vết thương lòng nhức nhối.
Tiệm sách rất nhanh chóng được sang nhượng lại, tuy rằng kiếm chẳng nhiều nhặn gì, nhưng phải hạ quyết tâm bỏ đi phương tiện mưu sinh, tôi cũng bị mất ngủ mấy ngày.Lục Phong biết tôi sợ hãi, không nói gì nhiều, chỉ nhân lúc tôi trăn trở trên giường mà xoa trán tôi, "Tin tưởng anh là được."
Biết là phải tin tưởng hắn, nhưng tôi vẫn không dám phó thác toàn bộ bản thân cho hắn. Tuy rằng khi yêu thì đừng quay đầu lại, nhưng vẫn muốn giữ lại cho mình một đường lui.
Tiệm sách qua tay hắn xử lý liền biến mất sạch sẽ gọn gàng, không giống như bán đi mà lại giống bị ném đi, cũng như lúc hắn giúp tôi chuyển chỗ liền quăng đi hết những món đồ cũ trong nhà.
Bây giờ ngoại trừ hắn ra, tôi thật sự không còn bất cứ thứ gì nữa.
Tôi vẫn luôn hy vọng một cuộc sống có thể ngủ ngon giấc, thoải mái tỉnh dậy, đọc một chút sách, xem một chút tin tức, thuận tiên chăm sóc hoa cỏ, cứ thế bình yên trôi qua. Tưởng rằng như vậy đã có thể được hưởng thụ rồi, cuối cùng vẫn đứng ngồi không yên.
Sẽ không có công ty nào chịu nhận người có tuổi tác như tôi, trí nhớ lại kém, một tiệm sách nhỏ cũng giữ không xong. Nếu một ngày nào đó hắn bảo tôi đi, tôi biết lấy gì mà nuôi sống bản thân?
Có lẽ nên nhận một công việc ở cô nhi viện, tôi có kiên nhẫn, lại có trách nhiệm, làm công tác bảo vệ cổng cũng tốt lắm...
Trộm thu thập một chút thông tin về nghề nghiệp, nhưng một ngày không cẩn thận bị hắn bắt gặp, tôi còn vì vẻ mặt hắn bỗng nhiên tối sầm mà nín khe như ve sầu mùa đông, hắn không nói tiếng nào đem mớ tài liệu đó vo cục rồi ném đi. Sau đó lại sóng yên bể lặng, không còn đề cập đến nữa.
Tối đến, thắt lưng lão hóa lại bị tra tấn xoành xoạch một trận, tôi xương sống đau nhức nằm trong ngực hắn, đêm đến không thể ngủ, cứ ngỡ là hắn ngủ rồi, đang thở dài thì chợt nghe thấy tiếng hắn cất lên, "Em rất muốn đi làm sao?"
"Ừ..."
"Em cũng biết là anh có thể thừa sức lo được cho em."
"Ừ..."
"Em ra ngoài chịu khổ, anh sẽ lo lắng."
"...Ở nhà có phần buồn chán."
Tôi không nói ra sự thật. Hắn lại thật tình lặng yên một lúc lâu, thở dài.
Ngày hôm sau khi hắn đi làm, liền mang tôi theo.
Kỳ thật hiện tại hắn căn bản không cần tự mình đến công ty, chỉ cần lâu lâu làm thần long thấy đầu không thấy đuôi, hiện thân lên một chút là được. Giờ lại đột nhiên làm chuyện buồn cười là kê thêm một cái bàn trong phòng làm việc của hắn, ngày ngày đợi tôi báo cáo có mặt.
Mà công việc của tôi ở đây cũng thật nhàn hạ, có làm sai cũng không ảnh hưởng đến văn kiện, chỉ cần pha trà cho hắn, sắp xếp lại phòng làm việc, tưới nước cho mấy chậu hoa nhỏ, tỉa tót lại cành lá, mỗi nơi đi loanh quanh một chút, thỉnh thoảng đóng cửa phòng lại cho hắn hôn hai cái.
Đúng là ăn hại 100%.
Nhưng vừa quay đầu lại có thể nhìn thấy hắn, lại nghĩ hắn vì mình mà chịu khó ngồi ở nơi buồn chán thế này, tôi liền cảm thấy mỹ mãn.Vài ngày kế tiếp, những người có khả năng tiếp cận phòng của tổng giám đốc, ngoài việc viện cớ đến để ngắm nghía vị sếp đẹp trai quyến rũ đầy mình hết sức đàn ông kia, còn thuận tiện soi mói người từ trên trời rớt xuống là tôi đây.
"Ông chú đó rốt cuộc ở đây làm gì nhỉ?"
"Không biết nữa... nhưng sếp mình đối xử với ổng không tệ đâu nha."
"Cái gì đây? Không lẽ hậu thuẫn lớn đến vậy sao?"
"Nhìn cũng xoàng thôi mà..."
Tôi thiếu chút nữa mà chột dạ đến đau bụng.
"Nghe nói là sếp dạo này 'có đôi' rồi?
"Ngạc nhiên gì chứ, sếp có lúc nào độc thân đâu, tình nhân nhiều như mây thế kia."
"Ông xã nhà tui bảo sếp mình đặt tiệm ổng làm cặp nhẫn đôi, cả hai đều là kiểu nam, lợi hại chưa?"
"Ông xã nhà bà bà tám quá đi, có điều sếp mình chỉ thích mỹ thiếu niên thôi. Chúng mình không đổi giới tính là không có cơ hội đâu."
"Nhưng cũng thật hâm mộ chết đi được, không biết số ai sướng thế..."
Người già là tôi đây với mỹ thiếu niên gì đó hoàn toàn không liên quan đến, chỉ biết câm nín nhìn các chị đi ngang qua.
Trong giờ họp tôi lấy thân phận 'trợ lý đặc biệt' mà ngồi bên cạnh hắn, giơ bản ghi chép lên che để ngủ gà ngủ gật, phi thường vô dụng.
Cứ đến buổi chiều lại cảm thấy mệt mỏi rã rời, đến phòng nghỉ ngủ thì lại không cam lòng (không chấp nhận mình đã già = =) đành phải ở trong này gắng gượng. May mà căn bản không có ai cần ý kiến của tôi, chỉ cần không lên tiếng sẽ không bị ai để ý.
Tỉnh lại là bởi vì cảm thấy không khí xung quanh đang cấp tốc chùng xuống, vội lia mắt từ đông sang tây một lượt, mới biết là Lục Phong đang lên cơn. Thực ra cũng chưa đến mức 'nổi bão', chỉ là không khí bên cạnh hắn đột nhiên lạnh xuống mà thôi.
Chỉ cần 'hừ' một tiếng không nói lời nào, hắn vừa nâng mắt lên một chút đã khiến tất cả phải hoảng sợ im phăng phắc, không ai dám hó hé một chút gì.
Hắn làm BOSS thực sự rất có khí chất của đại ma vương.
Lúc này tôi mới nhớ ra kỳ thật mọi người đều rất sợ hắn, mặt khác hắn căn bản cũng không phải loại người hiền lành gì cho cam, có thể nói là thủ đoạn và tàn nhẫn...
Điểm đó tôi rất rõ ràng, chính bản thân cũng đã từng lãnh giáo sơ qua...
Tôi hoảng hốt, muốn che giấu sự thất thần của mình, bèn cầm tách nước lên uống, tay cầm không chắc, run lên một chút liền đánh rơi tách trà, bao nhiêu trà nóng liền dội xuống chân.
Theo bản năng 'a' lên một tiếng, âm thanh không lớn, nhưng tại thời điểm không khí căng như dây đàn thế này, tiếng a đó không khác gì đại bác nổ giữa trời xanh. Tất cả đều đồng loạt bắn ánh mắt về phía tôi.
Vừa cảm thấy nóng vừa cảm thấy trong ánh mắt mọi người đều dâng lên tia đồng tình rằng, 'Chú em nhất định phải chết rồi, bảo trọng ~' làm tôi không được tự nhiên."
"Có nóng không? Có đau hay không?"
"Không có việc gì..."
"Để anh xem!"
"Không, không cần!"
"...Các người nhìn cái gì!! Tan họp!"
"..."
Chỉ nghe thấy tiếng vù vù, nhoáng cái trong phòng đã bay sạch không còn một mống.
Thật sự rất khoa trương, hoàn toàn không cần phải... ngày mai tôi nhất định sẽ bị người ta chỉ trỏ, đóng đinh lên thập tự giá. Mặc dù có hơi xấu hổ, nhưng chỉ vì một tách trà ấm đã khiến hắn khẩn trương như thế, chính là cảm giác 'có chết cũng cam tâm'.
"Anh hung dữ như vậy đúng là dọa người ta chết khiếp." Đích xác là hỉ nộ vô thường, lại nóng nảy giận dữ bất chợt. Cùng sinh hoạt với loại cự long này, đừng nói vạn nhất một ngày nào đó hắn nổi giận tát cho tôi một cái bay luôn, chỉ cần khi ngủ bị hắn xoay người áp xuống cũng đủ nguy rồi.
"Anh sẽ dịu dàng với em." Ánh mắt của hắn như đang lập lời thề.
Tôi nhìn hắn cười, "Em nghĩ bọn họ nhất định đoán không ra, một ông chú như vậy lại có thể khiến ngài Lục coi trọng. Không biết vận may ở đâu rơi trúng đầu nữa, đúng là cô bé lọ lem và hoàng tử, à không, phải là lọ lem bà bà mới đúng, bọn họ sẽ hâm mộ chết mất..."
"Em thật sự nghĩ như vậy sao?" Hắn vẫn thật tình cúi đầu nhìn tôi.
"..."
"Em gặp anh là may mắn sao?" Hắn khẽ mỉm cười, đôi mày biểu lộ vẻ u sầu trên gương mặt, "Ở cùng với anh... là em may mắn sao?"
Mắt tôi nóng lên, vội cúi đầu.
Hắn không nói ra, nhưng tôi liền hiểu được.
Chúng tôi không phải lọ lem hay hoàng tử gì cả, chỉ là hai gã đàn ông đã lãng phí rất nhiều thời gian, mệt mỏi đến không chịu đựng nổi.
Từ khi còn là thiếu niên mười bốn tuổi, giờ đã là ông chú già sức khỏe suy kiệt.
Có loại cổ tích nào, mà hạnh phúc phải trả một cái giá quá lớn đến vậy?
"Em cảm thấy mình may mắn lắm." Tôi nhìn hắn mỉm cười, "Cuối cùng đã có thể ở bên nhau, chúng ta còn rất nhiều thời gian, đúng không?"
"Ừ..." Đôi mày hắn khẽ thả lỏng, cũng có chút ý cười. Nhưng rất nhanh lại nghĩ điều gì đó mà lại lộ vẻ lo âu, "Cùng anh đến công ty có phải khiến em rất buồn chán không? Ở thành phố này lâu như vậy có khi nào cảm thấy không được dễ chịu không?"
"..."
"Tiểu Lạc đã trưởng thành, anh vẫn luôn từ từ dạy bảo nó, đợi một thời gian ngắn nữa anh giao hết mọi chuyện cho nó là có thể ở cạnh em mỗi ngày. Đến lúc đó em muốn đi đâu cũng được, chỉ có hai người chúng ta..."
"Không đâu." Tôi mỉm cười cắt lời hắn, "Tuyệt đối không buồn. Em ở nơi nào cũng vậy, chỉ cần có thể thấy anh là tốt rồi."
Hắn ngẩn người ra, lộ vẻ tươi cười, "Thật vậy sao?"
Tôi 'ừ' một tiếng, vươn tay lên bắt lấy ngón tay hắn, lựa lúc hắn không để ý, lặng lẽ quay đầu sang chỗ khác lấy áo lau đi nước mắt đã tràn khỏi mi.
- Hết phần ba -
[1] Thụ sủng nhược kinh: vì quá được yêu mà đâm ra lo sợ = vừa mừng vừa lo.
[2] Đoạn này Lục Phong nói chuyện với Kha Lạc nên dùng nhân xưng là 'chú', 'cháu', tuy nhiên trong tiếng Trung vẫn là 'wo' (tôi) và 'ni' (bạn) nên Diệc Thần hiểu lầm.