Âu Dương Thiển Thiển xuất hiện trong bộ váy dài bằng gấm màu lục nhạt, trên tà váy thêu hoa lan trắng, trên vòng eo thon chưa đầy nắm tay là chiếc đai gấm màu trắng, mái tóc đen nhánh được buộc ở sau đầu, trên búi tóc cài một cây trâm bạch ngọc khảm hoa mai, tuy đơn giản nhưng lại toát ra vẻ tươi mát tao nhã không cần trang điểm, khí chất lạnh nhạt thanh nhã lại khiến ánh mắt người ta sáng ngời lên.
“Thiển Thiển bái kiến phụ thân, xin thỉnh an phu nhân.”
Âu Dương Thiển Thiển vừa đến, nhìn thấy sính lễ trong sân, đã đoán được vài phần.
Khi đến phòng khách lại nhìn thấy trong nụ cười của Lí Ngọc Cầm khó giấu nổi tia phẫn nộ thì trong lòng cảm thấy rất hả hê.
“Thiển Thiển, vị này là Chu quản gia của Vương phủ, mau thỉnh an Chu quản gia.”
Nàng phục sức trang điểm đơn giản khiến Âu Dương Hạo nhịn không được nhíu mày.
“Lão nô tham kiến Nhị tiểu thư.”
Âu Dương Hạo vừa nói xong, Chu Thụy lập tức đứng lên, hành lễ với Âu Dương Thiển Thiển, trong lòng lại hài lòng gật đầu.
‘Đúng là không thể tin vào những lời đồn đại, ánh mắt của Vương gia thật không tệ, tuy không có vẻ quốc sắc thiên hương nhưng vẻ lạnh nhạt kia thì sợ là không ai trong Kinh thành có thể sánh kịp.’
“Thiển Thiển bái kiến Chu quản gia.”
Âu Dương Thiển Thiển lập tức đáp lễ.
Nhìn Chu Thụy, Âu Dương Thiển Thiển nhịn không được nhớ tới những chiến sĩ mà nàng đã từng trợ giúp trong kiếp trước trên chiến trường châu Phi.
Trên người Chu Thụy có khí thế của một chiến sĩ, khiến nàng có thêm một chút cảm tình.
Hành động của hai người khiến trong lòng Âu Dương Hạo và Lí Ngọc Cầm trầm xuống, nhớ tới thái độ lúc trước của Chu Thụy với bọn họ thì có vẻ kiêu ngạo, nhưng lại hoàn toàn thể hiện tư thái gia nô với Âu Dương Thiển Thiển.
“Đây là thứ mà Vương gia căn dặn lão nô giao tận tay cho Nhị tiểu thư, kính xin Nhị tiểu thư nhận lấy.”
Chu Thụy đưa một chiếc hộp, nói với Âu Dương Thiển Thiển.
“Làm phiền Chu quản gia, thay ta đa tạ Vương gia.”
Âu Dương Thiển Thiển tiếp nhận chiếc hộp, trong lòng lại tràn ngập nghi vấn.
Nam Cung Thương định chơi trò gì đây? Việc đem sính lễ đến vốn chỉ là một câu nói đùa của nàng, không ngờ hắn lại thực sự phái người đến đưa sính lễ, hoàn toàn không giống tác phong từ trước đến nay của Nam Cung Thương.
Hành động lần này sợ là sẽ khiến không ít người nghi kỵ.
“Nhị tiểu thư khách khí quá rồi, đây là danh sách sính lễ, Vương gia đã dặn lão nô phải tự tay giao cho Nhị tiểu thư.”
Đợi Âu Dương Thiển Thiển tiếp nhận chiếc hộp nhỏ, Chu Thụy lại đưa danh sách sính lễ cho nàng.
“Vất vả cho Chu quản gia rồi.”
Âu Dương Thiển Thiển vừa nhìn chằm chằm vào ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Lí Ngọc Cầm vừa tiếp nhận danh sách, Âu Dương Hạo cũng nhịn không được nhíu mày.
Theo lý thuyết, sính lễ hẳn là phải giao cho đương gia chủ mẫu, sau đó được đem đến phủ Chiến Vương cùng với của hồi môn.
Hiện giờ Nam Cung Thương hành động như vậy, không phải là mang thêm phiền toái đến cho nàng sao?
“Chu quản gia vất vả đi một chuyến, kính xin Chu quản gia ở lại dùng cơm trưa.”
Âu Dương Hạo mở miệng nói.
“Không được, Vương phủ còn có rất nhiều việc, lão phu xin cáo từ.”
Vừa mới xưng ‘lão nô’ trước mặt Âu Dương Thiển Thiển, quay sang Âu Dương Hạo đã lập tức biến thành ‘lão phu’, đúng là không nể mặt Âu Dương Hạo chút nào.
“Vậy không tiễn.”
Âu Dương Hạo hạ lệnh tiễn khách.
Chu Thụy chẳng hề kính trọng ông một chút nào, sao ông lại không nhận ra kia chứ.
“Nhị tiểu thư, lão nô cáo từ.”
“Chu quản gia đi thong thả.”
Sao nàng cứ có cảm giác bị rơi vào cạm bẫy thế nhỉ?
Nam Cung Thương cho người đem sính lễ đến, nhất thời Âu Dương Thiển Thiển trở thành nhân vật được nhắc đến nhiều nhất trong kinh, ánh mắt Âu Dương Hạo nhìn Âu Dương Thiển Thiển cũng sâu thêm một chút.
“Thiển Thiển, con quen biết Chiến Vương à?”
Chu Thụy còn chưa ra khỏi cổng chính của Tướng phủ mà Âu Dương Hạo đã lập tức lạnh mặt hỏi.
Ông không đoán được ý của Chiến Vương, Thiển Thiển mới về kinh chưa đến một tháng, hẳn là không quen biết Chiến Vương mới đúng.
“Con và Chiến Vương không hề quen biết, sao phụ thân lại hỏi như thế?”
Chẳng lẽ nàng lại bảo nàng đã từng xâm nhập vào Vương phủ để rước thêm phiền toái?
Âu Dương Thiển Thiển không biết rằng Chu Thụy muốn gặp nàng chỉ đơn thuần là muốn xem Âu Dương Thiển Thiển thế nào, đưa danh sách sính lễ cho nàng thì là vì thấy Âu Dương Thiển Thiển ăn mặc giản dị, sợ sính lễ bị bớt xén chứ không hề có ý gì khác, nhưng không ngờ là lại vẽ rắn thêm chân, khiến Âu Dương Thiển Thiển oán trách Nam Cung Thương.
“Thiển Thiển, còn không xin lỗi phụ thân đi.
Con là tiểu thư khuê các, là người đợi gả, sao có thể nhận đồ riêng của Chiến Vương, tự nhận sính lễ chứ?”
Hai mươi tư rương sính lễ, nhìn qua thì rương nào cũng nặng trịch, nếu không giao danh sách cho Âu Dương Thiển Thiển thì Lí Ngọc Cầm có thể bớt xén được không ít, hiện giờ danh sách đã ở trong tay Âu Dương Thiển Thiển, Lí Ngọc Cầm liền nhắc nhở.
“Phu nhân, ta và Chiến Vương không hề quen biết, tại sao lại là nhận đồ riêng được? Thánh Thượng tứ hôn, Chiến Vương đem sính lễ đến cũng là lẽ thường, nếu phu nhân thích thì cứ chọn lấy vài thứ mà giữ lại, chắc là Chiến Vương sẽ không để ý đâu.”
Âu Dương Thiển Thiển vừa đưa danh sách sính lễ cho Lí Ngọc Cầm vừa cười nói.
Âu Dương Tuyết vốn đã bị Thánh Thượng tứ hôn cho Chiến Vương, nếu đem theo sính lễ của Chiến Vương mà lấy Tần Tử Duệ, đến lúc đó nhất định sẽ làm mất hết mặt mũi của Hoàng gia, có lẽ đến lúc đó lại thành một vở hài kịch.
Nàng không nói ra thì có lẽ Lí Ngọc Cầm sẽ làm như thế thật, nhưng nàng đã nói ra rồi thì Lí Ngọc Cầm tuyệt đối không dám nhắm vào sính lễ.
Tuy không biết trong sính lễ có những gì, nhưng vật đã lọt vào tay thì nàng cũng không muốn bỏ ra, để xem Lí Ngọc Cầm có đủ thông minh hay không, nếu không thông minh, có lẽ đến lúc đó sẽ có một vở hài kịch để xem.
“Ngươi….”
“Xem ra phủ Chiến Vương đã tốn không ít công sức cho sính lễ này, xem nào, ngọc như ý một đôi, dạ minh châu một đôi…”
Không chờ Lí Ngọc Cầm nói xong, Âu Dương Thiển Thiển đã mở danh sách ra, chậm rãi đọc thầm, mỗi thứ đều là báu vật, mặt Lí Ngọc Cầm tái mét, tuy chỉ có hai mươi tư rương, nhưng giá trị thì có thể sánh ngang với một trăm hai mươi rương của Hoàng gia.
“Thiển Thiển, con thật sự chưa bao giờ gặp Chiến Vương, lúc con đi Tướng Quốc tự có từng nhìn thấy người lạ nào không?”
Âu Dương Hạo nghe danh sách sính lễ mà trong lòng cảm thấy bất an.
Nam Cung Thương đã từng là con cưng của trời, nhất cử nhất động, đều phải suy nghĩ tính toán kỹ lưỡng, hiện giờ đem sính lễ đến, ông lại không nhìn thấu được.
“Lúc ở Tướng Quốc tự, Quách ma ma luôn luôn ở bên cạnh nữ nhi, chưa từng gặp người lạ nào.
Nếu phụ thân có nghi vấn gì về sính lễ thì có thể phái người đến phủ Chiến Vương để làm rõ, xem ý của Chiến Vương là gì.”
Âu Dương Hạo có thể ngồi yên trên địa vị Tả tướng, quả nhiên là danh bất hư truyền, nhanh chóng phát hiện có gì đó bất thường nhưng lại không có chứng cớ gì cả.
Sính lễ có vấn đề, nếu thực sự tới tận cửa hỏi thì Âu Dương Hạo mới có vấn đề ấy? Đem sính lễ đến là chuyện bình thường, nhưng Nam Cung Thương đem sính lễ đến thì đúng là như nước lũ từ trên trời đổ xuống.
“Thiển Thiển, con về Khóa Xuân các đi, không được cho phép, không được ra ngoài.”
Xem ra ông phải vào cung một chuyến.
Nam Cung Thương cho đem sính lễ đến, nhất định Thánh Thượng sẽ ngờ vực.
“Sính lễ này thì phải làm thế nào?”
Khóa Xuân các không có chỗ chứa hai mươi tư rương sính lễ, nếu để Lí Ngọc Cầm xử lý, tất nhiên là sẽ động tay động chân, nàng rất là chờ mong.
“Ngọc Cầm, cho người đưa vào kho.”
Âu Dương Hạo nói với Lí Ngọc Cầm.
“Thiển Thiển cáo lui trước.”
Âu Dương Thiển Thiển mỉm cười, hành lễ rồi xoay người rời đi, sâu trong ánh mắt là ý cười nồng đậm.
“Lão gia, người nói xem đến cùng Chiến Vương có ý gì?”
Lí Ngọc Cầm nhìn dãy rương đỏ rực bên ngoài, đau lòng khó nhịn.
Không ngờ Chu Thụy lại giao danh sách cho Âu Dương Thiển Thiển.
“Ngọc Cầm, ta phải lập tức tiến cung một chuyến, sính lễ tạm thời không nên động vào.”
Sao Âu Dương Hạo lại không biết lòng nhỏ nhen của Lí Ngọc Cầm nên đã dặn dò.
“Vâng, lão gia.”
Trong ánh mắt Lí Ngọc Cầm tràn đầy tia chiếm hữu, Âu Dương Hạo không phát hiện ra, xoay người đi vào phòng trong, sau khi thay y phục thì vội vã lên kiệu tiến cung.
Danh Sách Chương: