Sáng sớm ngày hôm sau, tin tức thiên hạ chỉ có công tử Ngọc Địch có thể chữa được bệnh của Trưởng Công đã lan truyền khắp toàn bộ Kinh thành, Tần Cảnh Hạo trong cung cho triệu kiến Hứa Lâm.
“Vi thần khấu kiến Thánh Thượng.”
“Bình thân, Hứa Lâm, ngươi có từng nghe nói đến công tử Ngọc Địch không?”
Bệnh của Tần Khả Tâm là vấn đề mà Tần Cảnh Hạo lo lắng nhất, trong số con nối dõi đông đảo, chỉ duy nhất Tần Khả Tâm là hài tử của nữ nhân mà ông yêu, cho dù có là tin vịt thì ông vẫn cứ triệu kiến Hứa Lâm.
“Hồi bẩm Thánh Thượng, đúng là vi thần đã từng nghe danh công tử Ngọc Địch, người này có y thuật trác tuyệt, lại giỏi về giải độc, nhưng mà…”
Hứa Lâm do dự không dám hết.
“Nhưng cái gì, cứ nói đừng ngại, Trẫm thứ cho ngươi vô tội.”
“Nghe đồn công tử Ngọc Địch vô cùng ngạo mạn vô tình, hơn nữa có bốn thứ không chữa, không có tiền không chữa, bệnh vặt không chữa, người không ưa không chữa, tâm trạng không vui cũng không chữa.
Không chỉ có vậy, người này hành tung bất định, trừ khi chính hắn xuất hiện, nếu không, muốn tìm được thì sợ là khó như lên trời.”
Hứa Lâm vừa nói trên trán vừa không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
“Theo ngươi nói, nếu tìm được công tử Ngọc Địch thì liệu bệnh của Tâm Nhi có chữa được không?”
Theo như lời Hứa Lâm, Tần Cảnh Hạo chưa bao giờ thấy người nào ngạo mạn đến thế, nhưng thiên hạ rộng lớn, có rất nhiều người ẩn cư thế ngoại, có lẽ công tử Ngọc Địch này là một trong số đó.
“Nếu hắn muốn ra tay thì bệnh của Công chúa chắc đến chín phần, nhưng, hành tung của người này rất khó phán đoán, muốn tìm được hắn sợ là không phải việc ngày một ngày hai.”
Ngoài mặt, Hứa Lâm là Viện chủ Thái Y viện, nhưng thực tế lại là tâm phúc của Tần Cảnh Hạo, tuy nói sinh lão bệnh tử là thói thường của đời người, nhưng làm đế vương thì vẫn cứ phải tìm người uy tín mà dùng.
“Hứa Lâm, Ngự Lâm quân do ngươi điều khiển, không tiếc bất cứ giá nào, nhất định trong vòng ba ngày phải tìm được công tử Ngọc Địch, nếu không, ngươi hãy đem đầu đến gặp Trẫm.”
Thần sắc của Tần Cảnh Hạo rất lạnh lẽo, thể hiện rõ sự ngang ngược, Hứa Lâm không khỏi rùng mình một cái.
“Vi thần tuân chỉ.”
Hứa Lâm hận chết kẻ thả ra tin tức.
Thiên hạ rộng lớn, trong vòng ba ngày, hắn biết tìm người này ở đâu, mà dù có thể tìm được thì chưa chắc công tử Ngọc Địch đã đồng ý ra tay.
“Lui ra đi.”
“Vi thần cáo lui.”
Sau khi ra khỏi Ngự thư phòng, trên trán Hứa Lâm vẫn túa mồ hôi lạnh, không quay lại Thái Y viện mà trực tiếp dặn dò người tìm kiếm công tử Ngọc Địch khắp nơi, nhưng biển người mênh mông, muốn tìm một người chưa bao giờ gặp mặt lại dễ đến vậy sao?
= = = = = = = = nhà Nắng Hạ Viện đã đến Nhật Diệu vương triều = = = = = = =
Hai ngày sau, Hứa Lâm không thu hoạch được gì, nếu ngày hôm nay mà vẫn không tìm được công tử Ngọc Địch thì sợ là cái đầu này của hắn sẽ phải lìa khỏi cổ.
“Tiểu thư, Hứa Lâm đã sốt ruột lắm rồi, tiểu thư có tính toán gì không?”
Hai ngày qua, Hứa Lâm đã phái rất nhiều người, điều tra hành tung của công tử Ngọc Địch, thậm chí là tra tìm người thả ra tin tức, cuối cùng đều không thu hoạch được gì.
“Chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta đến Túy Tiên lâu.”
Ngày mai là ngày cuối cùng trong kỳ hạn ba ngày, nhất định Hứa Lâm sẽ tìm mọi cách tóm lấy cọng cỏ cứu mạng này.
“Vâng, tiểu thư.”
“Thiển Thiển định giả mạo công tử Ngọc Địch à?”
Nam Cung Thương đi đến, âu yếm ôm Âu Dương Thiển Thiển vào lòng, nhẹ nhàng nói bên tai Âu Dương Thiển Thiển.
“Huynh nói xem?”
Với sự thông minh của người này, chút thủ đoạn đó của nàng lại có thể giấu diếm được sao, chẳng qua là hỏi cho có mà thôi.
“Không biết ngày mai Bản tôn có thể may mắn được mời công tử Ngọc Địch đến Túy Tiên lâu cùng uống rượu được không?”
“Thứ cho tiểu nữ tử vụng về, không biết tôn giả là vị nào?”
‘Bản tôn – người tự xưng là ‘bản tôn’ trong thiên hạ này chẳng có mấy người, ngày mai Nam Cung Thương định dùng thân phận gì xuất hiện bên cạnh mình đây?’
“Bản tôn mời công tử Ngọc Địch, tất nhiên là ngày mai mới có thể thấy rõ ràng, giờ phút này thì chỉ có Bản vương và ái phi, Thiển Thiển cảm thấy thế nào?”
Hai ngày nay, lúc nào Nam Cung Thương cũng thích đùa giỡn với Âu Dương Thiển Thiển, lúc nào cũng gọi Âu Dương Thiển Thiển là ‘ái phi.’
“Ái phi, ở đâu ra thế, liệu có phải là Vương gia muốn nạp phi không, sợ là tiểu nữ đành phải rút lui để nhường cho người hiền rồi, xin Vương gia chấp nhận.”
Nếu đã muốn đùa thì nàng đùa cùng là được.
Sơ Tình và Lục Nhụy đã quen tai quen mắt lắm rồi, đối bọn họ thì chỉ cần Âu Dương Thiển Thiển vui vẻ là được.
“Ái phi của Bản vương tất nhiên chỉ có một mình Thiển Thiển, Thiển Thiển thật sự khiến Bản vương đau lòng.”
Hai người tiếp tục trêu chọc nhau, Nam Cung Thương còn không quên đút cho Âu Dương Thiển Thiển một miếng điểm tâm, Sơ Tình và Lục Nhụy quá nhàn rỗi, chỉ yên lặng ngây ngốc đứng ở phía xa, không bị sai bảo việc gì, hai người liền thưởng thức cảnh đẹp tinh xảo trong vườn.
= = = = = = = = ta là dải phân cách = = = = = = =
Trong Túy Tiên lâu, một tràng tiếng sáo lay động lòng người, phảng phất như thể mùa xuân vừa đến, trăm hoa đua nở, chỉ chốc lát sau, lại tựa như mùa hè đã đến, ánh mặt trời nóng bỏng, thoắt cái trong phòng lại như thể có một luồng gió mát, sau đó tựa như nhìn thấy cả lá phong đỏ trên núi, cuối cùng thì lại như nhìn thấy hàn mai trong tuyết mùa đông.
“Khúc bốn mùa quá hay, tiếng sáo của công tử Ngọc Địch quả nhiên là danh bất hư truyền, khó khăn lắm Bản tôn mới gặp được công tử Ngọc Địch nghe danh đã lâu, cùng uống một chén, thế nào?”
Xa xa một luồng sáng đỏ bay qua, hạ thẳng xuống nóc Túy Tiên lâu, lớn tiếng nói.
“Tri âm khó kiếm, nếu tôn giả đã có thể nghe ra khúc này tên là ‘bốn mùa’ thì đúng là Bản công tử nên mời tôn giả cùng uống một chén, tôn giả, mời vào.”
Nói xong, tay vung lên, cửa sổ vừa mở ra, một bóng đỏ lập tức bay vào trong phòng.
Trong đám đông, có người nghe nói đó là công tử Ngọc Địch thì liền lập tức chạy vội đến Hứa phủ.
“Tôn chủ, mời…”
Âu Dương Thiển Thiển rót một chén rượu rồi nói, dung nhan đã thay đổi hoàn toàn, đã không còn chút dáng vẻ nữ tính nào, nếu không hẹn trước từ hôm qua thì Nam Cung Thương cũng không dám nhận.
Vấn Cầm nhìn nam tử, không khỏi lộ ra ánh mắt sâu xa.
Trên tà áo đỏ có thêu hoa mạn châu sa màu đen, nhìn vừa đẹp lại vừa khát máu, mái tóc đen buộc bằng ngọc quan, vừa tùy ý lại vừa tự nhiên, đôi mắt màu tím là biểu tượng của Tôn chủ Ma môn, tà mị đến cực điểm, làn da như mỡ đông, diện mạo vô cùng tuấn tú, mày kiếm ngang ngược, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng, nếu như bỏ qua bộ áo đỏ thì đúng là có khí chất như tiên, nhưng khi mặc bộ áo đỏ thì lại có cảm giác thần bí nói không nên lời, chính xác là Tôn chủ Ma môn không thể nghi ngờ, từ trước đến nay Ma môn đều không liên quan gì đến thế tục, vì sao Tôn chủ Ma môn lại xuất hiện ở nơi này?’
“Rượu hoa mai, công tử thật có nhã hứng, nghe đồn rượu hoa mai là rượu ngon chỉ Vô Thanh cốc mới có, danh bất hư truyền.”
Nam Cung Thương nhấp một ngụm, nói.
“Hôm nay có thể gặp được Tôn chủ Ma môn, là may mắn của tại hạ, tất nhiên phải dùng rượu ngon để mời rồi.
Vấn Cầm, đi xuống trước đi.”
Sao Âu Dương Thiển Thiển lại không nhận thấy ánh mắt đề phòng của Vấn Cầm kia chứ.
Tuy nàng biết thân phận của Nam Cung Thương không hề đơn giản, nhưng lại không ngờ, một thân phận khác của Nam Cung Thương lại là Tôn chủ Ma môn.
“Vâng, chủ tử.”
Vấn Cầm nhìn Nam Cung Thương một cái, phát hiện trên người Nam Cung Thương không hề có sát khí thì âm thầm lặng lẽ lui ra ngoài.
“Thuật hóa trang của Thiển Thiển quả thật là thiên hạ vô song.”
Nam Cung Thương nhìn Âu Dương Thiển Thiển, hầu kết, giọng nói, khí chất, hoàn toàn không giống một nữ tử, nếu có gì giống nữ tử thì chính là thân thể có vẻ hơi thanh mảnh.
“Cũng tạm được, Vương gia, nếm thử xem rượu hoa mai này thế nào, đây chính là rượu do ta tự tay ủ.”
Trong cơ thể Nam Cung Thương vẫn còn nhiệt độc, vốn không thể uống rượu, nhưng rượu hoa mai lại có tính hàn, trước mắt ngược lại còn có thể điều trị thân thể cho Nam Cung Thương, lúc trước nàng ủ rượu hoa mai cũng là để tu luyện hàn băng quyết.
“Chủ tử, Hứa ngự y cầu kiến ở ngoài cửa.”
Hai người mới vừa ngồi xuống không bao lâu, tiếng Vấn Cầm liền từ ngoài cửa truyền đến.
“Cho hắn vào.”
Âu Dương Thiển Thiển lạnh lùng nói, Hứa Lâm ngoài cửa không khỏi rùng mình một cái.
‘Nghe đồn, công tử Ngọc Địch vui giận thất thường, hoàn toàn không hề có y đức’, hắn không khỏi có vài phần cố kỵ.
“Hứa Lâm bái kiến công tử Ngọc Địch.”
Hứa Lâm hít sâu một hơi, cất bước vào phòng rồi cúi đầu chào hỏi.
“Chuyện gì?”
“Việc này…”
Hứa Lâm ngẩng đầu, chỉ thấy hai vị công tử như ngọc đang đối ẩm, người mặc áo đỏ tuấn tú tà mị, người mặc áo trắng lạnh lẽo như tiên, hai người ngồi cùng nhau như thể một lửa một băng.
Hứa Lâm lập tức cúi đầu, nam tử mặc áo đỏ khiến hắn cảm thấy còn áp lực hơn cả khi hắn gặp Tần Cảnh Hạo.
“Nói, hoặc là cút.”
Âu Dương Thiển Thiển vốn đã không ưa Hứa Lâm, lập tức lạnh lùng nói.
Nam Cung Thương ở bên cạnh phối hợp với Âu Dương Thiển Thiển, toàn thân tỏa ra hơi lạnh, Hứa Lâm không khỏi rùng mình một cái, nếu không phải vì bảo vệ cái đầu thì chắc chắn là hắn đã chạy ngay rồi.
Danh Sách Chương: